Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Cầm rổ hoa đi theo làm gì?" Trên đường đến Khánh hợp viên, Vạn Tất thấy Diêu Hỉ xách theo lẵng hoa buổi sáng nàng hái, liền không nhịn được hỏi.

Diêu Hỉ cười, ôm lẵng hoa vào trong ngực rồi nói: "Nô tài là người hâm mộ của Đào cô nương, sau khi vào cung chưa từng được xem Đào cô nương biểu diễn, cơ hội lần này rất khó có được, nên muốn tặng lẵng hoa biểu đạt tâm ý." Khi nói chuyện, nàng còn bày ra vẻ mặt hoa si mà cười ngây ngốc.

"Công công thật đúng là có lòng." Vạn Tất lạnh mặt, liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, giọng nói chua lòm. Nàng vẫn đang buồn bực đấy, từ khi nghe nói gánh hát vào cung biểu diễn, trên mặt nha đầu Diêu Hỉ này chưa bao giờ tắt ý cười, hơn nữa lại còn vì con hát họ Đào kia mà không màng vết thương trên tay, hưng phấn cắm một lẵng hoa, thì ra cũng là để tặng cho con hát kia.

"Nếu công công thích Đào Tiểu Lâm kia, chi bằng ai gia nuôi nàng ta ở trong cung, được không? Như vậy công công có thể xem nàng ta diễn mỗi ngày."

"Thật sao?" Ánh mắt của Diêu Hỉ sáng lên. Ánh mắt mong đợi của nàng đúng lúc đụng phải ánh mắt lạnh băng của Thái Hậu nương nương, haizz, lại là một cái hố! Diêu Hỉ thức thời giảng hòa nói: "Có hát hay đến đâu mà nghe mỗi ngày cũng sẽ nhàm chán. Trước kia ở ngoài cung, không có trò gì tiêu khiển, nô tài mới thường đi nghe hát, bây giờ ở bên cạnh nương nương, trong lòng nô tài đã vô cùng thỏa mãn rồi, căn bản không cần trò tiêu khiển gì nữa."

"Vậy sao?" Mới đi đến cửa cung của Long Nghi, Vạn Tất đột nhiên dừng bước rồi nói với Diêu Hỉ: "Nếu công công không cần trò tiêu khiển thì đừng đi nữa!"

Diêu Hỉ không những không mất mát, mà còn cười với vẻ mặt ngây thơ. Nàng nhón chân lên, thấp giọng hỏi bên tai Thái Hậu nương nương: "Nương nương đang ghen sao?" Nói xong nàng còn nhân lúc người khác không chú ý, thổi một luồng khí vào lỗ tai của nương nương.

Lỗ tai của Vạn Tất hơi nhột, trái tim cũng run lên một cái. Nàng nhớ tới lần trước cũng là ở chỗ này, Diêu Hỉ cũng thổi khí vào tai nàng để thổi cho đóa hoa hạnh vương bên tai nàng rơi xuống. Điểm khác biệt chính là lần trước Diêu Hỉ nơm nớp lo sợ trước mặt nàng, nhưng bây giờ nàng ấy giống như ăn gan hùm mật gấu, không sợ hãi gì cả.

Nàng thích dáng vẻ được sủng sinh kiêu của Diêu Hỉ. Tuy rằng nàng thích trêu chọc Diêu Hỉ, nhưng không muốn Diêu Hỉ sợ nàng.

Chỉ tặng cho một con hát mà thôi, cũng không có gì." Vạn Tất cầm lấy lẵng hoa trong tay Diêu Hỉ rồi đưa cho cung nữ bên cạnh, ra lệnh cho cung nữ mang lẵng hoa về cung, sau đó nàng nắm lấy tay nhỏ hồng hào của Diêu Hỉ rồi nói: "Có điều lẵng hoa đầu tiên ngươi làm chỉ có thể tặng cho ai gia, tất cả những lần đầu tiên của ngươi đều chỉ có thể cho ai gia. Còn con hát kia, lát nữa thưởng bạc cho nàng ta nhiều một chút là được."

"Vâng." Khuôn mặt của Diêu Hỉ ửng hồng, nàng nắm lấy tay nương nương, hỏi nhỏ: Vậy lần thứ hai thì sao?"

Vạn Tất ném cho Diêu Hỉ một ánh mắt, ý bảo để nàng tự mình trải nghiệm.

Các cô cô và cung nữ thấy Thái Hậu nương nương và Diêu công công ríu ra ríu rít như vậy, họ đều thức thời lui ra vài bước, xa xa theo ở phía sau.

Long Nghi dẫn theo thê tử, biểu muội cùng đi ra, nhìn thấy Vạn Tất liền cười rồi hành lễ một cách cung cung kính kính. "Long Nghi khấu kiến Thái Hậu." Diêu Song Lan và Tôn Nghiên cũng hành lễ.

