Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 193

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thiên Ngoại Phi Tiên là chiêu thức đã thất truyền từ lâu, theo như truyền

thuyết, nó thánh khiết như áng mây trắng trên bầu trời xanh. Chiêu kiếm

này từ trên cao đánh xuống, khí thế hùng vĩ mà lại cực kỳ nhanh chóng,

kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, mang theo sự sắc bén đáng sợ tới mức

không thể ngăn cản! Một luồng kiếm quang bay nghiêng tới, như tia chớp

lóe lên, như cầu vồng vắt ngang bầu trời. Phải là người tuyệt thế mới có thể

sử dụng chiêu kiếm tuyệt thế như vậy.

Bách Lý Đông Quân còn có bản lĩnh này.

Tư Không Trường Phong giật mình, Lạc Hà càng kinh ngạc, nếu thật sự là

Thiên Ngoại Phi Tiên, vậy hai người cùng ra tay cũng chẳng cản nổi.

Trong Tuyết Nguyệt thành, một thiếu niên áo xanh ngồi trên lầu cao hóng

gió bỗng mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười nói: “Thiên Ngoại

Phi Tiên, ta cũng không biết.”

Bách Lý Đông Quân xuất kiếm từ tây đến, khí thế hùng hổ, chân đạp trên

tường, đang định lao tới nhưng đột nhiên cổ ngặt sang một bên, ngã từ

trên tường xuống đất.

Lạc Hà ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái áo đỏ cầm kiếm quét ra,

một luồng kiếm khí dẹp yên cả Hạ Quan thành. Cô đứng trên tường quát

khẽ: “Cấm đi lại ban đêm, đừng làm ồn!”

Bách Lý Đông Quân ngã nhào vào trong sân, ngẩng đầu nhìn cô gái áo đỏ,

vẫn còn thấy sợ hãi và thán phục trước sự bá đạo của chiêu kiếm vừa rồi,

lẩm bẩm: “Tiên sinh đã lợi hại rồi, cô gái mà ông ấy thích của lợi hại đến vậy

à.”

Lạc Hà thấy Lạc Thủy áo đỏ, lập tức giấu đao đi, khổ nỗi đao quá lớn, trong

sân lại trống không, đành đỏ mặt cúi đầu: “Chị.”

“Mặc quần áo vào.” Lạc Thủy thấy đệ đệ là thấy đau đầu, không nhiều lời,

cầm kiếm bồng bềnh lướt đi.

Tư Không Trường Phong đi tới huých cùi chỏ vào Lạc Hà: “Có luyện nữa

ko?”

Lạc Hà ủ rũ, khiêng đại đao vào nhà: “Không luyện nữa!”

Bách Lý Đông Quân từ dưới đất bò dậy, chỉnh sửa quần áo, cười nói: “Lúc

đầu còn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là đứa sợ chị.”

Hai người cùng buông binh khí, về phòng nghỉ ngơi, ngủ thẳng cẳng tới

tận ngày hôm sau.

Nắng chiếu ba sào.

Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng mảng tỉnh lại, bò từ trên giường dậy, vào

trong sân, lại luyện Tây Sở Kiếm Ca một lượt, chỉ cảm thấy tinh thần sảng

khoái, toàn thân thoải mái không nói nên lời. Tư Không Trường Phong dậy

sớm hơn y một chút, đã luyện thương xong, ngồi một bên, đột nhiên thấy

đói bụng, nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Lạc Hà từ trong nhà đi ra, không mang theo thanh đại đao, mặc một bộ áo

xanh, nói với giọng chủ nhà: “Thu dọn một chút, dẫn các ngươi ra ngoài ăn

đồ ngon.”

“Mấy ngày không uống rượu, có rượu gì ngon không?” Bách Lý Đông Quân

hỏi.

Lạc Hà nghe tới chữ ‘rượu’, lần đầu tiên mỉm cười, ngón tay lên xoay vòng:

“Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.”

Quán rượu Lạc Hà.

Theo như lời đồn đại thì nó là quán rượu tốt nhất ở Hạ Quan thành, tuy đặt

sang Thiên Khải Thành thì chỉ là quán rượu nhỏ ven đường, nhưng ở Hạ

Quan thành cưỡi ngựa trong thời gian một ném hương là đi xuyên qua cả

thành thì đúng là hiếm thấy. Đa số quán rượu chỉ là bày mấy cái ghế với

một cái lều nhỏ ven đường.

“Đợi lâu rồi, gà hấp đây.” Tiểu nhị đặt một lồng hấp bằng gốm lên bàn.

Bách Lý Đông Quân gắp một miếng thịt gà, cắn một cái, tán thưởng: “Mềm,

tươi. Nhưng... rượu đâu?”

Lạc Hà nhún vai: “Tiểu nhị, cho một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”

Tiểu nhị mỉm cười, nhíu mày với Lạc Hà: “Lạc thiếu gia, đã gọi rượu thì có

cần thêm đồ nhắm không? Gà hấp hơi nhạt, trong tiệm vừa có ít đồ ngon.”

