Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Thái Hậu nương nương đang đuổi khách sao?" Long Nghi nhìn đám người của Ninh An Cung khiêng mấy rương đồ vật đến đây liền cười: "Bổn cung vẫn chưa nói sẽ về đất phong mà!"

Vị cô cô đứng đầu nhóm thái giám khiêng đồ tới đây cười nói: "Công chúa điện hạ nói gì vậy, hoàng cung này là nhà của ngài, sao có thể là khách được? Thái Hậu nương nương không biết lúc nào công chúa điện hạ định xuất cung, sợ đến ngày đó mới vội vàng tặng đồ đến đây thì sẽ gây thêm phiền toái cho công chúa điện hạ, nên mới ra lệnh cho chúng nô tài khiêng đến hôm nay."

Long Nghi không phải là cố ý khiến người của Ninh An Cung khó xử, mà là nàng không dám nhận đồ vật mà Vạn Tất đưa.

Tục ngữ nói: "vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo" *. Nàng không thể hiểu được tại sao Ninh An Cung lại tặng mấy rương đồ vật đến đây, không thể không có nguyên nhân. Chỉ là tâm tư của Vạn Tất sâu không thấy đáy, người khác không thể nắm bắt được, thực sự thứ này nàng không dám không nhận.

* vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: không có chuyện gì tự dưng ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp

"Cứ đặt ở đây đi!" Long Nghi không tiện bảo mọi người mở ra xem bên trong rương đựng cái gì, nàng nói với cung nữ phía sau: "Lấy bạc ra thưởng. Các vị khiêng đồ từ Ninh An Cung đến đây, khoảng cách xa như vậy, đồ vật lại nặng, thật sự rất vất vả."

Diêu Hỉ vốn thấp bé, nàng lại đứng đằng sau đám người nên lúc kiễng chân lên cũng không nhìn thấy Long Nghi công chúa. Hôm nay chuyện đi tặng đồ này là Diêu Hỉ tự mình tranh thủ được, quản sự phụ trách những việc vặt thấy thân thể của nàng nhỏ bé, hơn nữa Nguyên Thiến cô cô đã có lưu ý, hắn vốn dĩ không định phân cho Diêu Hỉ làm mấy công việc nặng này.

Diêu Hỉ tới chỗ của Long Nghi công chúa là muốn cảm tạ Long Nghi công chúa vào đêm đó ở Ninh An Cung đã cầu xin thay nàng. Nếu không có Long Nghi công chúa cầu xin giúp, Thái Hậu nương nương chưa chắc đã bỏ qua cho nàng. Diêu Hỉ đã sớm có lòng muốn tặng lễ vật tạ lễ công chúa điện hạ, chỉ là ngày đó lúc ở Tư Uyển Cục, nàng phát hiện đồ vật đã bị Liêu Binh trộm đi, sau đó Trịnh Đại Vận hỗ trợ giúp nàng tìm được một miếng ngọc điêu khắc tỉ mỉ và hai cái chặn giấy bằng vàng.

Nàng định tặng ngọc bội cho Long Nghi công chúa.

Đây là món đồ quý trọng nhất mà nàng có thể lấy ra từ trên người, hơn nữa ngọc rất dễ vỡ, luôn mang theo bên người rất không tiện. Hơn nữa Mạnh Lập An nói hai thái giám trực đêm trong nhà ngang không dễ sống chung, Diêu Hỉ sợ nó lại bị người khác dòm ngó mất.

Vốn dĩ công chúa điện hạ có ân cứu mạng với nàng, cho dù nàng có dốc hết tất cả ra cũng không thể báo đáp. Nhưng Diêu Hỉ không nỡ tặng hết, giữ lại hai cái chặn giấy bằng vàng kia, nói không chừng có thể dùng chúng vào việc gì khẩn cấp khác. Nàng vội vàng chạy từ Tư Uyển Cục ra, ngoại trừ lọ thuốc Thái Hậu nương nương ban cho, nàng chỉ mang theo hai món đồ này, lương tháng ở Ninh An Cung phải đợi tháng sau mới lĩnh được.

Diêu Hỉ đang rầu rĩ chuyện tiền bạc, cung nữ bên cạnh Long Nghi công chúa đã đến đây thưởng bạc. Cô cô được năm mươi lượng, thái giám quản sự được hai mươi lượng, những người còn lại mỗi người được mười lượng.

Trong cung, một vị chủ tử là quý nhân chỉ được hai trăm lượng tiền lương một năm!

Đám nô tài mệt gần chết, bận rộn cả năm cũng không được nổi mười lượng!

Lại là một phú hào nữa! Diêu Hỉ kích động cất mười lượng bạc được thưởng vào trong ngực. Lần này nàng tới đây thật là đáng giá.

Diêu Hỉ phỏng đoán, Long Nghi công chúa thưởng nhiều như vậy, ngoại trừ việc nàng ấy không thiếu tiền thì còn vì bọn họ là người của Ninh An Cung phái tới. Nàng không nghĩ tới chiếc kim bài của Ninh An Cung lại có lãi nhanh như vậy, nghĩ tới Tết Đoan Ngọ không lâu nữa sẽ tới, Thái Hậu nương nương sẽ tặng thưởng đồ vật cho chủ tử các cung, Diêu Hỉ liền vui vẻ. Đây đều là cơ hội kiếm tiền! Chiếu theo tốc độ này, không đến nửa năm nữa nàng có thể từ chức xuất cung rồi.

