Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu

Chương 26

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vạn Tất đã nhìn thấy tất cả biểu cảm hoảng loạn thất thố của Diêu Hỉ, Tiểu Yêm Lư đang chột dạ. Nếu không thẹn với lương tâm thì sao phải hoảng sợ? Ngẫm lại cũng thật đáng tiếc, nàng vốn rất thích Tiểu Yêm Lư, không nói đến vóc dáng dung mạo xinh đẹp, có lúc thì nhút nhát muốn chết, có lúc lại máu lửa đến chẳng cần mạng, giữ ở bên cạnh để chơi đùa vẫn có chút thú vị.

Nếu Tiểu Yêm Lư chỉ là quá sơ ý, trong lúc vô tình nhớ lầm số thì còn may, nàng không ngại việc người hầu hạ bên cạnh mình hơi ngốc một chút. Ngốc cũng có cái tốt của ngốc, không nói đến việc trêu đùa hắn khiến nàng vui vẻ, hơn nữa hắn sẽ không gạt nàng. Dù sao nàng có nhiều nô tài hầu hạ bên cạnh như vậy, những chuyện cần phí tâm tư thì giao cho người lanh lợi một chút làm là được.

Nhưng trộm đồ thì không được. Nàng không chấp nhận được kẻ mưu mô tay chân không sạch sẽ hầu hạ bên cạnh mình, nhất là loại nô tài tham tài đến mức không muốn sống này, rất dễ bị những kẻ muốn giết nàng mua chuộc.

Vạn Tất sẽ không vì một kẻ để nàng trêu đùa vui vẻ mà đẩy bản thân rơi vào hiểm cảnh.

Một tiểu thái giám hầu hạ ở ngoài điện bị gọi vào, Nguyên Thiến cô cô chỉ vào Diêu Hỉ rồi phân phó: "Lôi người đi lục soát cẩn thận, trong xiêm y có quấn vải để giấu đồ hay không, ngươi phải nhìn cho kỹ."

"Nương nương!" Tiếng gọi này của Diêu Hỉ vô cùng bi thương, hai mắt nàng rưng rưng, tay giữ chặt cổ áo rồi nói: "Thân thể của nô tài vốn đã tàn phế, không có mặt mũi nào để người khác nhìn. Cầu xin nương nương khai ân cho nô tài tự chứng minh sự trong sạch, đừng để người khác lộ thân thể tàn phế trước mặt người khác."

"Tự chứng minh sự trong sạch?" Vạn Tất nhìn dáng vẻ kinh hoàng của Diêu Hỉ, nàng không chỉ không muốn tha cho hắn, mà còn sinh ra ý tưởng muốn tự mình lột sạch Tiểu Yêm Lư, xem dáng vẻ Tiểu Yêm Lư khóc thút thít giãy giụa, xấu hổ giận dữ khó chống chọi trước mặt nàng như thế nào, chắc chắn là rất đã ghiền. Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Vạn Tất liền hoảng sợ, nàng thế mà lại muốn cởi y phục của một thái giám! Quả thực là điên rồi.

"Khụ khụ ——" Vạn Tất ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ trong lòng, muốn xua tan đi suy nghĩ đáng sợ kia: "Nếu không lục soát ra đồ vật gì trên người ngươi, đương nhiên có thể chứng minh ngươi trong sạch. Lục soát!"

Nàng mong rằng Tiểu Yêm Lư trong sạch, không nói đến việc nàng có một chút xíu không bỏ được hắn ta, Ninh An Cung đổ máu cũng là chuyện không tốt, không lâu trước đây, nàng mới xử tử tên thái giám trực đêm muốn ám sát nàng, vết máu dính đầy trong điện mới rửa sạch sẽ không được bao lâu.

Tiểu thái giám bị gọi vào trong điện vốn dĩ đang luống cuống tay chân đứng một bên, hắn chưa từng vào trong điện, thái giám của Ninh An Cung chỉ được phép ở ngoài điện chờ lệnh, không được vào điện hầu hạ, có lời gì muốn nói cũng phải nói với các cung nữ tỷ tỷ trước, rồi các cung nữ tỷ tỷ sẽ bẩm báo với Thái Hậu nương nương. Nghe Thái Hậu nương nương hạ chỉ lục soát, hắn mới từ từ đi đến chỗ Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ bất lực trốn tránh về phía sau, tên thái giám kia cứ tiến về một bước thì nàng lại lùi ra sau một bước, mắt thấy đã sắp chạm vào góc tường. Diêu Hỉ cảm thấy giờ phút này nàng giống như một thiếu nữ vô tình rơi vào động mại dâm, mà Thái Hậu nương nương chính là tú bà đang vì hai ngàn lượng bạc mà ép nàng tiếp khách.

