Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu

Chương 35

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Diêu Hỉ đi theo cung nữ đến dưới hiên của tiền điện, đứng ngoài cửa rũ nước mưa bị gió tạt vào xiêm y, chỉnh lại chiếc mũ bị gió thổi lệch, lại cọ đế giày sạch sẽ ở bậc thang, từ đầu đến chân sửa soạn cho chỉnh tề rồi mới cúi mình đi vào trong điện.

Thái Hậu nương nương đang ngồi trước án thư đối diện cửa chính của đại điện, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu quét mắt nhìn nàng một cái, rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

"Nương nương có gì phân phó ạ?" Diêu Hỉ quỳ xuống hành lễ rồi nói. Nàng hoàn toàn không chú ý tới Nguyên Thiến cô cô đứng bên cạnh Thái Hậu nương nương đang nhìn nàng với oán khí dày đặc, cũng không ngửi thấy mùi ghen tuông nồng đậm lan tràn trong không khí.

Hừ ~ quả thực có hai phần tư sắc.

Lần đầu tiên Nguyên Thiến đánh giá Diêu Hỉ một cách tinh tế, ngày thường vóc dáng dung mạo tinh xảo không nói, lại còn có thêm một làn da đẹp đến khó tin, trắng mịn hồng hào giống như có thể véo ra nước vậy. Thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh, dáng vẻ thật khiến người ta yêu mến. Nguyên Thiến không phải chưa từng tưởng tượng đến việc có lẽ có một ngày, nàng sẽ kết thúc với Đường Hoài Lễ, dù sao Đường Hoài Lễ đã leo lên vị trí kia, quyền lực lớn dụ hoặc cũng nhiều.

Nàng chỉ là như thế nào cũng không nghĩ tới, mình lại thua trong tay bởi một tên thái giám!

Vạn Tất đang cầm bút ghi nợ.

Nàng có ba quyển sổ, một là sổ ghi chép lời lỗ của lụa trang Vạn Phúc, hai là sổ ghi chép xuất nhập của quỹ đen, ba là một quyển sổ quan trọng nhất – sổ ghi chép đầy đủ số bạc cho vay nặng lại mà các bá quan văn võ trong triều đã thu của nàng. Vì sao lại là cho vay nặng lãi? Bởi vì những người đó thu bạc của nàng thì đều phải trả lại, hơn nữa còn phải trả hơn gấp bội, táng gia bại sản mới thôi.

Trên phương diện làm ăn, sổ sách lời lỗ nàng giao cho người ở ngoài cung xử lý, sổ ghi chép về quỹ đen nàng giao cho người của Ninh An Cung xử lý, chỉ có quyển sổ cho vay nặng lãi kia, Vạn Tất không thể tin ai được, vẫn luôn tự mình quản lý. Ngay cả Nguyên Thiến cũng không được biết đầy đủ nội dung trong quyển sổ này.

Lúc nãy Vạn Tất nói chuyện phiếm với Minh Thành Đế, nói một hồi không biết như thế nào lại nghĩ tới người nhà đã mất, tâm tình của nàng liền sa sút. Người như nàng có một tật xấu, khi tâm tình sa sút sẽ tìm chút chuyện để làm, phân tán lực chú ý đến những chuyện khác giống như sẽ không để tâm đến những khổ sở đã qua nữa, cho nên nàng mới mang sổ sách ra xem lại một lượt, rồi nhớ lại tháng tư gần đây nàng đã đưa bạc cho người nào.

Vạn Tất thoáng nhìn Diêu Hỉ đã trở lại, vẫn chưa bỏ bút trong tay xuống: "Khổ thân công công phải về sớm như vậy. Long Nghi công chúa không giữ công công ở lại dùng cơm tối sao?"

Diêu Hỉ vừa nghe lời này liền biết vị tổ tông này lại giận rồi, cười cười nói: "Nô tài thời khắc nào cũng nhớ đến nương nương, lại thấy mưa to gió lớn, sợ Ninh An Cung còn có việc gì cần làm nên không dám ở trong cung của trưởng công chúa điện hạ quá lâu."