Từ ngày hôm qua sau khi vào cung, đây là lần đầu tiên Tôn Nghiên nhìn thấy Diêu Hỉ, nàng thấy Diêu Hỉ và Thái Hậu đang tay trong tay, liền mỉm cười với Diêu Hỉ bằng vẻ mặt vui mừng, Diêu Hỉ cũng ngượng ngùng mà cười đáp lại. Tất cả mọi người đều không nói gì.

"Đúng lúc. Cùng nhau đến đó đi!" Vạn Tất nắm tay Diêu Hỉ đi ở đằng trước, phía sau là một hàng dài người đi theo. Ra đến cửa cung, Vạn Tất và Diêu Hỉ ngồi chung một kiệu, Long Nghi và Diêu Song Lan ngồi chung một kiệu, Tôn Nghiên lười ngồi kiệu, nàng vừa đi bộ song song với cửa sổ kiệu, vừa nói chuyện với biểu tỷ Long Nghi.

Khánh hợp viên đã sắp xếp xong chỗ ngồi, sân khấu cũng đã bài trí xong.

Minh Thành Đế tới sớm, Hoàng Hậu, Hiền phi, Khang tần và mấy vị mỹ nhân quý nhân cũng đã ngồi xuống từ sớm. Mọi người thấy Thái Hậu nương nương tới, liền vội vàng đứng dậy đón chào. Minh Thành Đế đến trước kiệu, tự mình đỡ Thái Hậu xuống kiệu, dư quang lại liếc về phía kiệu của Long Nghi không xa, nơi Tôn Nghiên đang đứng cạnh kiệu, không thèm nhìn đến hắn.

"Nhìn cái gì thế?" Vạn Tất thấy Minh Thành Đế đỡ nàng ra nhưng lại có chút thất thần.

"Không có gì." Minh Thành Đế lập tức thu hồi tầm mắt. Hắn đang lén nhìn Tôn Nghiên, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt của Lan tiệp dư đang đứng cạnh Tôn Nghiên, không khỏi hổ thẹn cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa. "Tìm được Diêu Hỉ rồi?" Lúc này Minh Thành Đế mới chú ý tới Diêu Hỉ đang đứng bên cạnh Thái Hậu, hắn có chút kinh ngạc.

"Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng." Diêu Hỉ hành lễ. Minh Thành Đế gật đầu mà mặt không biểu cảm, quay đầu nói với Thái Hậu: "Hôm nay trời đẹp, nắng không chói mắt. Trẫm bỏ hết mọi việc xuống, cả nhà chúng ta cùng vui đùa náo nhiệt. Vở diễn đầu tiên do Thái Hậu chọn, muốn nghe vở nào? Nghe xướng khúc cũng được, xem vũ khúc cũng được, ngoài gánh hát ra, người của nhạc phường cũng được truyền đến."

Khánh hợp viên có một sân khấu diễn kịch, bên ngoài sân khấu là một cái hồ sen nhỏ, thời tiết đã vào đầu hạ, hoa sen đã nở ra không ít. Ngay gần hồ sen, ở vị trí đối diện với sân khấu kịch chính là đình hóng gió để các vị chủ tử trong cung ngồi xem diễn kịch, có thể chứa hơn trăm người. Ở giữa đặt hai cái ghế lớn dành cho Hoàng Thượng và Thái Hậu, Hoàng Thượng ngồi bên phải, Thái Hậu ngồi bên trái. Phía bên phải của Hoàng Thượng theo thứ tự là đoàn người của Hoàng Hậu, Hiền phi, bên trái của Thái Hậu theo thứ tự là nhóm người của Long Nghi, Diêu Song Lan.

Sau khi ngồi xuống, Vạn Tất sai người lấy cho Diêu Hỉ một cái ghế đẩu, đặt ngay cạnh nàng, sau đó mới cầm lấy danh sách vở hí mà cung nữ trình lên.

"Tiểu Diêu tử, ngươi muốn nghe vở nào?" Vạn Tất cười, liếc nhìn Diêu Hỉ rồi nói.

"Chỉ cần là nương nương chọn, nô tài đều thích nghe." Diêu Hỉ thả người nhảy lên một cái, liền nhảy vọt qua cái hố mà Thái Hậu nương nương đào sẵn. Đúng là nàng muốn nghe Đào cô nương hát, nhưng không đến mức không kìm lòng nổi như vậy, ở trước mặt nương nương, nàng phải thể hiện lạnh nhạt một chút, cho dù nội tâm của nàng có kích động như thế nào đi chăng nữa.