Nàng quỳ trên mặt đất, không còn đường lui nữa, nàng nâng khuôn mặt nhỏ hoảng sợ lên nhìn tên thái giám đang đi đến càng ngày càng gần, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Nếu thật sự bị lục soát người thì chắc chắn nàng chỉ có một con đường chết, tiếp tục giãy giụa nói không chừng còn có thể tìm được đường sống, dù sao nàng chưa từng động gì vào một đồng bạc của Thái Hậu nương nương, nàng chưa từng làm gì nên muốn chứng minh cũng không khó.

"Nương nương! Tuy nói nô tài tiến cung làm thái giám, cả đời này không thể làm nam nhân được nữa, nhưng nô tài vẫn là một người có máu có thịt có tình có nghĩa, cũng cần mặt mũi." Diêu Hỉ uất ức khóc lóc kể lể cầu xin: "Nô tài khẩn cầu nương nương khai ân, cho nô tài cơ hội tự chứng minh sự trong sạch."

Vạn Tất lạnh mặt nhìn. Chẳng qua chỉ là lục soát người mà thôi, sao Tiểu Yêm Lư này cứ giống như một nha đầu bị kẻ xấu ức hiếp vậy. Nàng cũng hơi tò mò, Tiểu Yêm Lư muốn tự chứng minh sự trong sạch như thế nào, liền nói: "Được! Nếu ngươi có thể tự chứng minh, ai gia sẽ không lục soát thân thể ngươi nữa." Tiểu Yêm Lư thích chơi thì nàng sẽ cho hắn chơi, cái miệng nhỏ thật biết ăn nói.

Diêu Hỉ giống như được đại xá, chỉ cần không lục soát người là được.

Nàng nhặt mấy quyển sổ dưới mặt đất lên rồi nói: "Nương nương cũng nói, nô tài muốn giấu thì chỉ có thể giấu ngân phiếu. Cho nên không cần kiểm kê tất cả số vàng bạc một lần nữa, chỉ cần đối chiếu xem số ngân phiếu bằng bao nhiêu lượng bạc là được. Nếu số lượng ngân phiếu trong rương, số lượng ngân phiếu trong các quyển sổ trên tay nương nương và số lượng ngân phiếu trong sổ sách mà nô tài đã ghi chép đều bằng nhau, vậy có nghĩa cái bị thiếu là bạc. Hai ngàn lượng vàng thật bạc trắng, nô tài không có bản lĩnh giấu mà không để lại dấu vết gì, chỉ có thể là do số lượng đồ vật trong rương vốn đã không đúng với số lượng ghi trong sổ sách."

"Nếu số lượng ngân phiếu không khớp thì sao?" Vạn Tất cười cười.

"Vậy......" Diêu Hỉ không biết lai lịch của mấy quyển sổ đó, nhưng nàng biết rõ ràng mình đã làm cái gì và chưa từng làm gì, lúc kiểm kê đồ vật nàng đã rất cẩn thận, cũng đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Thật ra nguyên nhân lớn nhất tạo nên cục diện này chính là, số lượng tiền bạc trong rương không khớp với số lượng ghi trong sổ sách. Vậy người đã ghi chép những quyển sổ kia, hoặc là đã tính sai ghi quá số lượng thực tế, hoặc là đã tham ô hai ngàn lượng.

Nếu người kiểm kê tham ô vàng bạc thì còn đỡ, nếu hắn ta tham ô ngân phiếu thì nàng không xong rồi. Nếu nàng là thái giám thật thì đương nhiên không cần sợ, lục soát thì lục soát, Thái Hậu nương nương muốn giết nàng thì đã giết từ sớm rồi, không cần phí nhiều tâm tư như vậy để vu khống hãm hại nàng, ngài ấy lục soát thân thể nàng chỉ là muốn nhìn xem nàng có trong sạch hay không. Nhưng nàng lại là thái giám giả! Là nữ nhi giả thành thái giám!