"Thời khắc nào cũng nhớ ai gia? Vậy thì chưa chắc!" Vạn Tất gác bút trong tay xuống, cầm lấy chiếc quạt tròn bên cạnh quạt cho vết mực chưa khô, nói một cách chua lòm: "Nghe nói công công đã tặng lễ vật cho Long Nghi công chúa."

Chuyện Tiểu Yêm Lư tặng lễ vật cho Long Nghi, trong lòng Vạn Tất có chút khó chịu. Là ai cứu Tiểu Yêm Lư từ trong tay Vu thị? Là ai đưa Tiểu Yêm Lư về cung, giúp hắn tránh xa được tên thái giám ác bá họ Liêu trong Tư Uyển Cục? Trong khi đó Long Nghi thì sao? Không phải chỉ cho Tiểu Yêm Lư uống một chút rượu thôi sao?

Được! Không phải Tiểu Yêm Lư thích uống rượu sao? Vạn Tất hừ lạnh một tiếng nói ở trong lòng: Vậy ai gia liền thưởng cho ngươi! Cho ngươi uống chết đi, cái đồ Tiểu Yêm Lư nhà ngươi!

"Nô tài cảm kích ơn ban rượu của trưởng công chúa điện hạ ở Vọng nguyệt đình ngày đó, cho nên mới tặng chút đồ cho trưởng công chúa điện hạ để bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng nô tài càng cảm động ghi nhớ đại ân đại đức Thái Hậu nương nương hơn......" Diêu Hỉ đau lòng nói: "Thật ra nô tài cũng chuẩn bị cho Thái Hậu nương nương một phần lễ mọn, nhưng sợ nương nương ghét bỏ nên vẫn luôn không dám dâng lên cho nương nương."

Tạm biệt cái chặn giấy bằng vàng ròng thân yêu của ta! Diêu Hỉ thật sự rất luyến tiếc.

Chút vàng này đối với Thái Hậu nương nương mà nói thì chẳng là gì, nhưng với nàng lại là một khoản tiền lớn đó! Bây giờ toàn thân trên dưới nàng chỉ còn mười lượng bạc được Long Nghi công chúa thưởng cho.

Huhuhu...... Tích cóp bạc để xuất cung thật là khó!

Diêu Hỉ lưu luyến không rời lấy từ trong lòng ra hai cái chặn giấy được bọc trong khăn, nàng dùng hai tay trình lên. Lúc Nguyên Thiến cô cô đến lấy, ma xui quỷ khiến đúng lúc Diêu Hỉ đang dùng sức nắm trong tay thật chặt không đành lòng buông tay. Nguyên Thiến cô cô vô tình dùng một tay đoạt lấy đồ vật, lấy cái chặn giấy trong ra rồi dâng cho Thái Hậu nương nương.

Đôi chặn giấy này vốn dùng để trang trí thưởng thức là chính, không phải công năng thật sự là dùng để chặn giấy. Nó được chế tạo bằng vàng ròng, chỉ to bằng ngón trỏ. Khi Vạn Tất nhận lấy món đồ nhỏ bé kia, nàng căn bản không nghĩ nó là cái chặn giấy, nàng cũng có một cái chặn giấy bằng vàng ròng nhưng có điều nó to bằng cái quạt xếp.

Bị sự giàu có làm hạn chế sức tưởng tượng, Vạn Tất khờ dại hỏi: "Ngươi đưa ai gia một đôi gác đũa để làm gì?"

Đó không phải cái gác đũa mà! Diêu Hỉ giải thích: "Bẩm chủ tử, đây là một cặp chặn giấy dùng để trang trí. Nô tài nghe nói nương nương giỏi về thư họa, nghĩ rằng nương nương chắc chắn đã có nhiều loại chặn giấy chất liệu khác nhau, nô tài cảm thấy vật nhỏ này có vẻ độc đáo nên mới có suy nghĩ muốn dâng nó lên cho nương nương."

