Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 107

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ai cũng muốn bước lên đỉnh cao.

Vì chỉ khi bước lên đỉnh cao mới có thể quan sát chúng sinh trong thế gian,

mới có thể hưởng thụ khí thế ngạo nghễ áp đảo thiên hạ.

Nhưng võ học ra sao mới là đỉnh cao?

Bách Hiểu Đường có nói: Đại cảnh tiêu dao, giơ tay là chạm tới trời, không

thấy chúng sinh, không thấy thiên địa.

Chỉ khi tới cảnh giới Đại Tiêu Dao mới có thể nói tới đỉnh cao của võ đạo,

thậm chí chỉ cần duỗi tay ra, cố gắng một chút là thấy được đỉnh cao chân

chính.

“Nhưng mọi người quên mất một câu, không thấy chúng sinh, không thấy

thiên địa. Người đạt tới Tiêu Đao Đại Thiên Cảnh, trong mắt chỉ còn bản

thân.” Lý tiên sinh của học đường xoay người nhảy từ trên cây xuống, tiện

tay bẻ một cành.

“Chẳng phải trước nay ngươi không ưa Bách Hiểu Đường à? Sao lại để ý tới

lời của họ như vậy?” Nữ nhân kia đánh xong một bài, ngẩng đầu lên nhìn Lý

tiên sinh.

“Tuy Bách Hiểu Đường rất đáng ghét, nhưng lời nói vẫn có đôi chút đạo lý.”

Lý tiên sinh vung nhánh cây. “Tô Lễ, kiếm của ta ra sao?”

“Thế mà đòi gọi là kiếm?” Tô Lễ khịt mũi coi thường

“Thôi, có nói với ngươi cũng bằng không.” Lý tiên sinh vẫy tay, cầm nhánh

cây kia bước ra ngoài.

“Ngươi định ra tay?” Giọng nói của Tô Lễ toát lên vẻ kinh ngạc.

“Không, ta định nhấc kiếm.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài, nhẹ nhàng rời

khỏi.

Còn trong trận Cô Hư.

Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi cùng ngã lăn quay dưới đất.

Kiếm gỗ đào của Vương Nhất Hành đã gãy thành hai nửa, sáu thanh tụ lý

kiếm của Diệp Đỉnh Chi dính đầy máu, còn là máu của chính hắn.

Gia Cát Vân từ từ hạ xuống đất: “Các ngươi vốn không phải đối thủ của ta,

huống chi đang ở trong Cô Hư Trận của ta.”

Giọng nói của Doãn Lạc Hà hơi run rẩy: “Làm sao bây giờ...”

Bách Lý Đông Quân đặt tay lên kiếm, đột nhiên nhắm hai mắt lại.

“Ngươi đừng từ bỏ...” Doãn Lạc Hà vội vàng la lên.

Bách Lý Đông Quân không để ý tới cô, chỉ cúi đầu, chuôi kiếm tràn ngập

chân khí.

“Diệp huynh, còn công phu ép đáy hòm không?” Vương Nhất Hành trầm

giọng nói.

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày, trả lời: “Bất Động Minh Vương.”

Vương Nhất Hành sống sót: “Ngươi biết Bất Động Minh Vương Công? Có

lừa ta không đấy?”

“Lừa ngươi thì chạy trốn được à?” Diệp Đỉnh Chi hít thở dồn dập: “Nhưng ta

còn chưa quen thuộc, ta cần một ít thời gian chuẩn bị. Bất Động Minh

Vương Công, thắng thì là thắng, thua thì ta không còn chút sức lực nào, chỉ

có thể để mặc cho người ta xâu xé.”

“Yên tâm đi, ta cũng có công phu ép đáy hòm.” Vương Nhất Hành mỉm

cười: “Lần này ta lên trước, ngươi vận công xong thì ra tay.”

“Không đâu, ngươi vừa xông lên, ta sẽ quay đầu bỏ chạy.” Diệp Đỉnh Chi

mỉm cười, vết thương trên người đau nhói, hắn nhe răng: “Thiên Khải Thành

đúng là nơi ăn thịt người, lâu lắm rồi không chật vật như vậy.”

Vương Nhất Hành đi lên trước, cúi người nhặt thanh kiếm gỗ đào đã gãy

của mình, từ hai mảnh cắt thành bốn mảnh, bốn mảnh hóa thành tám

mảnh, tám mảnh hóa thành mười sáu mảnh, mười sáu mảnh hóa thành ba

mươi hai mảnh. Hắn gầm lên một tiếng: “Lên!”

Ba mươi hai mảnh kiếm gỗ đồng thời bay lên.

Vương Nhất Hành lấy từ trong lồng ngực ra ba mươi hai tờ giấy bùa, vẩy ra,

bao phủ lấy ba mươi hai mảnh kiếm gỗ, trên lá bùa tảo ra ánh sáng màu đỏ

sậm. Vương Nhất Hành vắt hai đầu ngón tay, nhắm mắt lại nhỏ giọng niệm:

“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Sô, Tố, Tiền, Hành.”

Gia Cát Vân khẽ mỉm cười, không định ngắt đứt hành động của hắn, chỉ

nhìn hắn với vẻ hứng thủ, nhỏ giọng nói: “Cửu Tự Chân Ngôn?”

