Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 153

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trời giá rét lạnh lẽo, Đại Đàn Minh và ba vị tướng quân đều đem áo khoác ném qua cho Vân Thâm, bây giờ bị gió lạnh thổi đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng ai cũng đều bất động đứng thẳng, khiến cho Thuần Vu Hoành áp lực như núi.

Sau khi Ninh Giác Phi quay về nơi đó, Vân Dương đã đem Đạm Lẫm Nhiên, Đạm Di Nhiên, Giang Tòng Loan và Thuần Vu Hàn mang lại đây.

Đạm Lẫm Nhiên vừa nhìn thấy thế trận như vậy thì mặt liền biến sắc, cả giận nói: “Dù là vương gia cũng phải nói lý lẽ, xá đệ làm gì ông mà ông lại đối xử với nó như vậy?”

Đạm Di Nhiên cũng rất kích động, lập tức muốn xông lên. Vân Dương lập tức ngăn lại.

Giang Tòng Loan đứng tại chỗ, cố gắng khống chế bản thân, giương giọng hỏi: “Du Nhiên, ngươi có khỏe không?”

“Khỏe.” Đạm Du Nhiên dịu dàng nhìn y, bên môi là một nụ cười nhè nhẹ.

Thuần Vu Hoành nhìn Đạm Lẫm Nhiên lạnh lùng nói: “Ta không làm gì hắn cả, ai bảo hắn lại ở cùng chỗ với họ Vân.”

Đạm Lẫm Nhiên giận dữ, “Ta nói cho ông biết, đừng tưởng rằng ông là vương gia thì giỏi, Đạm gia chúng ta không phải dễ khi dễ đâu.”

Thuần Vu Hoành cười lạnh một tiếng, không tranh cãi với hắn nữa.

Một lát sau, Mã đại nhân liền đến truyền chỉ, chiếu thư không dùng từ ngữ uyển chuyển mà lời ít ý nhiều nói rõ, nam bắc nhất thống, hoàng đế muốn cùng dân chung vui, không muốn giết chóc, nên đặc xá tội cho cửu tộc Thuần Vu thị, không tru một người, cho phép Thuần Vu thị tự do đi lại, theo ý mình lựa chọn nơi định cư.

Thuần Vu Hoành nghe xong, nói ngay: “Xin đại nhân đem thánh chỉ treo trước cửa nam ngoại thành, ta lập tức thả Vân đại nhân và Đạm lão bản.” Nói xong, ông gật đầu với người bên cạnh.

Người nọ lập tức đi về phía trước vài bước, đi theo Mã đại nhân.

Đạm Thai Tử Đình đã có lệnh, lập tức hiệu úy cấm quân tiến lên, che chở Mã đại nhân ra khỏi thành, đem thánh chỉ dán ở thành nam nơi bách tính lui tới nhiều nhất. Lúc này vẫn phong thành như cũ, trước cửa thành tụ tập rất nhiều người, vừa nhìn có người dán thánh chỉ, dân chúng lập tức nhìn theo. Như vậy, ý chỉ lập tức truyền khắp thiên hạ, người Thuần Vu thị nếu có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, chỉ sợ bách tính hoài nghi triều đình lật lọng, không tuân thủ lời hứa.

Người của Thuần Vu Hoành trở về bẩm báo, Ninh Giác Phi lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Hiện tại đã thả người được chưa?”

Thuần Vu Hoành nhìn về phía Thuần Vu Hàn, cau mày: “Hàn nhi, lại đây.”

Thân thể Thuần Vu Hàn co rụt lại, trốn phía sau Ninh Giác Phi, kiên quyết nói: “Không, con muốn ở cùng với Giác Phi.”

Thuần Vu Hoành giận dữ, “Ngươi đồ nghịch tử…”

Đại Đàn Minh cắt đứt lời ông, “Ông muốn dạy con thì về nhà đóng cửa mà dạy, bây giờ thả người.”

Thuần Vu Hoành oán hận nhìn hắn một cái, có chút chần chừ rồi cũng lệnh thủ hạ, “Thả bọn họ.”