"Ồ~" Sắc mặt của Vạn Tất hòa hoãn một chút, Tiểu Yêm Lư cũng coi như có lòng. Tuy số vàng để đúc nên cái chặn giấy này trong mắt nàng chẳng là gì, nhưng đối với một nô tài như Tiểu Yêm Lư lại là rất ghê gớm. Tiểu Yêm Lư chịu đưa cho nàng đồ vật quý giá như vậy, xem ra hắn cũng thật lòng cảm kích nàng.

Vạn Tất vừa lòng cầm cái chặn giấy lên thưởng thức, nàng mơ hồ nhìn thấy bên trên có khắc cái gì đó, nàng kéo đèn đến trước mặt rồi dán sát vào nhìn, chỉ thấy ở hai bên của cái chặn giấy, mỗi bên khắc một câu thơ.

Bên trái: Thế nhân là giống tình si

Bên phải: Hận này đâu phải tại vì gió trăng

*Thơ trích từ bài Ngọc Lâu Xuân Kỳ 1 của Âu Dương Tu

Tiểu Yêm Lư dâng tặng đồ vật cho nàng thì thôi. Sao lại khắc hai câu thơ là có ý gì? Chẳng lẽ Tiểu Yêm Lư lén ái mộ nàng?

Vạn Tất có chút tức giận vì bị mạo phạm, nhưng lại cảm thấy Tiểu Yêm Lư có ý niệm như vậy thật sự là một chuyện không phải không thể lý giải.

Có trách thì trách nàng phong hoa tuyệt đại nha!

Hơn nữa tuy rằng Tiểu Yêm Lư là thái giám, nhưng hắn thật sự không có nửa điểm dáng vẻ giống thái giám. Khuôn mặt rất thanh tú, ánh mắt cũng sạch sẽ, bị một người có dung mạo xinh đẹp như vậy ái mộ, tâm tình ngược lại cũng không tệ, vì thế một chút tức giận của Vạn Tất cũng chậm rãi tiêu tan.

Diêu Hỉ quỳ trên mặt đất cúi đầu, đang đau lòng vì đột nhiên bị Thái Hậu nương nương cướp đi hai cục vàng, nàng bỗng nhiên nhớ tới trên hai cái chặn giấy có hai câu thơ mập mờ ái muội mà Trịnh Đại Vận đã khắc lên trước khi đưa cho nàng, Diêu Hỉ lập tức ngẩng đầu cứu nguy nói: "Cặp chặn giấy này là nô tài mua sẵn ở cửa hàng vàng bạc, bên trên có khắc mấy câu thơ, nô tài không hiểu thơ văn nên mới tùy tiện chọn hai cái chặn giấy, nếu đã mạo phạm nương nương, xin nương nương đừng so đo với nô tài."

Diêu Hỉ sợ tới mức không rảnh lo đau lòng vàng. Nương nương tuyệt đối không nên hiểu lầm nàng có tâm tư khác nha!

Vạn Tất lộ ra biểu cảm "đã hiểu rõ tất cả". A! Dám làm không dám nhận? Ngẫm lại cũng đúng, một tên tiểu thái giám dám nhớ thương Thái Hậu đương triều? Sợ là chán sống rồi. Vạn Tất cũng không muốn vạch trần tâm sự thiếu niên của Diêu Hỉ, tâm tư của con người không phải là thứ bản thân có thể khống chế, hơn nữa bất luận là lời nói hay việc làm Tiểu Yêm Lư cũng không không mạo phạm nàng, chỉ lén thầm ái mộ trong lòng mà thôi, Vạn Tất cũng lười so đo. Người ái mộ nàng nhiều lắm, thêm một Tiểu Yêm Lư cũng không có gì.

