Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 144

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bên ngoài tiểu tuyết bay lả tả, trong phòng ấm áp như xuân.

Địa long là hệ thống sưởi mà Bắc Kế thường dùng, vốn không có ở phía nam. Lúc Vân Thâm dọn về phủ này, liền mang công tượng từ Kế đô đến đây làm địa long cho hoàng cung rồi tiện thể làm cho mình một bộ, đương nhiên, tiền công và nguyên liệu đều do y trả. Có địa long, mùa đông phái người trông giữ, đúng hạn thêm than, có thể giữ ấm cho cả phòng, lại không có khói.

Chăn nhẹ mà mềm, cũng rất ấm áp, Ninh Giác Phi cầm tay Vân Thâm, nhiệt độ cơ thể lập tức truyền qua, dường như theo mạch máu mà tỏa khắp, khiến cho cơ thể đang lạnh lẽo cũng phải ấm lên, đặc biệt thoải mái.

Vân Thâm cảm nhận rất ngọt ngào, nằm chốc lát, rồi trở mình, đè lên người Ninh Giác Phi, khẽ cười nói: “Ngươi có mệt hay không?”

Ninh Giác Phi vươn tay ôm hắn, khẽ hôn lên trán, mỉm cười: “Không cảm thấy mệt, còn ngươi?”

“Ta cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không ngủ được.” Vân Thâm vừa nói vừa đưa tay vào trung y của hắn, chậm rãi lướt qua da thịt nhẵn nhụi.

“Như vậy, chúng ta làm gì đó đi, làm cái gì để ngủ ngon một chút.” Giọng nói của Ninh Giác Phi rất dịu dàng mà tràn ngập mê hoặc.

Vân Thâm khẽ cười, ngẩng đầu lên, chậm rãi bao trùm môi hắn.

Tay Ninh Giác Phi xoa lên gáy y, dần dần dùng sức, kéo y lại gần hơn, hôn càng thêm triền miên.

Rất nhanh, bọn họ liền nóng ran cả người, tựa như sắp cháy, tiếng thở dốc gấp gáp vang vọng bên tai, càng khiến sóng tình thêm mãnh liệt. Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã cởi áo tháo thắt lưng, trần trụi quấn lấy nhau, thân thể nóng rực kề sát cùng một chỗ.

Ninh Giác Phi mở rộng thân thể mình, Vân Thâm không chần chờ, chống người dậy, chậm rãi tiến vào chỗ ấm áp ngọt ngào đã khát vọng từ lâu. Ninh Giác Phi nhẹ nhàng rên một tiếng, khó nhịn ngẩng đầu lên.

Vân Thâm cúi đầu hôn lên cổ hắn, rất nhanh, y mất khống chế, tốc độ càng lúc càng nhanh, dùng sức càng lúc càng lớn. Ninh Giác Phi ôm lấy lưng y, trong nhịp điệu kịch liệt mà căng người ra, cảm nhận khoái cảm vọt đến với mình.

Bọn họ đã xa nhau quá lâu, ngay cả từng sợi tóc cũng phải chứa đựng khát vọng. Tuy rằng mỗi một đêm cả hai đều kích tình triền miên, thế những vẫn cảm thấy quá ít, mà trách nhiệm trên vai ai cũng quá nặng nề, khiến không ai có thể quá mức tận tình. Cứ như vậy, mỗi một đêm cả hai đều trong kích tình và khắc chế vượt qua, khiến khát vọng trong nội tâm không chỉ không biến mất mà càng lúc càng tăng, đặc hơn cả rượu nguyên chất, thời gian càng dài càng thêm tinh túy mê đắm.

Hoa tuyết cứ thế rơi nhuộm cả gian nhà thành một màu trắng, tựa như vô vàn tiểu tinh linh bay lượn bảo vệ xung quanh, không cho bất cứ thứ gì tổn hại đến hoan tình của họ.

Giờ sửu canh ba, phủ nguyên soái vắng vẻ liền có động tĩnh, gia bộc đều đã thức dậy, tự làm việc của mình, chuẩn bị hầu hạ chủ nhân thức dậy.

Khi tiếng trống canh đã gõ năm tiếng, Ninh Giác Phi lặng yên đứng dậy, sờ soạng lấy y phục để mặc, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Na Nhật Tùng đã chờ ở bên ngoài. Cậu mặc áo bông, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, ngửa đầu nhìn người đứng ở cửa.

Ninh Giác Phi mỉm cười kéo cậu vào trong phòng, sờ sờ y phục trên người cậu xem có đủ ấm không, lại cầm tay cậu, thì ra bàn tay nhỏ đã lạnh như đá, hắn lấy tay ủ ấm cho cậu.

Na Nhật Tùng đứng yên để hắn kiểm tra, trong mắt đều là tiếu ý hài lòng.

Ninh Giác Phi sợ đánh thức Vân Thâm nên không để người trong nội viện đốt đèn. Giọng hắn rất khẽ, thân thiết hỏi Na Nhật Tùng: “Lạnh không?”

Na Nhật Tùng dùng sức lắc đầu, đột nhiên lại nhớ đến hắn không nhìn thấy mới khẽ đáp: “Không lạnh.”