Người bên cạnh Vân Thâm và Đạm Du Nhiên thả đao, lui ra hai bước. Lập tức, cấm quân ào đến, đẩy họ ra. Đại Đàn Minh vọt qua, ôm lấy Vân Thâm đi ra ngoài. Nơi đó đã có ngự y chờ sẵn.

Có người cắt đứt sợi dây trên người Đạm Du Nhiên, Giang Tòng Loan lập tức chạy qua, ôm chặt lấy hắn.

Đạm Du Nhiên không chút do dự, ôm lấy, ghé vào tai y thì thầm: “Ta không sao, đừng lo lắng.”

Giang Tòng Loan nước mắt rưng rưng nhưng cố gắng không rơi xuống. Y dùng sức gật đầu, cổ họng nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời.

Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên tiến lên, ánh mắt phức tạp nhìn hai người. Một lúc lâu, Đạm Lẫm Nhiên mới thở dài một tiếng, “Ngươi vẫn cố chấp như thế.”

Đạm Du Nhiên năn nỉ kêu rên: “Đại ca…”

Đạm Di Nhiên cắt đứt lời hắn, mỉm cười: “Đại ca đã nghĩ thông suốt rồi, mọi chuyện đều theo ngươi.”

Mặt Đạm Du Nhiên lộ vẻ vui mừng, siết chặt lấy Giang Tòng Loan, không bao giờ muốn buông ra nữa.

Ánh mắt Ninh Giác Phi nhìn chằm chằm vào Thuần Vu Hoành. Quan binh đều vây quanh ông, chỉ chờ Ninh Giác Phi ra lệnh một tiếng sẽ băm ông ra thành thịt vụn. Thuần Vu Hoành đã sớm không để ý sinh tử nữa, bình tĩnh nhìn Ninh Giác Phi, bên môi là tiếu ý vui mừng.

Ông chết cũng không còn gì đáng tiếc nữa, có thể tranh thủ chút thời gian cho hai nhi tử là đủ rồi. Về phần tiểu nhi tử… ông đau lòng nhìn về phía Thuần Vu Hàn: “Hàn nhi, trước đây, ngươi tùy hứng hồ đồ, phụ vương không nghiêm khắc trách ngươi, nhưng đây là chuyện ngươi không nên làm. Phụ vương vì ngươi, phải bí quá hoá liều, chỉ mong ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, đừng làm bạn với họ Ninh nữa. Ngươi là tử tôn Thuần Vu thị, quốc hận gia cừu, phụ vương hy vọng ngươi có thể ghi tạc trong lòng, không thể nhận giặc làm cha.”

Thuần Vu Hàn gục đầu xuống, lúng túng đáp: “Phụ vương, nhi tử… chỉ thích Giác Phi … Nhi tử cũng không muốn báo cừu gì, chỉ muốn ở bên hắn…”

Thuần Vu Hoành khổ sở nhắm hai mắt lại, thở dài, không nói thêm gì.

Lúc này, Vân Đinh đã khẽ thì thầm bên tai Ninh Giác Phi: “Chúng ta đã bắt được tiễn thủ.”

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn về phía hắn, khẽ hỏi: “Bắt được ở đâu?”

“Chúng ta vây gã tới vách núi, tên của gã đã hết, gã nhảy khỏi vách núi.” Vân Đinh bội phục, “Gã này tiễn vô hư phát, bắn thương không ít huynh đệ chúng ta. May mà trong sơn cốc tuyết đọng rất sâu, gã chỉ bị chấn động hôn mê, không bị thương gì. Chúng ta đã trói lại, bí mật mang về thành.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi thoả mãn mà gật đầu, “Ngươi đem gã về phủ ngươi, khoản đãi thỏa đáng, sau khi giải quyết chuyện ở đây xong, ta sẽ qua đó.”

“Tuân lệnh.” Vân Đinh lĩnh mệnh.

Từ đầu tới đuôi, cử động của hai người bọn họ không khiến cho kẻ nào chú ý.