Vạn Tất dùng ngón trỏ đeo hộ giáp chỉ vào một vở diễn trên danh sách rồi nói: "Vở đầu tiên chọn "Châu Liêm Trại" đi." Nàng chỉ cắt móng tay của ngón trỏ và ngón giữa, nếu không đeo hộ giáp, người khác nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Vâng ạ." Cung nữ đi vòng qua cầu hình vòm, đến sân khấu kịch để truyền lời

Diêu Hỉ dính hào quang của Thái Hậu nương nương, nàng được ngồi ở vị trí tốt nhất, chẳng những được ngồi đối diện sân khấu kịch, mà thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy các diễn viên sau hậu đài đang vội vàng trang điểm thay y phục. Nàng ngưỡng cổ nhìn sang bên kia, muốn nhìn xem mình có thể nhận ra Đào cô nương khi đã trang điểm thay y phục hay không.

Hiển nhiên là không thể, nàng không biết sau khi trát lên mặt một lớp phấn dày cộm, Đào cô nương sẽ trông như thế nào.

Ý chỉ của Thái Hậu nương nương vừa ban ra, chiêng trống nổi lên, các diễn viên bắt đầu bước ra sân khấu biểu diễn. Bình thường ở trong cung, mọi người vốn không có việc gì vui, đa số mọi người đều xem kịch hết sức chăm chú, chỉ có Diêu Hỉ lại thỉnh thoảng nhìn về phía hậu đài sân khấu.

Có một người không xem diễn kịch là Minh Thành Đế, hắn đang nhìn Tôn Nghiên.

Một người khác cũng không xem diễn kịch là Vạn Tất, nàng đang nhìn Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ thoải mái nói nàng biết nàng ấy sẽ tặng lẵng hoa cho Đào Tiểu Lâm. Đối với chuyện này, Vạn Tất không những không buồn mà còn an tâm hơn vài phần. Thái độ của Diêu Hỉ chứng tỏ trong lòng nàng ấy rất thẳng thắn, không có tâm tư xấu xa quỷ quái nào, nàng ấy chỉ tán thưởng con hát kia mà thôi. Nhưng cho dù chỉ là tán thưởng, nàng vẫn không quen nhìn Diêu Hỉ mất hồn mất vía vì nữ nhân khác.

Nàng chưa từng thấy Diêu Hỉ nhìn ai đến mức mất hồn như vậy, ngoại trừ nàng! Cũng chỉ có thể là nàng!

Vạn Tất thấy Diêu Hỉ trước sau chỉ đưa cái ót về phía nàng, lửa giận đè nén trong lòng càng lúc càng sục sôi.

"Châu Liêm Trại" chỉ xướng một đoạn nhỏ, tâm tư của Hoàng Thượng và Thái Hậu đều không đặt ở vở diễn, nên quên mất chuyện thưởng bạc. Vừa mới lấy lại tinh thần, Minh Thành Đế liền bảo Vạn Tất chọn vở diễn tiếp theo.

Diêu Hỉ lập tức quay đầu lại, nàng nhìn Thái Hậu nương nương với ánh mắt trông mong. Vạn Tất sớm đã không còn tâm tình xem diễn kịch, nàng biết Diêu Hỉ đang mong chờ điều gì, nhưng nàng cố tình không thuận theo. Nghe xong lão sinh, nàng lại chọn vai lão nhân và thanh y.

Vai lão nhân xướng rất hay, Minh Thành Đế không nhịn được nói với Đường Hoài Lễ: "Thưởng!" Đường Hoài Lễ liền ra lệnh cho tiểu thái giám cầm bạc vụn, đi đến sân khấu kịch bên kia.

Vạn Tất cũng phân phó Lưu Phương: "Xướng không tệ, thưởng."

Diêu Hỉ nghe Thái Hậu nương nương nói như vậy, ánh mắt sáng lên nói: "Nô tài tuân chỉ!" Nương nương nói chuyện thưởng bạc sẽ giao cho nàng, nàng đi đến sân khấu kịch bên kia chắc chắn có thể nhìn thấy Đào cô nương.

"Ai nói cho ngươi đi?" Vạn Tất lập tức đè lại cái chân đang ngo ngoe rục rịch muốn đi của Diêu Hỉ, rồi nói với Lưu Phương: "Cô cô đi."

Diêu Hỉ uất ức cúi đầu sát bên vai của Thái Hậu nương nương, nàng nhẹ giọng nói: "Nô tài chỉ có tâm nguyện muốn gặp Đào cô nương một lần, thật sự không có ý niệm gì khác." Nương nương ghen vì nàng, đương nhiên là nàng sẽ vui vẻ, nhưng vại dấm chua này ăn ít thì vui, ăn nhiều thì có hại!