Ninh Giác Phi lại hỏi: “Ngủ ngon không?”

Na Nhật Tùng dùng sức gật đầu, lễ phép đáp lại: “Ngủ ngon.”

Ninh Giác Phi cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn hòa nói: “Thân thể ngươi không tốt, bên ngoài rất lạnh, dễ sinh bệnh, tạm thời đừng đi ra ngoài. Hôm nay đứng tấn trong phòng, được chứ?”

Na Nhật Tùng dùng sức gật đầu: “Được.”

Ninh Giác Phi làm mẫu cho cậu động tác, dang rộng thân thể, để Na Nhật Tùng làm theo tập đứng tấn trong phòng. Sau đó, hắn lấy Ưng đao trên vách tường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, khẽ khép cửa lại.

Gia nhân tâm phúc vẫn đang chờ trước cửa, chờ hầu hạ Vân Thâm rời giường, thuận tiện cũng trông nom Na Nhật Tùng.

Ninh Giác Phi vẫn như mọi ngày ra sân luyện đao, đao vung như bay, diễn luyện vô cùng nhuần nhuyễn Vân gia đao pháp.

Vân Thâm rốt cục bị tiếng đao soàn soạt bên ngoài khiến tỉnh giấc, vừa định thần đã đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, đi ra ngoài.

Gia nhân lập tức thắp nến, đi ra ngoài gọi tỳ nữ vào, hầu hạ y rửa mặt chải đầu.

Vân Thâm nhìn Na Nhật Tùng đang tập đứng tấn, thấy cậu đã lung lay muốn ngã mà vẫn cắn răng kiên trì, không khỏi nở nụ cười khen ngợi.

Ninh Giác Phi đầu đầy mồ hôi tiến vào, cười gật đầu một cái với Vân Thâm rồi nói với Na Nhật Tùng: “Hôm nay vậy là được, đến đây thôi.”

Thân thể Na Nhật Tùng lung lay một chút, rồi ngã ngồi xuống đất. Ninh Giác Phi đưa tay ôm lấy cậu, đặt lên ghế, ôn hòa hỏi: “Mệt không?”

Na Nhật Tùng dùng sức lắc đầu: “Không mệt.”

“Ngoan lắm, ngồi nghỉ chút đi.” Ninh Giác Phi vỗ vỗ vai cậu, sau đó đi rửa mặt chải đầu rồi mang theo Na Nhật Tùng đi dùng bữa sáng.

Na Nhật Tùng vui vẻ ngồi ở bên người Ninh Giác Phi, dường như ăn rất ngon, càng ăn càng nhiều, khiến Ninh Giác Phi cũng phải vui lây.

Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dưới ngọn nến càng thêm sáng sủa, mỉm cười nói: “Ta thấy, hôm nay để Tòng Loan truyền lệnh, bảo tất cả mọi người gọi Na Nhật Tùng là thiếu gia, Kỳ Kỳ Cách cũng đổi thành tiểu thư, tương lai thay nàng tìm người tốt mà gả, đỡ làm lỡ chung thân đại sự của nàng.”

“Tốt thôi.” Ninh Giác Phi thật cao hứng, quay đầu nhìn thiếu niên đang uống sữa một cái. “Ta nói với Tòng Loan, để y tìm một tiểu viện gần chỗ chúng ta, như vậy sáng sớm ngươi không cần đi xa như vậy nữa.”

“Được.” Vân Thâm gật đầu, thân thiết nói với hắn. “Ngươi ăn nhiều một chút, những chuyện nhỏ này không cần phí công làm. Trong trong ngoài ngoài đều quan tâm coi chừng sớm già đó.”

Ninh Giác Phi bị y chọc cười thành tiếng: “Già thì già, dù sao ngươi muốn ghét bỏ cũng muộn rồi.”

“Chưa chắc.” Vân Thâm trêu chọc. “Nếu như ngươi già quá mau, coi chường ta bỏ ngươi.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Vậy ta ngồi ì ra không đi, coi ngươi bỏ cách nào. Ngươi cũng đường mong chạy được, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, cho ngươi cả đời cũng không đi được.”

Vân Thâm bĩu môi: “Chưa thấy qua người nào da mặt dày như ngươi, vậy mà đường đường là đại nguyên soái đó, hừ.”

Ninh Giác Phi chẳng hề để ý nhún vai: “Loại chuyện này đâu liên quan gì đến nguyên soái hay không nguyên soái, nhất định phải da mặt dày mới được.”

Vân Thâm nhịn không được cười ra tiếng.

Na Nhật Tùng cầm một khối bánh thông khô thơm ngào ngạt, đôi mắt sáng sủa quay tròn nhìn bọn họ, tuy rằng không hiểu cả hai đang nói gì nhưng thấy hai người cười vui vẻ như vậy, cậu cũng cười theo.

Giờ khắc này, Vân Thâm bỗng nhiên cảm thấy, có một đứa trẻ bên cạnh cũng không phải chuyện xấu, ít nhất ở đây càng lúc càng giống một gia đình hơn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 144
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...