Xử trí thủ hạ Thuần Vu Hoành thế nào đều là chuyện của Đạm Thai Tử Đình phụ trách an toàn hoàng thành, Ninh Giác Phi không hề nhúng tay vào. Hắn vẫn lo đến an nguy của Vân Thâm, gặp hiện trường bận rộn mà không loạn, ngay ngắn rõ ràng liền xoay người đi đến thiên viện an trí Vân Thâm.

Trong cung, ngự y đều bị đều bị triệu tới, ngự y chuyên trị ngoại thương đang nhanh chóng xử lý vết thương cho Vân Thâm, ngự y chuyên trị thương hàn thì bắt mạch, khai đơn thuốc.

Đạm Thai Mục đứng ở bên cạnh, thân thiết nhìn Vân Thâm hôn mê bất tỉnh, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Đạm Thai Kinh Vĩ đi theo bên cạnh đại phu, giúp đỡ bưng thuốc băng thương, bận rộn liên tục.

Ninh Giác Phi chậm rãi đi tới trước mặt Đạm Thai Mục, chắp tay chào rồi hỏi: “Vân Thâm có bị nguy hiểm đến tính mạng không?”

Nét mặt Đạm Thai Mục ngưng trọng, “Bây giờ còn chưa nói được, phải xem sau khi dùng thuốc có đỡ không mới có thể đoán được.”

Ninh Giác Phi gật đầu, dần dần cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, ngã lưng dựa vào tường.

Đạm Thai Mục lập tức phát hiện, nhớ đến Ninh Giác Phi đang có thương tích trong người. Đạm Thai Mục là hoàng thượng, nếu hắn không ngồi, người khác cũng chỉ có thể đứng. Đạm Thai Mục đưa tay đỡ lấy Ninh Giác Phi: “Chúng ta ngồi xuống đi.”

Ninh Giác Phi cũng không dám cậy mạnh nữa, cùng hắn đi ra gian ngoài. Đạm Thai Mục lệnh ngự tiền Kiêu Kỵ vệ đi ra ngoài khiêng sạp vào, bắt Ninh Giác Phi nằm trên đó, sau đó gọi ngự y bắt mạch cho hắn.

Ninh Giác Phi nói: “Trị cho Vân Thâm trước đã, đừng lo cho ta.”

Đạm Thai Mục mỉm cười, “Chỉ gọi một ngự y ra thôi, không ảnh hưởng đến chữa trị cho Vân Thâm.”

Lúc này Ninh Giác Phi mới an tâm không phản đối.

Ngự y thay Ninh Giác Phi bắt mạch xong thì thất kinh, nhanh chóng viết đơn thuốc cho người vào cung phối dược, bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý, dân gian rất khó tìm được.

Trong lòng Ninh Giác Phi đều biết, mỉm cười nói: “Ta chỉ là phát bệnh cũ, không có gì đáng ngại.”

Đạm Thai Mục cũng hiểu đại thể, trong lòng tuy sốt ruột, nhưng biết là có thể trị, không đến mức nguy hiểm tính mạng, mới không lo lắng quá mức.

Chờ ngự y rời khỏi, Ninh Giác Phi đè thấp giọng, bẩm báo với Đạm Thai Mục: “Bệ hạ, Lang Chủ Tây Cực – Thiết Lặc tới, nói là có chuyện muốn thương lượng với thần. Thần đã mời đến nha môn Bộ Binh, bệ hạ có muốn gặp gã hay không?”

Đạm Thai Mục trầm ngâm một hồi: “Ta đã nghe Tử Đình nói rồi, tốt nhất các ngươi nên bàn bạc với gã, xem gã có ý đồ gì, sau đó chúng ta thương lượng sau.”

“Tuân lệnh.” Ninh Giác Phi gật đầu, “Ta lập tức đi.”

“Không cần gấp.” Đạm Thai Mục ôn hòa cười nói, “Ngươi có thương tích trong người, lại mang bệnh, cứ nghỉ ngơi trước đã. Ngươi là đại nguyên soái của trẫm, ngàn vạn lần đừng ngã bệnh.”

