Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 123

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bọn họ nằm một hồi, rồi mặc quần áo. Ninh Giác Phi tiếp tục nằm ở trên giường giả bệnh. Vân Thâm đứng dậy, dự định đi ra ngoài.

Ninh Giác Phi gọi y lại: “Mở cửa sổ.”

Vân Thâm lập tức hiểu, mặt hơi đỏ lên, đem toàn bộ cửa sổ mở rộng.

Không khí trong lành lập tức ào vào, xua đi mùi vị tình dục trong phòng.

Lúc này Vân Thâm mới đi ra ngoài, gọi Giang Tòng Loan vào.

Ninh Giác Phi thân thiết hỏi: “Na Nhật Tùng thế nào rồi?”

“Đã tỉnh, thân thể vẫn còn yếu, đại phu nói phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại lộn xộn.” Giang Tòng Loan ngồi bên giường, khẽ nói. “Tâm tình Na Nhật Tùng không được tốt, chỉ có ta và Kỳ Kỳ Cách có thể tới gần nó. Ta để Kỳ Kỳ Cách đừng để tâm chuyện gì khác, chỉ chú ý chăm sóc Na Nhật Tùng thôi.”

“Sắp xếp như vậy cũng tốt.” Ninh Giác Phi thở dài. “Ngươi phải quan tâm Na Nhật Tùng nhiều hơn, để nó dưỡng thương cho khỏe, chuyện khác sau này hãy tính.”

“Ta hiểu.” Giang Tòng Loan gật đầu, thân thiết nhìn hắn. “Ngươi thế nào rồi? Khỏe hơn chưa?”

“Khá rồi.” Ninh Giác Phi tay hắn y. “Chuyện trong nhà có ngươi lo, khổ cho ngươi rồi.”

Giang Tòng Loan lập tức nói: “Đó vốn là chuyện ta phải làm, không cần khách sáo với ta.”

Ninh Giác Phi cười vỗ vỗ tay y: “Hoàng thượng muốn ta đi tĩnh dưỡng ở Vọng Bắc Uyển trên Tiểu Thương Sơn, ta phải tuân chỉ. Chuyện trong phủ toàn bộ giao cho ngươi, ngươi cứ theo ý mình mà xử lý, không cần xin chỉ thị của ta. Nếu có chuyện lớn không giải quyết được thì cứ tìm Vân Thâm bàn bạc.”

Giang Tòng Loan nhìn thoáng qua Vân Thâm bên cạnh, kính cẩn gật đầu: “Vâng.”

Vân Thâm nhẹ nhàng nói: “Bệnh cũ Giác Phi tái phát, hoàng thượng với ta sợ hắn phát bệnh nặng như lần trước, thế nên muốn hắn an tĩnh nghỉ ngơi, chuyện trong triều không cần hắn quan tâm, chuyện trong phủ lại càng không cần hắn phải phí công. Tòng Loan, nếu ngươi có chuyện gì xử trí không được cứ tìm ta, không cần do dự.”

Giang Tòng Loan im lặng một hồi, có chút lo lắng nhìn về phía Ninh Giác Phi. Những lời kia nghe ra thì rất đường đường chính chính, kỳ thực sợ là tước đi quyền lực của Ninh Giác Phi. Giang Tòng Loan muốn nói lại thôi, lại nhịn không xuống, đành nhẹ nhàng nói: “Giác Phi, chuyện Na Nhật Tùng…. nếu như không xử lý được, thì coi như thôi. Ngươi ở trong triều… cũng không dễ dàng, không cần chấp với bọn họ. Mặt khác, ở trong phủ cũng có thể tĩnh dưỡng, không cần đi đâu cho xa, không ai thân cận hầu hạ, mọi chuyện đều không tiện. Trong phủ yên tĩnh, thanh nhã, ta sẽ không cho phép bọn họ quấy rối ngươi, ngươi cũng không phải quan tâm chuyện gì cả, cứ an ổn tĩnh dưỡng là được.”

