Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 197

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giọng Tang Ninh bình thản: “Ông nội vẫn chưa khỏi bệnh, cẩn thận lại tức giận mà hại thân. Chuyện trong nhà, ông nên bớt lo lắng, an tâm dưỡng bệnh. Cháu sẽ trọn đạo hiếu, để ông an nhàn hưởng tuổi già.”

“Cháu…!” Mắt ông cụ Nam suýt trừng to đến rơi ra.

Ông gần như không thể tin được, đứa cháu gái mà ông luôn cho là ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất, lại có thể hỗn láo đến mức này!

Không ngờ lại có thể ở bên Hạ Tam Thiếu.

Ôn Mỹ Linh cứng đờ lên tiếng: “Tang Ninh, hôn sự của con với Hạ tam thiếu sắp đến, con thật sự muốn gây căng thẳng với gia đình đến mức này sao? Nhỡ đâu Hạ tam thiếu biết con đối xử với người nhà tàn nhẫn như vậy thì…”

Tang Ninh mỉm cười: “Vậy thì để anh ấy biết. Mẹ muốn gọi điện cho anh ấy ngay bây giờ không?”

Ôn Mỹ Linh sững sờ đến cứng đơ mặt mày.

Tang Ninh thực sự không quan tâm đến cái nhìn của Hạ Tam Thiếu sao?!

Tang Ninh lạnh lùng nhìn bà: “Hy vọng mẹ hiểu rằng, bất kể hôn sự với nhà họ Hạ có thành hay không, Tập đoàn Nam Thị đều là của con.”

Ôn Mỹ Linh bất giác cảm thấy tê dại cả da đầu, nhìn cô con gái trước mắt mà vừa xa lạ vừa sợ hãi.

“Từ khi tôi tiếp quản công ty đến nay vẫn luôn bận rộn, không có thời gian quay về, khiến mọi người không nhận ra ai mới là người nắm quyền thật sự ở Tập đoàn Nam Thị.”

Giọng Tang Ninh vẫn điềm tĩnh, nhưng lại toát ra áp lực lạnh lẽo khiến người ta rợn cả người.

Cả phòng khách chìm vào im lặng đến c.h.ế.t chóc, còn đáng sợ hơn cả sự im lặng lúc trước – vì đã có thêm một nỗi khiếp sợ rõ rệt.

Họ đã quen với việc cô luôn ngoan ngoãn, nghĩ rằng việc cô nắm quyền chỉ là trò đùa, ai cũng có thể áp chế, ai cũng có thể thao túng.

Làm gì có chuyện tốt như vậy?!

Tang Ninh ngẩng đầu, ánh mắt quét qua từng gương mặt đang biến sắc trong phòng, giọng lạnh băng: “Còn ai có ý kiến không?”

Tất cả người nhà họ Nam đều đứng như trời trồng, phòng khách vốn ầm ĩ lúc trước giờ chẳng ai dám hé răng.

Tang Ninh đặt tay phải lên tay vịn ghế sofa da, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp: “Đã không có ai có ý kiến nữa, vậy tôi sẽ nói một chút về quy tắc của tôi.”

Ánh mắt cô lạnh lùng: “Tôi không thể làm đứa cháu ngoan ngoãn của nhà họ Nam, cũng không thể làm đứa con nhìn sắc mặt cha mẹ để sống. Điều duy nhất tôi có thể hứa với các người, là tương lai của Tập đoàn Nam Thị.”

Ông cụ Nam nghiến răng: “Cháu đang uy h.i.ế.p ông?!”

“Ông nghĩ nhiều rồi. Sự vinh hiển và danh tiếng của nhà họ Nam chẳng phải điều ông luôn mong mỏi sao? Nhưng con người ta không thể quá tham lam – vừa muốn cháu mang đến vinh hiển, lại vừa muốn cháu là con ch.ó ngoan dễ điều khiển.”

Tang Ninh cười lạnh: “Một con ch.ó biết nghe lời thì không thể mang đến tương lai cho Tập đoàn Nam Thị.”

Ông cụ Nam nghẹn lại, khí ở cổ họng không lên được cũng không xuống được.