“Ồ? Nói thử xem.” Lạc Hà nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tiểu nhị nhìn qua Lạc Hà, lại nhìn sang Bách Lý Đông Quân và Tư Không

Trường Phong, cầm tấm vải trắng hất về phía sau, nói với vẻ cực kỳ hứng

thú: “Hai vị quý khách tướng mạo trẻ trung, đầy chất thiếu niên, chắc chắn

tương lai sẽ lên như diều gặp gió. Vừa hay hôm nay trong quán chúng ta có

món ăn này tên là Phi Hoàng Đằng Đạt, hai vị có hứng thú không?’

“Đồ nhắm mà thôi, mang lên đi.” Bách Lý Đông Quân đáp rất sảng khoái,

bạc thôi mà? Y có.

Tư Không Trường Phong lại khá cẩn thận, hỏi: “Đừng vội, Phi Hoàng Đằng

Đạt là sao, ta nghe mà không hiểu, nhờ tiểu nhị nói tỉ mỉ hơn.”

“Giờ đang là đầu mùa đông, cũng tức là sau mùa thu. Tục ngữ nói thu qua

châu chấu chẳng nhảy nổi, sau khi thu thóc xong chúng ta sẽ đốt lửa nhỏ

thiêu sạch ruộng đồng. Lửa đốt vào đám châu chấu trốn dưới đất, bọn

chúng sẽ nhảy lên. Các nông dân bắt chúng lại, về nhà tưới nước sôi rồi

phơi khô đưa tới chỗ chúng ta. Chúng ta cho vào dầu chiên, vì vậy có tên là

- Phi Hoàng Đằng Đạt.”

(飞黄腾达 - phi hoàng đằng đạt: Lên như diều gặp gió, ở đây quán rượu

chơi chữ theo ý châu chấu nhảy lên cao.)

Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Hoàng ở đây... chẳng phải là...”

“Là châu chấu.” Tư Không Trường Phong nói tiếp.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy dạ dày cuộn lên, xua tay liên tục: “Đổi món

khác, đổi món khác.”

“Vậy thì một bàn thịt chuột tre nhé. Chuột tre còn mập hơn mèo, mùi vị

thơm ngọt, chất thịt non mềm...” Tiểu nhị liếm môi một cái: “Mỡ màng lắm.”

Bách Lý Đông Quân không sợ trời không sợ đất, không sợ ma đầu giang

hồ, càng không sợ ưng khuyển triều đình, nhưng sợ nhất chính là chuột, bất

kể ngươi đưa ta chuột tre hay chuột đồng, đều đáp là: “Cút!”

Tiểu nhị nhíu mày: “Thế thì bọ cạp nhé?”

Tư Không Trường Phong cười hỏi Lạc Hà: “Đồ ăn ở đây đúng là rất đặc

biệt.”

Tiểu nhị suy nghĩ: “Nhộng thì cũng có, nhưng mùa này thì hương vị không

phải ngon nhất.”

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ta thấy chúng ta nên đổi quán khác đi.”

Lạc Hà mỉm cười, quyết định không trêu chọc bọn họ nữa, bèn nói với tiểu

nhị: “Một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt, xào ít rau dại, thêm một phần Khuẩn

Cô Yến.”

Tiểu nhị chần chừ rồi nói: “Khuẩn Cô Yến, Lạc thiếu gia, lần này tiêu xài

không ít đấy.”

Bách Lý Đông Quân nghe thấy đồ ăn là đói, dù sao cái tên lần này cũng

bình thường một chút, lập tức ném ra một thỏi bạc to: “Không thiếu tiền,

đưa lên đi!”

Tiểu nhị nhanh chóng bê một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt lên, chỉ thấy

rượu đó trong suốt như nước suối vừa được múc lên. Bách Lý Đông Quân

lấy một bát, đặt lên mũi ngửi, có mùi hoa sơn trà thoang thoảng, sau đó lại

uống một hớp, chỉ cảm thấy ngọt ngào mát lạnh, hương thơm lưu lại trong

miệng, cảm giác hệt như tòa thành nhỏ này, rất xứng với bốn chữ - Phong

Hoa Tuyết Nguyệt. Y hài lòng gật nhẹ đầu: “Lúc về cho ta phương thức chế

rượu nhé.”

“Không thành vấn đề, mọi người trong Hạ Quan thành đều biết ủ rượu

này.” Lạc Hà nói. “Ăn nấm đi.”

Uống rượu, ăn nấm tươi ngon, ba người trẻ tuổi trò chuyện càng ăn ý, một

canh giờ sau vò rượu đã thấy đáy, nắm cũng ăn sạch. Lạc Hà đứng dậy cao

giọng nói: “Ông chủ, thêm một vò!”

Bách Lý Đông Quân ra sức lắc đầu, y thấy hai mắt hoa lên, đầu óc choáng

váng. Thế nhưng Phong Hoa Tuyết Nguyệt rõ ràng là rượu nhạt, rượu như

vậy thì y có uống tới mười vò cũng không say.

Tư Không Trường Phong đột nhiên cười ngây ngô, nhìn về phía trước lẩm

bẩm: “Ha ha ha... Trẻ con, nhiều trẻ con quá.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương 352
Chương 353

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 193
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...