Diêu Hỉ nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Nếu số lượng ngân phiếu không khớp, nô tài cam tâm tình nguyện bị lục soát." Nàng chỉ có thể đánh cược, đánh cược 50/50. Nhưng nàng cảm thấy phần thắng của mình rất nhỏ, nếu hai ngàn lượng bạc đã bị người khác tham ô, chắc chắn họ sẽ tham ô ngân phiếu, nó vừa nhẹ vừa có giá trị lớn, dù sao chỉ cần ra cửa hàng đổi tiền thì sẽ không còn bằng chứng gì nữa.

Nàng chỉ đang kéo dài thời gian, số lượng không khớp thì cũng phải có lý do không khớp, sống lâu thêm được lúc nào thì hay lúc ấy. Haizz! Nhân sinh sao mà vô thường, nàng vốn tưởng rằng ôm được đùi của Thái Hậu nương nương, từ nay có thể đi tới đỉnh cao cuộc đời, ai ngờ trong chớp mắt lại gặp phải chuyện rắc rối này.

Vạn Tất chỉ ngón tay về phía một cung nữ đang đứng bên cạnh: "Đi, đếm lại ngân phiếu xem."

Diêu Hỉ trông mong cung nữ tỷ tỷ có thể đếm chậm một chút, chậm thêm chút nữa, đừng đếm nhanh như vậy. Đáng tiếc cung nữ đang đếm ngân phiếu không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nàng ấy mở rương ra, một lát sau là đã đếm xong chồng ngân phiếu.

Thật ra cung nữ đếm không nhanh, đếm một lần xong lại đếm thêm lần nữa, cuối cùng đếm xong hai lần mới dám trả lời. Diêu Hỉ cảm thấy rất nhanh, hoàn toàn là do tác dụng của tâm lý.

"Bẩm nương nương. Chỗ ngân phiếu này trị giá 367.500 lượng."

Diêu Hỉ nhớ mang máng số lượng ngân phiếu mình đã ghi chép chính là con số này, nhưng nàng nhớ số lượng ngân phiếu trong rương và số lượng ngân phiếu trong sổ của mình cũng không có tác dụng gì. Mấu chốt là số lượng ghi chép trong mấy quyển sổ kia phải khớp với sổ sách ghi chép của nàng! Như vậy mới có thể chứng minh hai ngàn lượng bạc bị thiếu là mấy thỏi vàng thỏi bạc.

Mấy quyển sổ đều ở trong tay Diêu Hỉ, sắc mặt Vạn Tất không sốt ruột, nàng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Diêu Hỉ: "Công công, con số trên sổ sách của ngươi là bao nhiêu?"

Diêu Hỉ mở quyển sổ ra, nhìn thấy số lượng tự tay mình viết xuống: "Tổng số ngân phiếu là 367.500 lượng." Quả nhiên nàng không nhớ lầm.

Vạn Tất lại hỏi: "Trên ba quyển sổ kia viết bao nhiêu?"

Diêu Hỉ lật xem một lượt rồi nói: "Bẩm nương nương, tổng cộng 369.000 lượng."

Ồ? Hai mắt Diêu Hỉ sáng lên, chỉ thiếu 1500 lượng? Vậy còn 500 lượng đi đâu?

Cơ mặt của Vạn Tất thả lỏng một chút. Con số mà Tiểu Yêm Lư ghi chép trong sổ sách khớp với số lượng ngân phiếu trong rương, nhưng chuyện này vẫn không thể chứng minh Tiểu Yêm Lư vô tội, hắn hoàn toàn có thể trộm ngân phiếu rồi sửa lại sổ sách. Nhưng sổ sách ghi chép của Tiểu Yêm Lư lại ít hơn hai ngàn lượng so với những quyển sổ kia, số ngân phiếu chỉ thiếu 1500 lượng, nói cách khác trong hai ngàn lượng có 500 lượng là vàng ròng bạc trắng.

500 lượng không phải là một số lượng nhỏ! Nếu để trước mặt thì chỗ vàng bạc ấy đã chất đầy một đống, Tiểu Yêm Lư muốn giấu đi cũng không có chỗ mà giấu. Cho nên khả năng lớn nhất là đám người huyện lệnh Tai huyện đã lừa gạt nàng! Ánh mắt của Vạn Tất trở nên lạnh lùng.

