Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 15

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tang Ninh trở về nhà, đúng lúc Ôn Mỹ Linh đang ở dưới lầu trong phòng khách. Thấy cô về, bà liền hỏi:

“Sao con lại về một mình? Tư Nhã đâu?”

“Tư Nhã nói muốn đi xe của Trần Tranh về nhà.”

Tang Ninh đổi sang dép đi trong nhà, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nghe Tang Ninh nhắc đến Trần Tranh, sắc mặt Ôn Mỹ Linh hơi cứng đờ một chút, không biết có phải chột dạ hay không.

Cuộc hôn nhân này được bàn bạc hai năm trước, khi nhà họ Trần và nhà họ Nam đạt được một thỏa thuận hợp tác dự án. Để củng cố quan hệ hợp tác, hai bên quyết định liên hôn, để con trai út nhà họ Trần kết hôn với thiên kim nhà họ Nam.

Đối với nhà họ Nam, cuộc hôn nhân này được xem như là một sự trèo cao. Dù gì thì nhà họ Trần cũng là một gia tộc có nền tảng vững chắc ở Kinh thị, có quan hệ với nhiều gia tộc quyền thế. Nếu không phải vì vài năm gần đây, chuỗi tài chính của nhà họ Trần gặp vấn đề, buộc phải tìm kiếm hợp tác từ nhà họ Nam, thì e rằng họ còn chẳng thèm để mắt đến nhà họ Nam.

Mà Nam Tư Nhã, khi đó là con gái duy nhất của nhà họ Nam, dĩ nhiên nhận được mối hôn sự đầy giá trị này.

Thế nhưng, tất cả mọi người trong nhà họ Nam đều biết rõ: Hôn ước này vốn dĩ thuộc về Nam Tang Ninh.

Ôn Mỹ Linh có chút áy náy, mở miệng: “Tang Ninh, hôn ước với nhà họ Trần đã dành cho Tư Nhã rồi. Bây giờ tình cảm giữa Trần Tranh và Tư Nhã cũng rất tốt, con đừng để trong lòng nữa. Sau này mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn.”

Bà sợ Tang Ninh sẽ để bụng chuyện này.

Nhưng giọng điệu của Tang Ninh lại rất thản nhiên: “Bọn họ tình cảm tốt thì tốt thôi. Hôn sự của con cũng không vội, sau này hãy nói.”

Tài sản trong nhà còn chưa tranh được, cưới gả cái gì chứ?

Dù sao bây giờ cũng không còn quy củ khắt khe như ngày xưa, em gái cưới trước cũng chẳng sao. Nam Tư Nhã tốt nhất nên mau chóng lấy chồng đi, như vậy cô sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Nhưng mà, cho dù Nam Tư Nhã không gả đi, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu năng lực để cạnh tranh với cô.

Thấy Tang Ninh có thái độ rộng lượng như vậy, Ôn Mỹ Linh cũng cảm thấy xúc động: “Tang Ninh, con đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Tang Ninh khẽ cong môi cười: “Con dù sao cũng là chị, đương nhiên sẽ không tranh giành với các em.”

Ôn Mỹ Linh nghe vậy thì yên lòng, vui vẻ gật đầu: “Ngoan lắm.”

Tang Ninh lên lầu về phòng, theo thói quen ngâm mình trong bồn tắm.

Cô cởi chiếc váy trên người, chân trần bước vào bồn tắm, cảm giác thư giãn khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đều giãn ra.

Điện thoại reo lên hai lần, cô cầm lên xem thì thấy trên cùng hiện ra hai tin nhắn.

Cô chớp mắt, đưa ngón tay chạm vào màn hình, khung trò chuyện liền bật ra.

Kỷ Nghiên: [Để cảm ơn cô, ngày mai tôi mời cô đi xem concert!]

[Cô có thích Thời Mộ không?]

Mấy ngày trước, Tang Ninh đã hỏi gia sư cách sử dụng điện thoại. Giáo viên còn dạy cô cách gõ chữ bằng Pinyin, nhưng cô vẫn chưa quen lắm.

Cô chật vật dùng ngón tay thon dài gõ từng chữ trên màn hình.

[Thời Mộ là ai?]

Kỷ Nghiên: [???]