Ninh Giác Phi và Vân Thâm vừa nghe liền biết y đã hiểu lầm, nhưng không thể giải thích. Trong lòng Ninh Giác Phi cảm động, nắm tay y, vui vẻ cười nói: “Tòng Loan, ta hiểu tâm ý của ngươi, thế nhưng ngươi cứ an tâm, lần này ta đi ra ngoài, nghỉ ngơi 10 ngày nửa tháng rồi trở lại. Chuyện trong triều tạm thời không cần để ý đến, đối với ta mới có lợi, không hại gì đâu. Ta phải đi ngay, chuyện trong phủ toàn bộ giao lại cho ngươi.”

Giang Tòng Loan nghe liền biết trong lời có ý khác, biết hắn đi ra ngoài tạm lánh một thời gian, đại khái cũng là một loại sách lược, nên không khuyên bảo nữa.

Hắn bàn bạc về chuyện trong phủ một chút thì đã lộ ra vẻ ủ rũ. Giang Tòng Loan đứng dậy nói: “Ngươi nghỉ tạm một lát, ta đi chuẩn bị xe, một hồi sẽ đưa ngươi đến Tiểu Thương Sơn.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi khẽ gật đầu.

Sau khi Giang Tòng Loan rời khỏi đây, Vân Thâm cười nhẹ giọng nói: “Y thật lòng tốt với ngươi. Trước đây ta vì thân phận y mà luôn có chút hoài nghi, sau này biết được y là người của Độc Cô Cập thì không khỏi có phần bài xích, chẳng qua, bây giờ xem ra phải nhìn với ánh mắt khác rồi.”

“Tòng Loan là một người đáng thương.” Ninh Giác Phi quay đầu nhìn về phía Vân Thâm, nét mặt rất dịu dàng. “Chúng ta có năng lực, thì nên chăm sóc y một chút. Ta hy vọng y có thể tìm được một người để yêu, sống những ngày hạnh phúc.”

Vân Thâm gật đầu, bỗng nhiên nói: “Ta thấy Du Nhiên ở chung với y không tệ, nói không chừng hai người có thể phát triển.”

“A? Trước đây ta không chú ý.”  Ninh Giác Phi cảm thấy hứng thú. “Hai người bọn họ rất xứng với nhau, tuổi cũng xấp xỉ, bề ngoài cũng nhã nhặn thanh tú, lại có tài năng thương nghiệp, có thể kết thân.”

“Đúng vậy, Du Nhiên có nhờ Tòng Loan chỉ lại tình hình làm ăn ở Lâm Truy, còn kéo Tòng Loan đi xem mấy mẫu đất ưng ý để mở Du Nhiên các, nhờ Tòng Loan cho ý kiến.” Vân Thâm mỉm cười. “Ta thấy Tòng Loan cũng rất vui vẻ, cứ để họ vậy đi.”

“Rất tốt, tự nhiên là được rồi.” Ninh Giác Phi ngồi dậy, vui vẻ nói tiếp. “Nếu như hai người bọn họ có thể thành chính quả, đó là chuyện tốt. Đến lúc đó, ta sẽ thay hai người họ chuẩn bị hôn lễ thật long trọng.”

Vân Thâm nhìn hắn hăng hái bừng bừng như thế, không khỏi nở nụ cười: “Ngươi đó, cứ cho mình là gia trưởng của Tòng Loan vậy, kỳ thực tuổi ngươi còn không lớn bằng y nữa là.”

“Chuyện này đâu liên quan gì đến tuổi. Ngươi trẻ như thế cũng đã là tộc trưởng rồi, chẳng lẽ không phải quan tâm đến tộc nhân sao? Bọn họ có người còn lớn tuổi hơn ngươi ấy chứ.” Ninh Giác Phi vừa nói vừa duỗi lưng, dự định xuống giường.

Vân Thâm đè lại: “Hiện tại tốt nhất ngươi nên nằm xuống, bệnh nặng phải ra dáng bệnh nặng chứ.”