Tiểu Yêm Lư có trộm đồ hay không khó mà nói được, nhưng đám người huyện lệnh Tai huyện khẳng định đã lừa gạt nàng. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng, đồ vật đưa vào Ninh An Cung nàng không kiểm kê liền trực tiếp nhập kho à? Nữ nhân trong cung đúng là không quá để ý đến tiền bạc, rất nhiều lúc họ nhận đồ vật từ ngoài cung mang vào hoặc là tặng đồ cho người khác, họ đều chỉ nhìn danh sách mà thuộc hạ trình lên, sẽ không siêng thẩm tra đối chiếu.

Nhưng nói như thế nào Vạn Tất cũng là thương nhân giàu có số một Đại Hưng! Sao nàng có thể thu nhận đồ vật, không thèm kiểm đếm đã nhập kho ngay? Vậy thì sẽ gây ra nhiễu loạn đến mức nào?

Diêu Hỉ đã muốn đến phòng vệ sinh từ lâu, giờ phút này cảm giác "đáng chết" này lại tới nữa. Nàng thấy Thái Hậu nương nương lạnh mặt không nói lời nào, nên không dám nói chuyện.

"Lôi đi lục soát!" Không lục soát người Vạn Tất không dám khẳng định tay chân Diêu Hỉ thật sự sạch sẽ, huyện lệnh Tai huyện đúng là đã lừa gạt nàng, nhưng lừa gạt hai ngàn lượng hay 500 lượng thì khó nói. Số lượng ngân phiếu chênh lệch với sổ sách 1500 lượng, số tiền này có thể là do đám người huyện lệnh Tai huyện ăn quỵt, cũng có thể là do Diêu Hỉ trộm mất.

Tiểu thái giám nghe được ý chỉ của Thái Hậu nương nương liền nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Diêu Hỉ, kéo nàng từ dưới mặt đất lên, định lôi ra đằng sau lục soát người. Diêu Hỉ liều mạng giãy giụa phản kháng, một bàn tay nắm chặt lấy thành rương gỗ bên cạnh, vừa khóc vừa gào: "Nô tài thật sự không làm, nương nương hãy bỏ qua cho nô tài đi!"

Vạn Tất không nhìn gương mặt kinh hoảng đến vặn vẹo của Diêu Hỉ, ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay nhỏ đang túm chặt lấy cái rương đến mức khớp xương trắng bệch. Tiểu Yêm Lư này, chẳng qua chỉ lục soát thân thể hắn mà thôi, hắn lại làm như nàng đang lấy mạng hắn vậy! Vạn Tất nhớ tới Diêu Hỉ từng đối chọi gay gắt không sợ hãi với Vu mỹ nhân, có lẽ Tiểu Yêm Lư này là người không chịu nổi hàm oan, lại cảm thấy chỗ "tàn phế" trên người bị kẻ lục soát nhìn thấy thì vô cùng nhục nhã, nếu nàng tiếp tục ép buộc nữa, nói không chừng sẽ ép người ta tự sát.

Tiểu Yêm Lư thật sự là kẻ một khi bị oan thì thì cho dù chết cũng khômng thèm tiếc, tính tình của tên nô tài này rất cứng, không thể ép quá mức tàn nhẫn.

"Thôi." Vạn Tất định điều tra bên phía huyện lệnh Tai huyện trước, bên kia điều tra ra kết quả, Tiểu Yêm Lư là đen hay trắng cũng có thể biết được rõ ràng. "Nguyên Thiến, phân phó người giám sát Diêu công công nghiêm ngặt, trước khi chuyện này điều tra ra manh mối, hắn không được bước ra cửa điện nửa bước!"

Lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, Diêu Hỉ run run rẩy rẩy giơ cánh tay vì giãy giụa mà biến thành màu tái xanh lên: "Nương nương. Nô tài muốn đi vệ sinh."

Vạn Tất ghét bỏ mà nhìn Diêu Hỉ, phân phó tiểu thái giám lúc nãy được lệnh kéo Diêu Hỉ ra đằng sau lục soát: "Ngươi! Đi cùng Diêu công công đi! Nhìn chằm chằm cẩn thận cho ta."

Thôi xong! Diêu Hỉ lại rơi vào tuyệt vọng lần nữa! Tất cả lại trở về điểm xuất phát!

Bị người nhìn chằm chằm lúc đi vệ sinh cũng chẳng khá hơn việc bị người ta lục soát thân thể đâu!!!!!!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 26
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...