[Là siêu sao hot nhất năm nay đó!]

[Concert của anh ấy rất đỉnh, đảm bảo không làm cô thất vọng!]

[Tôi vừa kiếm được hai vé VVIP hàng đầu, đảm bảo cô được thưởng thức một bữa tiệc mãn nhãn!]

[OK không? OK không?]

Đối phương gõ chữ quá nhanh, giống như đang spam tin nhắn vậy, cô đọc còn không kịp.

Mặc dù không biết đó là gì, nhưng đã đến thời đại này rồi, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối trải nghiệm mới mẻ nào cả.

Tang Ninh nghiêm túc gõ bàn phím: [Được.]

Đối phương lập tức trả lời với tốc độ ánh sáng:

[OKK!]

[Vậy quyết định vậy nhé!]

[Chiều mai hai giờ, gặp ở Thái Cổ.]

Tang Ninh: [OKK.]

Cô đặt điện thoại xuống, vớt một ít bọt trong bồn tắm phủ lên người, thoải mái ngả người vào trong bồn, cảm giác thật dễ chịu.

Cô ngâm mình trong bồn suốt nửa tiếng mới chịu ra ngoài, dùng khăn tắm lau khô người, rồi thay áo ngủ.

Lịch sinh hoạt của cô cực kỳ quy củ, bây giờ dù chỉ mới mười giờ tối, nhưng theo đồng hồ sinh học của cô, đã đến lúc đi ngủ.

Cô vừa chuẩn bị ngả lên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bà Trần: “Đại tiểu thư, phu nhân mời cô xuống lầu, nói có chuyện muốn tìm cô.”

Tang Ninh cau mày, nhưng vẫn phải bò dậy khỏi giường.

Đêm hôm khuya khoắt gọi cô xuống, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Quả nhiên, vừa bước xuống lầu, cô đã thấy Nam Tư Nhã đang vùi trong lòng Ôn Mỹ Linh, khóc lóc trông thật đáng thương.

“Con thật sự không hiểu tại sao chị ấy lại làm như vậy? Nếu chị ấy ghen tị vì con nhận được tình yêu của anh Tranh, chị ấy cứ nói thẳng với con là được rồi. Chị ấy là chị gái, con sẵn lòng nhường anh ấy cho chị ấy. Nhưng tại sao chị ấy lại phải bịa đặt vu khống anh Tranh trước mặt bao nhiêu người trong bữa tiệc, khiến con mất mặt như vậy?”

Nam Tư Nhã vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi như mưa.

Ôn Mỹ Linh xót con gái, liền ôm cô vào lòng dỗ dành.

Khi nhìn thấy Tang Ninh bước xuống lầu, sắc mặt bà lập tức sa sầm:

“Có phải con đã cố tình bôi nhọ, vu khống Trần Tranh trước mặt mọi người không?!”

Tang Ninh nhìn Nam Tư Nhã, giọng điệu thản nhiên:

“Có phải vu khống hay không, trong lòng Nam Tư Nhã rõ hơn ai hết, đúng không?”

Toàn thân Nam Tư Nhã cứng đờ, khi chạm vào đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm như giếng cổ của Tang Ninh, cô ta lập tức hoảng loạn, cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.

Là vị hôn thê của Trần Tranh, cô ta đương nhiên hiểu rõ con người anh ta hơn ai hết. Thực sự mà nói, Trần Tranh đối với Chiêm Nghi Quân có chút thiên vị và mập mờ quá mức.

Nhưng cô ta không tin, cũng không muốn tin.

Với cô ta, Trần Tranh là người chồng lý tưởng nhất mà cô ta có thể cưới. Hôn ước này là thứ mà cô ta đã cố gắng có được nhờ thân phận thiên kim của nhà họ Nam.

Cô ta không thể để mất anh ta, càng không thể chấp nhận bất kỳ sự thật nào bất lợi cho mình.

Ánh mắt Nam Tư Nhã đầy căm hận, trừng trừng nhìn Tang Ninh – kẻ đã bóc trần giấc mộng công chúa của cô ta.

“Trong lòng tôi biết rất rõ! Chị chính là ghen tị! Chị ghen tị vì anh Tranh yêu tôi! Vì vậy, chị mới muốn bôi nhọ anh ấy trước mặt mọi người để tôi bẽ mặt!”