Tiểu Yêm Lư ái mộ nàng, vậy khi trêu đùa hắn nàng sẽ càng thấy thú vị hơn, Vạn Tất không khỏi nhếch khóe miệng, nàng lại có ý tưởng chơi chút trò xấu.

"Đống đồ kia là của tên thái giám nào đó trong Tư Lễ Giám nhờ người mang đến cho ngươi, đến xem đi!" Vạn Tất mỉm cười quan sát nhất cử nhất động của Diêu Hỉ. Cũng không biết Tiểu Yêm Lư yêu nàng sâu đậm như vậy rồi, nếu nhìn thấy lá thư bày tỏ tình cảm của tên thái giám kia sẽ có phản ứng gì.

Thái giám của Tư Lễ Giám? Ngoại trừ Trịnh Đại Vận ra thì còn ai? "Vâng." Diêu Hỉ đứng dậy đi đến đống đồ vật kia, quét mắt nhìn lướt qua đồ vật rồi cầm lá thư lên.

Vẻ mặt của Vạn Tất chính là biểu cảm khi xem trò hay, thấy Diêu Hỉ cầm lấy lá thư kia, nàng không khỏi nghĩ đến: Nếu Tiểu Yêm Lư biết phong thư này đã bị nàng liếm qua, sợ là cả đời này hắn sẽ trân trọng ôm ấp nó trong lòng. Tiểu Yêm Lư đáng thương ghê, tên thái giám ở Tư Lễ Giám cũng đáng thương, cung nữ ở Chung Linh cung cũng đáng thương...... Vạn Tất vui sướng hả hê lắc lắc đầu, cảm giác đứng trên đỉnh chóp tình cảm thật là không tệ.

Giống như trước kia có vô số nữ nhân yêu Tiên Đế gia, Tiên Đế gia lại chỉ yêu nàng, mà nàng lại không yêu ai cả.

Diêu Hỉ căn bản không muốn biết sau khi Trịnh Đại Vận làm như thế với nàng rồi còn muốn nói gì với nàng nữa, nàng cũng sợ Thái Hậu nương nương nhất thời nổi lòng hiếu kỳ sẽ ra lệnh cho nàng dâng thư lên, Diêu Hỉ cầm lấy thư xé thành từng mảnh nhỏ, rồi ném vào một chậu than gần đó.

Cũng may hôm nay trời nổi cơn giông, trong phòng ẩm ướt nên Thái Hậu nương nương sai người đốt thêm than.

Nguyên Thiến tận mắt nhìn thấy Diêu Hỉ thần sắc chán ghét xé thư của Đường Hoài Lễ, trong lòng nàng càng khó chịu. Thì ra chỉ là Đường Hoài Lễ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, trong sự chua xót khổ sở nàng lại có thêm vài phần không cam lòng, người nàng quý trọng hơn nửa đời người ở trước mặt người khác lại chẳng là gì cả. Nguyên Thiến cảm thấy Đường Hoài Lễ không những chà đạp chính mình, mà còn chà đạp cả bản thân nàng.

Diêu Hỉ cũng thật là một kẻ không sợ chết, không nói đến việc hắn liên tục gây ra đại họa trước mặt Thái Hậu nương nương, mà thái độ của hắn với Đường Hoài Lễ cũng như vậy. Có lẽ đây chính là cậy sủng mà kiêu! Nguyên Thiến oán hận nhìn Diêu Hỉ xé "trái tim" của Đường Hoài Lễ thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào chậu than.

"Sao lại không xem?" Vạn Tất luôn cảm thấy cử chỉ này của Tiểu Yêm Lư là đang cố ý thể hiện sự chân thành trước mặt nàng. Đáng tiếc Tiểu Yêm Lư không thấy thư sẽ không biết đêm nay thái giám ở Tư Lễ Giám chờ hắn ở rừng đào, nàng cũng bị mất một trò hay có thể xem.