Ninh Giác Phi cũng cười, “Sẽ không đâu, chút thương tích đó không đáng ngại. Thiết Lặc có can đảm một mình đến đô thành chúng ta, tất có mưu sẵn, ta rất muốn biết gã cần gì.”

“Thế nào cũng phải nghĩ ngơi trước đã.” Đạm Thai Mục trách cứ, “Chúng ta có được Nam Sở không lâu, xảy ra chuyện như vậy cũng là bình thường, ngươi không cần tự trách, lại càng không cần sốt ruột. Thân thể quan trọng hơn, nếu như không khỏe, mọi chuyện đều không thể thực hiện trôi chảy được. Về phần Thiết Lặc, nếu đã quang minh chính đại đến đây, cũng xem như một hán tử. Căn cứ hiểu biết về tình hình Tây Cực mấy ngày nay của các ngươi, còn có tin tức người của Đại Đàn Sâm tìm hiểu được, theo ta đoán, Thiết Lặc rất có thể đã mất nước, vốn muốn chiếm lĩnh tuyết vực, tiến tới chiếm quốc thổ phía nam nước ta, không ngờ bị đại quân Kế quốc đón đầu thống kích, thất bại thảm hại. Gã liền thay đàn đổi dây, muốn mời chúng ta xuất binh, trợ gã phục quốc.”

Ninh Giác Phi trầm tư một hồi, khẽ gật đầu, “Bệ hạ nói rất đúng, có thể là như vậy.”

“Vậy càng không cần phải gấp gáp.” Đạm Thai Mục mỉm cười, “Gã có chuyện cầu ta, gấp là gã mới đúng.”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi: “Nhưng ta cảm thấy trong lời của gã vẫn mang ý gì đó, dường như còn chứa tin tức quan trọng.”

“A?” Đạm Thai Mục suy nghĩ một chút rồi nói, “Cứ như vậy thôi, ta sẽ để Tử Đình đưa gã đến dịch quán hoàng gia nghỉ ngơi, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai nói chuyện với gã.”

Ninh Giác Phi cười gật đầu, “Tuân chỉ.”

Một lát sau, Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh đi vào, đem tình huống bên ngoài bẩm báo cho Đạm Thai Mục. Đạm Thai Mục liền dùng giọng bàn bạc hỏi Ninh Giác Phi, “Hiện nay xem ra không cần phong thành nữa.”

“Đúng.” Ninh Giác Phi nhìn về phía Đại Đàn Minh, “Giải trừ lệnh cấm đi, hoàng thành, ngoại thành cũng không cần phong tỏa nữa.”

“Tuân lệnh.” Đại Đàn Minh lập tức đi ra ngoài truyền lệnh.

Ninh Giác Phi lúc này mới thỉnh cầu Đạm Thai Mục: “Ta muốn vào thăm Vân Thâm. Nếu có thể di chuyển được, hy vọng có thể đưa Vân Thâm về phủ. Về phủ cũng tiện chăm sóc y hơn.”

Đạm Thai Mục lập tức đồng ý, “Được.”

Từ đó về sau, Ninh Giác Phi liền canh giữ bên cạnh Vân Thâm. Buổi trưa qua đi, mạch tượng Vân Thâm đã bình ổn, vết thương cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu, sau khi các ngự y thương lượng xong, đồng ý đưa Vân Thâm về phủ nguyên soái.

Thương thế của Ninh Giác Phi cũng được các ngự y bôi thuốc một lần nữa, băng lại, sau khi uống một chén thuốc, thân thể không còn thấy khó chịu nữa, chỉ là mệt mỏi vô cùng.

Dưới ánh nắng nhạt nhòa, Vân Thâm được nâng ra khỏi Lý vương phủ, đưa lên xe ngựa hoàng gia. Thương thế Ninh Giác Phi thực sự không thích hợp cưỡi ngựa, hắn cũng không gắng gượng mà cũng lên xe, dựa vào gối mềm bên cạnh Vân Thâm.

Đến tận lúc này, hắn mới thở ra một hơi, khối đá lớn trong lòng rốt cục cũng buông xuống.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 153
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...