Ôn Mỹ Linh cũng giận dữ mắng:

“Mẹ đã hỏi con rồi, có phải con để bụng chuyện này không, chính miệng con nói là không. Kết quả thì sao? Trước mặt thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo! Sao mẹ lại có đứa con gái tâm cơ như con chứ?!”

Nam Chấn Minh cũng quát lên:

“Tuổi còn nhỏ mà đã đầy mưu mô tính toán, mở miệng ra là nói dối! Quả nhiên ở quê lớn lên không có ai dạy dỗ, xem con ra cái thể thống gì!”

Nam Tư Nhã vừa khóc vừa nép vào lòng Ôn Mỹ Linh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Dù cho Tang Ninh có giành được hào quang ngoài kia thế nào đi nữa thì sao?

Dù là anh Tranh hay ba mẹ, tất cả bọn họ đều đứng về phía cô ta vô điều kiện.

Họ yêu cô ta.

Nam Tang Ninh vốn đã định sẵn sẽ không bao giờ nhận được tình yêu của ai cả!

Cô ta rất muốn nhìn thấy Tang Ninh sụp đổ, òa khóc, phản bác, cãi vã.

Chỉ khi nhìn thấy nước mắt đau khổ của Tang Ninh, cô ta mới có thể cảm thấy cân bằng trong lòng.

Thế nhưng, Tang Ninh chỉ đứng đó, nét mặt không chút cảm xúc, thậm chí khóe môi còn hiện lên một nụ cười châm biếm.

Giọng cô hờ hững:

“Được thôi, cứ coi như là tôi vu khống đi.”

Nếu Nam Tư Nhã đã muốn tự đẩy mình xuống hố, cô cũng không cần phải ngăn cản.

Sự thờ ơ trong giọng điệu của Tang Ninh càng khiến sắc mặt Nam Tư Nhã trở nên khó coi hơn.

Cô ta hận c.h.ế.t cái vẻ dửng dưng này của Tang Ninh!

Nam Chấn Minh thì lại cho rằng thái độ của Tang Ninh là đang thách thức quyền uy của ông ta, liền quát lên:

“Con nói chuyện cái kiểu gì vậy?!”

“Ồn ào cái gì?!”

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Ông cụ Nam sắc mặt nghiêm nghị, từ trên lầu bước xuống.

Nam Tư Nhã lập tức đỏ mắt, vội vàng lau nước mắt, còn Ôn Mỹ Linh thì đau lòng dỗ dành con gái.

Nam Chấn Minh liền lên tiếng mách lẻo:

“Ba! Tang Ninh ngày càng không ra gì! Nó không chỉ nói dối, mà còn bịa chuyện bên ngoài, bôi nhọ nhà họ Trần, khiến nhà họ Nam chúng ta mất mặt! Phải dạy dỗ lại nó thật nghiêm khắc…”

Nhưng ông cụ Nam lạnh lùng ngắt lời:

“Câm miệng!”

Nam Chấn Minh sững sờ, gần như không thể tin nổi, trố mắt nhìn ông cụ.

Ba ông xưa nay luôn coi trọng danh dự gia tộc, cũng luôn lo sợ đắc tội nhà họ Trần. Chuyện lần này ảnh hưởng lớn như vậy, tại sao ông ấy lại bảo vệ Tang Ninh?!

Ông cụ Nam nhìn Tang Ninh, ánh mắt lộ ra một tia yêu thương:

“Vừa rồi ông mới nghe nói, hôm nay cháu thể hiện rất tốt trong buổi đấu giá. Cháu còn giúp nhà họ Hạ giám định bảo vật, giúp nhà họ Nam ta nở mày nở mặt.”

Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh đều sững sờ:

“Cái gì?”

Ông cụ Nam cười hiền từ:

“Nhà họ Hạ vừa gọi điện đến, nói rằng Hạ lão phu nhân rất thích cây đàn tỳ bà mà cháu đã chọn giúp bà ấy. Nghe nói cháu cũng biết chơi tỳ bà, nên bà ấy muốn mời cháu đến nhà họ Hạ làm khách vào ngày mai.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...