“Nằm mệt muốn chết.” Ninh Giác Phi oán giận nhưng vẫn nghe lời nằm xuống.

Giang Tòng Loan rất nhanh trở lại, nói với bọn họ: “Xe chuẩn bị được rồi, hiện tại đi ngay sao?”

“Đúng.” Vân Thâm không cười nữa, nét mặt ngưng trọng. “Nâng Giác Phi ra ngoài thôi.”

Gia bộc tiến đến, dùng sạp nhỏ khiêng Ninh Giác Phi đi ra ngoài. Mới vừa đi đến cửa lớn, thì đã thấy Đạm Du Nhiên vội vã chạy tới, hỏi thăm: “Giác Phi, ta mới vừa nghe nói ngươi bị bệnh, có nặng không? Muốn đi đâu thế?”

Ninh Giác Phi cười cười với hắn: “Là bệnh cũ tái phát, tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi. Ta ra ngoài thành ở mấy ngày. Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ở trong phủ, có chuyện gì tìm Tòng Loan, không cần khách sáo.”

“Được.” Đạm Du Nhiên lo lắng, kéo tay hắn, đỡ hắn lên xe ngựa, đột nhiên hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Ta đến thăm được chứ.”

“Ở ngoài thành không xa.” Ninh Giác Phi đáp. “Ta chỉ đi mấy ngày, ngươi không cần chạy tới chạy lui đâu.”

“À… vậy được rồi, chúc ngươi sớm ngày khang phục, chờ ngươi trở về.” Đạm Du Nhiên chăm chú nhìn hắn, đến tận khi rèm xe ngựa buông xuống mới lui ra sau, nhìn xe chạy đi.

Vân Thâm lên xe ngựa, đi cùng Ninh Giác Phi. Xe bắt đầu chạy, tùy tùng đã cưỡi ngựa hộ tống ở phía sau.

Đến tận khi xe ngựa chạy đến đầu phố, người trước của phủ mới xoay người vào trong. Đạm Du Nhiên nhìn Giang Tòng Loan bên cạnh, hỏi: “Bệnh của Giác Phi là gì vậy? Rất nặng à?”

Trên mặt Giang Tòng Loan xuất hiện một tia thống khổ cùng tự trách, một lát sau mới nói: “Đây là căn bệnh có từ xưa, nếu như không phát tác thì không sao, một khi tái phát thì rất nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng dài lâu.”

“A? Trước đây từng phát tác?” Đạm Du Nhiên rất quan tâm.

Giang Tòng Loan gật đầu: “Đúng vậy, phát tác vài lần rồi, mỗi lần đều phải dưỡng gần một tháng mới khỏi. Chỉ mong lần này không nghiêm trọng như vậy, nếu không sợ rằng hắn lại phải chịu khổ.” Nói đến đây, y thở dài, hiển nhiên không ôm hy vọng lắm.

Đạm Du Nhiên gật đầu, an ủi: “Giác Phi còn trẻ, hẳn là có thể chống chọi được, không có việc gì đâu.”

Nhưng Giang Tòng Loan vẫn đang khổ sở, y chỉ thở dài một tiếng, không ngừng lắc đầu.

Đại môn phủ nguyên soái chẳng mấy chốc đã đóng lại, bóng xe ngựa của Ninh Giác Phi cũng dần dần biến mất, ở đây chẳng mấy chốc là lại yên tĩnh.

Trong xe rất rộng, Vân Thâm ôm Ninh Giác Phi, yên lặng tựa trên vách xe. Rèm cửa sổ không ngừng rung động, lộ ra khung cảnh phồn hoa bên ngoài.

Giữa trời chiều, trà tứ tửu lâu đầy người với người, tiếng cười nói không thôi, ti trúc huyền âm không dứt, khắp nơi đầy cảnh sung sướng, hoàn toàn không ảnh hưởng vì tin triều đại thay đổi, tin chiến sự phía nam.