Người nắm quyền công ty phải quyết đoán, có bản lĩnh và thủ đoạn. Một đứa trẻ ngoan ngoãn làm sao có thể trấn giữ cả một Tập đoàn Nam Thị rộng lớn?

Lẽ ra ông phải hiểu điều đó.

Chỉ là suốt hơn nửa năm nay, Tang Ninh quá hoàn hảo. Cô luôn nghe lời, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, khiến ông cũng nghĩ rằng cô đương nhiên phải như vậy.

Ông cụ Nam nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Tang Ninh, sắc mặt cứng đờ.

Ông cuối cùng cũng nhận ra – cô không còn là người ông có thể kiểm soát được nữa.

Đôi mắt đục ngầu của ông dần khô cạn, thần sắc cũng trở nên suy sụp.

Ông không nói thêm lời nào, những người khác càng không dám thở mạnh, chỉ biết cứng đờ nhìn sắc mặt của Tang Ninh.

Tang Ninh lại nhìn về phía Nam Mục Thần, mặt cậu ta tái nhợt.

“Chuyện du học của A Thần, hãy nhanh chóng sắp xếp. Nếu thành tích đại học tốt, tốt nghiệp xong sẽ về nước vào công ty. Nếu không…”

Ôn Mỹ Linh vội vã nói: “Nó nhất định sẽ học hành nghiêm túc!”

Nam Mục Thần cũng gượng gạo gật đầu, nếu không cậu ta thật sự sợ rằng sẽ chẳng bao giờ được quay về.

Ánh mắt Tang Ninh chuyển sang người khác, sắc mặt Trần Tranh cứng đờ, lo sợ cô sẽ ra tay với mình.

Hiện tại Tập đoàn Trần Thị đã bị Tập đoàn Nam Thị thu mua, anh ta đã thấy đủ uất ức rồi!

Nếu còn bị đá ra khỏi ban quản lý Trần Thị, anh ta thật sự chẳng còn giá trị gì cả!

“Nể mặt Nam Tư Nhã, tôi chưa thay toàn bộ ban quản lý của Trần Thị, chỉ đổi một nửa. Trần tổng à, nhà họ Nam đã rất có thành ý rồi.” Tang Ninh điềm đạm nói.

Trần Tranh âm thầm nghiến răng – nể mặt Nam Tư Nhã?!

Hôn sự ban đầu, chẳng phải nhà họ Nam mới là bên trèo cao sao?

Nhưng anh ta cũng không dám phản bác. Dù muốn hay không, bây giờ nhà họ Trần quả thật phải dựa hơi nhà họ Nam.

Tang Ninh thu lại ánh mắt, khí thế quanh người cũng dịu xuống, giọng nói trở lại bình thản: “Ngày mai, tôi sẽ đưa Hạ Tư Tự về, ra mắt ông nội và ba mẹ.”

Giọng cô nhẹ nhàng, thái độ mềm mỏng, như thể người vừa lập ra quy tắc không phải là cô.

Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh mặt cứng ngắc không dám hé môi. Ông cụ Nam hít một hơi thật sâu: “Được.”

Sau khi mọi chuyện được dàn xếp xong xuôi, Tang Ninh cũng không nán lại lâu. Cô uống xong ly trà, đứng dậy rời khỏi nhà họ Nam. Đang định lên xe rời đi thì phía sau vang lên một giọng nói.

“Nam Tang Ninh.”

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn – là Nam Tư Nhã.

“Có chuyện gì sao?” Giọng Tang Ninh nhàn nhạt.

Nam Tư Nhã cứng ngắc bước tới: “Sao chị dám làm loạn với gia đình như thế? Chị không sợ nhà họ Hạ biết chuyện…”

“Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhà họ Trần đối xử tốt với cô chứ?” Giọng Tang Ninh lạnh lẽo.

Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức thay đổi.

Tang Ninh nhìn cô ta: “Chuyện duy nhất cô làm đúng trong đời, là giúp tôi đánh sập nhà họ Trần. Tôi vốn chỉ nhìn vào việc, không nhìn vào người. Để báo đáp, nhà họ Nam cho cô thể diện, nhà họ Trần cũng không dám làm gì. Cô muốn ly hôn hay tiếp tục làm Thiếu phu nhân nhà họ Trần, tùy cô.”