"Muốn gặp thì gặp đi!" Vạn Tất thấy Diêu Hỉ nhích lại gần, lòng nàng mềm nhũn, giọng điệu cũng ôn hòa hơn không ít. Nàng rất sợ Diêu Hỉ rõ ràng có cơ hội nhưng không gặp được con hát kia, ngược lại một mực nhớ tới thì không hay. Vạn Tất ôm vai Diêu Hỉ trước mặt mọi người, nàng quay đầu nói với Minh Thành Đế: "Ai gia chọn"Phàn Giang Quang"."

Trái tim của Diêu Hỉ vọt lên đến cổ họng, nàng nhìn thấy Đào cô nương đã mặc xong y phục, đang chờ ở bên cạnh sân khấu, chuẩn bị lên đài.

Aaaaaa!!!!!

Đây là lần đầu tiên fan hâm mộ Diêu Hỉ được xem thần tượng biểu diễn trực tiếp, nội tâm của nàng đã bắt đầu điên cuồng la hét, nhưng sợ Thái Hậu nương nương không vui, nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt. Aa a a a a a!!!!! Mới mấy năm không gặp, Đào cô nương càng ngày càng soái!

Vạn Tất có thể cảm nhận được thân thể của Diêu Hỉ đang hơi run lên, lửa giận chưa bao giờ dập tắt trong lòng nàng lại bắt đầu bốc cháy.

Đào Tiểu Lâm diễn vai Phàn Hoa Lê, nàng mới chỉ diễn một chút, Diêu Hỉ đã kích động đến mức sắp ngất đi.

"Chẳng có tiền đồ gì cả!" Vạn Tất đang ghen tuông dữ dội, nàng ôm Diêu Hỉ chặt hơn.

"Nữ tướng anh hào, thần thông ảo diệu, uy phong hạo, khí tráng tận trời, muốn quét sạch cường địch......" Phàn Hoa Lê vừa mở miệng, người xem diễn kịch đều không kìm lòng được mà vỗ tay.

Ngay cả Minh Thành Đế cũng không tiếc lời ca ngợi: "Hát rất hay! Đánh cũng rất đẹp. Đường Hoài Lễ, truyền ý chỉ của trẫm, trọng thưởng!"

Vạn Tất ghét bỏ liếc mắt nhìn Minh Thành Đế một cái, giọng nói có chút khinh thường: "Ai gia cảm thấy rất bình thường."

Minh Thành Đế không tranh luận, hắn cười cười chứ không nói tiếp.

"Xuỵt!" Diêu Hỉ làm động tác im lặng với Thái Hậu. Nàng nghe đến mức say mê, hoàn toàn quên mất người ôm nàng không chỉ là người nàng yêu, mà còn là Thái Hậu đương triều.

Vạn Tất cả kinh trừng to mắt.

Từ sau khi nàng vào cung, không có ai dám nói chuyện với nàng như vậy, nha đầu thúi Diêu Hỉ này chẳng lẽ đã chán sống rồi, cảm thấy chỉ cần được nhìn thấy con hát này là cuộc sống viên mãn rồi? Thật ra nàng không ngại Diêu Hỉ không biết lớn nhỏ ở trước mặt nàng, nhưng cũng phải xem là trường hợp nào. Có nhiều người ở đây như vậy, nàng không tiện phát tác, tránh cho Diêu Hỉ không thể xuống đài, nàng liền nhịn lửa giận xuống, nghĩ sau khi hồi cung nàng sẽ tìm Diêu Hỉ tính sổ sau!

Nghe hết mấy vở diễn, mọi người đều hơi đói bụng, Minh Thành Đế hạ chỉ truyền thiện, mọi người đều đang nâng chén hăng say, bỗng nhiên lại có tiếng nhạc từ đâu truyền đến. Phía sau đình hóng gió, màn lụa trắng màn bị người ta vén lên, phía sau màn lụa trắng là mười mấy công tử tuấn tiếu muôn hình muôn dạng, có người chơi đàn, có người thổi sáo, có người kéo đàn nhị, có người gảy đàn tỳ bà......

Minh Thành Đế tiến đến bên tai Vạn Tất, nhỏ giọng giải thích: "Trẫm không ngờ rằng Diêu Hỉ sẽ trở về, vốn định cho Thái Hậu chọn xem có người nào hợp tâm ý hay không. Nếu không cần, chúng ta chỉ cần nghe một đoạn là được."

Vạn Tất liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, lúc nãy nha đầu còn vui mừng, giờ phút này đã đen mặt.

"Ai nói là không cần?" Vạn Tất buông vai Diêu Hỉ ra, cười nói với Minh Thành Đế: "Khó có được Hoàng Thượng có hiếu như vậy, sao ai gia có thể nhẫn tâm phụ lòng chứ?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...