Vân Thâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn hôn người trong lòng, cảm khái vô vàn: “Nhìn bách tính an cư lạc nghiệp, mới có thể cảm thấy nỗ lực của bản thân là có giá trị.”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi cười phụ họa, đưa tay kéo đầu y xuống, hôn triền miên một lúc rồi mới buông tay: “Ta đi rồi thì dễ dàng tự tại, chỉ cần lo chuyện chiến tranh là được, còn ngươi phải nhọc lòng nhiều đấy.”

“Đừng nói như vậy.” Vân Thâm ôm chặt lấy hắn, cúi đầu: “Binh hung chiến nguy, coi chừng rút dây động rừng, ngươi phải cẩn thận.”

“Ta sẽ cẩn thận mà.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Ngươi yên tâm đi.”

Xe ngựa mau chóng ra khỏi thành, tiến vào Vọng Bắc Uyển. Ninh Giác Phi bị khiêng xuống, đưa vào tiểu viện trước đây hắn từng ở.

Ở đây non xanh nước biếc, u tĩnh vô cùng, hạ nhân không nhiều, không nghe gọi sẽ không vào phòng, đây là quy củ từ trước đến giờ.

Vì không để cho ai biết nên Ninh Giác Phi không mang theo Liệt Hỏa, mà để nó lại phủ. Vọng Bắc Uyển luôn có sẵn mấy con ngựa tốt, trong đó có một con ngựa đen là được thủ hạ tin cậy của Đại Đàn Sâm trong buổi trưa đưa đến. Đó là ngự mã của Đạm Thai Mục, cũng là tuấn mã thiên lý khó kiếm, sánh được với Liệt Hỏa, Bạch Tuyết. Lúc còn ở Kế đô, Ninh Giác Phi đã thấy thích con ngựa này, cũng từng cưỡi rồi. Tính tình của Trục Nhật rất hung, ngoại trừ Đạm Thai Mục có thể cưỡi nó ra, không ai dám chạm đến. Ninh Giác Phi phải phí cả một buổi sáng cho nó, mới phục tùng được Trục Nhật. Lần này, Đạm Thai Mục đem con ngựa này tới đây, để theo hắn ra tiền tuyến.

Ninh Giác Phi thay y phục tùy tùng của Vân Thâm, cùng mấy người tâm phúc theo Vân Thâm đi ra ngoài. Vân Thâm thong dong lên xe ngựa, bọn họ cùng lên ngựa, đi cạnh bên.

Màn đêm đã phủ xuống, sao Hôm sáng tỏ trơ trọi giữa trời, nhưng lại không thể đem lại ánh sáng cho con người. Tiểu Thương Sơn tối đen như mực, chỉ cần đứng ở ngoài phòng vài bước là đã không nhìn thấy rõ mặt người. Ninh Giác Phi xen lẫn trong đám tùy tùng, cưỡi ngựa đen, không làm cho người ta chú ý được.

Đi một khoảng, bọn họ xuống ngựa. Chung quanh không có ai, cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào, xác nhận không có ai theo dõi. Ninh Giác Phi không chần chờ, quay đầu ngựa, kẹp chặc bụng ngựa.

Trục Nhật phóng vọt ra, như một mũi tên bắn vào bóng tối, nháy mắt không thấy hình bóng.

Vân Thâm ngồi ở trong xe, nghe tiếng vó ngựa gấp gáp càng lúc càng xa, đôi mắt y càng thêm sâu, mặt cũng dần dần trầm tĩnh lại. Y không nhúc nhích, đến tận khi tiếng vó ngựa biến mất hoàn toàn, mới mở miệng: “Đi thôi.”

Phu xe cũng là tâm phúc của Vân Thâm, nghe vậy liền vung tay phất một roi: “Giá.”

Xe ngựa lần thứ hai tiến bước, thẳng một đường nhẹ nhàng, chạy về Lâm Truy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 123
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...