"Bẩm nương nương, không có gì đáng xem." Diêu Hỉ nhìn mắt hai đồ vật trên mặt đất, nàng biết đây là của Trịnh Đại Vận, sau khi hiểu Trịnh Đại Vận có tâm tư gì với mình còn giả bộ hồ đồ nhận lấy đồ vật của người khác thì quá là kỹ nữ. Nàng sợ một mình đến Tư Lễ Giám Trịnh Đại Vận sẽ lại làm bậy, nàng không hận Trịnh Đại Vận, nhưng nàng sợ hắn. Nàng vốn cho rằng Trịnh Đại Vận đã đọc đủ thứ kinh thi bao lâu nay, sẽ là một người có thể tự giữ mình.

Nhưng không ngờ cho dù thái giám đã không còn nửa người dưới, hắn vẫn không thể khống chế nổi bản thân mình.

Nói sau vậy! Diêu Hỉ thở dài trong lòng, dù sao hôm nay mưa to gió lớn, nàng không ra ngoài được.

"Nguyên Thiến, mang rượu lên. Hôm nay trời rất lạnh, tửu lượng của Diêu công công tốt như vậy, để hắn uống cùng ai gia hai bầu rượu!" Vạn Tất cười nói.

Diêu Hỉ phục hồi tinh thần lại, nàng chỉ nghe được "Uống hai bầu rượu", hai bầu? Tửu lượng của nàng cực kỳ kém, một ly là say rồi!

"Nương nương, sau khi nô tài say rượu sẽ nói hồ ngôn loạn ngữ, sợ vô tình mạo phạm nương nương." Nàng sợ nàng uống say rồi sẽ không cẩn thận nói mọi chuyện ra hết, trải qua hai đời đến nay, Diêu Hỉ chưa từng uống đến bất tỉnh nhân sự bao giờ. Nàng không biết khi mình say quá mức sẽ làm chuyện gì, nàng sẽ không kín miệng hay sẽ có cử chỉ quá khích? Mặc kệ là trường hợp nào, làm vậy ở trước mặt Thái Hậu nương nương chỉ có con đường chết thôi!

Vạn Tất tự đắc mà cười. Hồ ngôn loạn ngữ? Tiểu Yêm Lư sợ uống say sẽ nói thật chứ gì! "Không phải công công thích nhất là lựa chọn giữa sống và chết hay sao? Vậy ai gia hỏi ngươi, ngươi uống hay chịu chết?"

"Uống ~" Diêu Hỉ yếu ớt đứng ở cạnh bàn, không có ý chỉ của nương nương, nàng không dám ngồi.

Nguyên Thiến cô cô giống như có thù với nàng, nàng ấy đặt trước mặt nương nương một cái chung rượu nhỏ bằng ngón cái, nhưng lại đặt trước mặt nàng một cái bát sứ dùng để ăn cơm, hẳn là một cái bát to thật to. Càng quá mức hơn chính là, Nguyên Thiến cô cô mang đến cho nương nương một bầu rượu nhỏ, mùi rượu nhạt như nước, nhưng lại mang cho nàng một bình rượu to, ngửi thôi đã thấy mùi rượu mạnh gay mũi.

Lại nói đến tư thế rót rượu của Nguyên Thiến cô cô, trong cơn hoảng hốt, Diêu Hỉ cảm thấy mình không phải đang ở Ninh An Cung, mà đang ở Lương Sơn Bạc.

*Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử. Ý là rót rượu ào ào cụng ly ào ào như mấy anh hùng trong truyện giang hồ.

Vạn Tất cũng rất vừa lòng nhìn Nguyên Thiến. Quả nhiên là chủ tớ ăn ý mười năm nha! Nàng còn chưa phân phó gì cả, Nguyên Thiến đã làm theo tâm ý của nàng.

"Mời công công!" Vạn Tất cười, giơ chung rượu nhỏ bằng đầu ngón tay lên.

"Mời nương nương!" Diêu Hỉ sầu khổ bưng cái chén sứ còn to hơn mặt nàng lên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 35
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...