Vương Nhất Hành đột nhiên mở to hai mắt, đẩy một chưởng ra: “Ấn!”

Ba mươi hai mảnh kiếm gắn bùa bay thẳng về phía Gia Cát Vân.

Gia Cát Vân không hề lùi bước, đứng thẳng đón gió, hắn đột nhiên cúi

người, đập thật mạnh xuống đất: “Ngừng!”

Cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt. Xung quanh Gia Cát Vân bỗng nổi lên một

luồng gió xoáy, những mảnh kiếm gắn bùa đều bị xé rách rơi xuống đất,

ánh đỏ lóe lên, sau đó nhanh chóng trở thành ảm đạm.

Vương Nhất Hành hao hết sức lực, ngã lăn dưới đất, hắn quay đầu lại: “Sao

rồi?”

Không một bóng người.

Chạy rồi à?

Thế cũng được?

“Người đâu!”

Gió cát xung quanh Gia Cát Vân tan đi, hắn nhìn Vương Nhất Hành, cười

lạnh một tiếng, nhưng nụ cười đó đột nhiên cứng đờ, vì hắn đột nhiên cảm

thấy phía sau có nguy hiểm rất lớn đang tới. Cho dù là lúc trước hai người

Vương Nhất Hành Diệp Đỉnh Chi liên thủ, hay là đối đầu với Cửu Tự Chân

Ngôn Thủ Ấn vừa rồi, hắn cũng không cảm thấy nguy hiểm lớn đến vậy. Gia

Cát Vân đột ngột quay đầu lại, thấy một quyền đang đánh tới. Hắn vội vàng

phất tay một cái, tiếp đó bị đánh văng ra ngoài.

Diệp Đỉnh Chi đang đứng đó, Kim Cương Nộ Mục, thân như lửa đỏ.

Gia Cát Vân rơi xuống đất, phủi bụi đất trên người, nhíu mày nói: “Bất Động

Minh Vương công?”

Doãn Lạc Hà đi tới đỡ Vương Nhất Hành đang không thể cử động dậy, hỏi:

“Bất Động Minh Vương công là sao?”

“Tức là có thể lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng trong thân thể mình, có

thể đảo ngược tình thế giết người, là võ công ngang ngược bá đạo nhất thế

giới, cũng là võ công dễ hại người hại mình nhất.” Vương Nhất Hành cắn

răng nói: “Khi vận công pháp này, hiện lên pháp tướng Kim Cương Nộ Mục,

tà ma đều sợ hãi!”

“Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng biến được Bất Động Minh Vương?”

Gia Cát Vân cười lạnh, xuất chưởng đánh về phía Diệp Đỉnh Chi, tư thế như

tiên nhân xoa đầu.

Nhưng giờ phút này làm sao Diệp Đỉnh Chi để đối phương xoa đầu mình.

Hắn gầm lên một tiếng, vung quyền tới, lại đánh lùi Gia Cát Vân ba bước.

Nhanh chóng đuổi tới, lại đánh!

Lại đấm trúng ngực Gia Cát Vân.

Lại tiến tới!

Gia Cát Vân hộc máu.

Lại tiến tới!

Diệp Đỉnh Chi hung hăng nện Gia Cát Vân xuống đất, trong tay áo Gia Cát

Vân bay ra ba thanh phi đao, ép Diệp Đỉnh Chi lùi lại phía sau mới miễn

cưỡng thoát thân, thối lui sang một bên. Lúc này trên người hắn đầy vết

máu, quần áo rách nát, không còn dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió lúc vừa

rồi.

Diệp Đỉnh Chi hung hăng trừng mắt với hắn: “Phá!”

Làn sương đen xung quanh mọi người tan đi, tiếng gió, tiếng chim hót, hơi

lạnh của buổi tối mùa thu, tất cả đều trở lại. Vương Nhất Hành cười nói:

“Khá lắm. Cô Hư Trận đã bị phá. Diệp Đỉnh Chi, cố thêm chút nữa, người của

học đường sẽ đến đây nhanh thôi.”

“Cố? Không, ta muốn thắng!” Diệp Đỉnh Chi bước từng bước một về phía

Gia Cát Vân, mỗi bước đi đều tạo thành một dấu chân rất sâu.

“Không được!” Vương Nhất Hành vội vàng la lên.

Nhưng đã chậm, thân thể Diệp Đỉnh Chi như ngọn nến cháy tới cuối, sức

lực trong thân thể theo bước đi của hắn dần dần biến mất. Tới khi đứng

trước mặt Gia Cát Vân, gương mặt hắn đã khôi phục như lúc đầu, chỉ có hai

con ngươi trống rỗng, mê mang.

Gia Cát Vân cười lạnh một tiếng, vươn một bàn tay ra.

Bách Lý Đông Quân lập tức rút kiếm.

Một kiếm rút ra - Thuấn Sát Kiếm.

Gia Cát Vân thu tay, lùi lại một bước.

Bách Lý Đông Quân ném Diệp Đỉnh Chi về phía sau, thối lui tới bên cạnh

Doãn Lạc Hà, tiếp đó thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, nhảy lên cao, hạ kiếm

xuống.

Doãn Lạc Hà trợn tròn hai mắt: “Kiếm pháp này?”

Vương Nhất Hành lắc đầu đính chính: “Không, là kiếm vũ này.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương 352
Chương 353

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...