Sắc mặt Nam Tư Nhã căng cứng, đầy cảm xúc phức tạp.

Cô ta căm ghét Tang Ninh, đến tận bây giờ vẫn hận! Hận Tang Ninh dễ dàng có được tất cả, hận một đứa con gái quê mùa như cô lại có thể lấn át mình ở mọi phương diện, khiến cô ta mãi chỉ có thể theo sau bóng lưng của người khác.

Thế nhưng, người mà cô ta hận nhất, lại cho cô ta sự tôn quý và thể diện của một Thiếu phu nhân nhà họ Trần.

Từ sau khi Tập đoàn Trần Thị bị nhà họ Nam thu mua, cả nhà họ Trần đều bắt đầu nhìn sắc mặt cô ta mà sống, đến cả Trần Tranh cũng yêu chiều cô ta hơn cả trước khi kết hôn, không còn gặp gỡ Chiêm Nghi Quân lần nào nữa.

Bọn họ đều sợ cô ta nhắc đến chuyện ly hôn.

“Chị đừng tưởng vậy là tôi sẽ cảm ơn chị.” Nam Tư Nhã nghiến răng nói.

Giọng Tang Ninh vẫn bình thản: “Lời cảm ơn của cô cũng chẳng đáng giá.”

“Chị!”

Tang Ninh lập tức mở cửa xe bước lên. Giữa họ chưa từng là chị em, cùng lắm chỉ là cộng sự – không có lý do gì để tâm sự.

Cô cũng chẳng cần câu trả lời của Nam Tư Nhã.

Chiếc Audi lướt đi.

Trần Tranh vội vàng bước ra: “Tư Nhã, em sao lại đứng một mình ngoài này?”

Nam Tư Nhã giật mình, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh ta, im lặng ba giây rồi mới mở miệng: “Anh lo cho em sao?”

“Đương nhiên là anh lo. Tang Ninh là người đàn bà đầy mưu mô, anh sợ em chịu thiệt.”

Nam Tư Nhã bỗng nhiên bật cười lạnh: “Sợ em chịu thiệt, hay là sợ cô ta đá anh ra khỏi Tập đoàn Trần Thị?”

Sắc mặt Trần Tranh hơi cứng lại: “Sao anh có thể…”

Nam Tư Nhã bước tới gần: “Anh Tranh, chỉ cần chúng ta không ly hôn, anh mãi mãi còn chỗ đứng trong Tập đoàn Trần Thị.”

Trần Tranh tất nhiên hiểu rõ – Nam Tư Nhã bây giờ là sợi dây liên kết duy nhất giữa nhà họ Trần và nhà họ Nam. Người nhà họ Trần hiện tại còn xem cô ta quý hơn cả sinh mạng!

Trần Tranh nắm lấy tay cô ta: “Tư Nhã, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em.”

Nam Tư Nhã cười, nụ cười ngọt ngào nhưng lại mang theo một chút vặn vẹo và âm u: “Vậy thì tốt. Em cũng… sẽ không tha cho anh đâu.”

Cả người Trần Tranh chợt cứng đờ, bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Sáng hôm sau, một chiếc Bentley màu đen tiến vào nhà họ Nam, theo sau là mấy chiếc Rolls-Royce nối đuôi nhau.

Hạ Tư Tự và Tang Ninh bước xuống xe, mấy chiếc xe phía sau cũng mở cửa, hai hàng người hầu ăn mặc chỉnh tề bưng lễ vật đính hôn theo sau.

Má Trần vội vàng chạy vào báo: “Hạ Tam thiếu và đại tiểu thư đã về rồi!”

Tang Ninh nắm tay Hạ Tư Tự bước vào phòng khách nhà họ Nam. Cả nhà họ Nam đã tề tựu đông đủ, tất cả đều nghiêm chỉnh ngồi chờ trong phòng khách, bầu không khí ấm áp, nụ cười thân thiện.

“Tang Ninh về rồi à! Hạ Tam thiếu hiếm khi đến chơi, mau mời ngồi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 197
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...