Thật ra ở triều đại này, cung nữ qua 25 tuổi là có thể xuất cung, nhưng thái giám phải qua 40 tuổi mới có thể. Có điều nếu xin xuất cung trước thời hạn cũng có thể được ân chuẩn, có rất nhiều thái giám ở trong cung đến năm 50 – 60 tuổi mới bất đắc dĩ xuất cung, đối với các chủ tử mà nói, nô tài chủ động xuất cung không phải chuyện gì lớn, trong cung cũng cần phải có sự thay máu.

Lãnh thưởng xong, cô cô dẫn mọi người đến tạ ơn, Long Nghi nhìn trong đám người có một tiểu thái giám rất quen mặt, tập trung nhìn kỹ, nàng liền nhận ra đó chính là thái giám đã xin nàng uống rượu ở Vọng nguyệt đình lần trước.

Vẫn còn sống sao? Long Nghi hơi xúc động. Nàng cầu xin trước mặt Vạn Tất không thành công, trong lòng còn khó chịu hồi lâu, nàng vẫn nhớ tên thái giám tuấn tú kia tên là Diêu Hỉ. Nàng vốn cho rằng đêm đó tên thái giám này sẽ chết ở Ninh An Cung, không nghĩ tới hắn lại còn sống.

Diêu Hỉ tạ ơn xong, ngẩng đầu lên liền thấy Long Nghi công chúa đang nhìn mình, nàng vội vàng hành lễ nói: "Nô tài Diêu Hỉ khấu kiến công chúa điện hạ."

"Thái Hậu giữ ngươi làm việc ở Ninh An Cung?" Long Nghi cảm thấy tên thái giám này còn có chút bản lĩnh, có thể sống sót trong tay Vạn Tất.

"Nhờ hồng phúc của công chúa điện hạ, nếu không nô tài đã không còn mạng để hầu hạ Thái Hậu nương nương." Diêu Hỉ lấy một miếng ngọc bội chạm khắc tinh xảo được quấn trong vải bố trong ngực ra, nàng đi lên trước, dâng hai tay trình lên cho Long Nghi công chúa rồi nói: "Đây là một chút tâm ý của nô tài, xin chủ tử đừng ghét bỏ."

Long Nghi cười, nàng ra lệnh cho cung nữ nhận lấy. Nàng không cảm thấy mình vô công nên nhận lộc, càng không tham một chút đồ vật nho nhỏ của Diêu Hỉ, chỉ là nàng không muốn bác mặt mũi hắn trước mặt mọi người, khiến hắn khó xử. "Ngươi đã tặng đồ vật, bổn cung cũng nên thưởng ngươi chút gì đó. Lần trước ngươi dường như rất thích uống rượu, vậy hãy ở lại dùng cơm với bổn cung rồi hẵng về!" Long Nghi nói rồi nhìn về phía cô cô của Ninh An Cung: "Phiền cô cô bẩm cáo với Thái Hậu nương nương, bổn cung mượn Diêu công công nửa ngày."

Muốn thưởng rượu cho Diêu Hỉ thật ra không cần giữ hắn lại dùng cơm, để hắn ôm một vò rượu về Ninh An Cung từ từ uống là được. Long Nghi có tính toán khác, nàng muốn hỏi thăm Diêu Hỉ, vì sao Vạn Tất lại đột nhiên tặng quà cho mình. Long Nghi lớn lên ở trong cung, nàng đã thấy quá nhiều những chuyện đấu đá lẫn nhau, từ trước đến nay nàng không sợ dùng ác ý để phỏng đoán người khác, chứ đừng nói tới việc phỏng đoán người như Vạn Tất.

Vạn Tất bên trong toàn là màu đen. Tiên Đế gia đã đánh giá về Vạn Tất như thế.

Hoàng huynh Minh Thành Đế cũng thường nói Vạn Tất là tên điên.

Nhưng hai tên nam nhân này ngoài miệng nói như vậy, thực tế thái độ của họ với Vạn Tất như thế nào? Một người thì sủng ái đến mức tiết khí cũng khó giữ được, một người thì xuôi theo không thèm có giới hạn. Hai đời quân vương của Phùng gia đều thua trong tay Vạn Tất, đúng là gặp quỷ.

Ngoại trừ việc nghe ngóng từ Diêu Hỉ, Long Nghi cũng thật lòng cảm thấy tên thái giám Diêu Hỉ này rất thú vị, có người cùng uống rượu nói chuyện đất trời với nàng cũng tốt. Hơn nữa tình cảnh ở trong cung của nàng và Vạn Tất có chút tương tự, cũng coi là một nửa bạn bè. Trong cung, số nữ nhân có tâm tư sạch sẽ không nhiều, Lan quý nhân là một nửa người trong số đó, đáng tiếc đã bị đày vào lãnh cung. Lan quý nhân không thể coi là tâm tư sạch sẽ, mà là người có thể nhìn thông suốt mọi chuyện.

Đêm đó lúc nàng ngẫu nhiên gặp được Diêu Hỉ trời đã có chút tối tăm, hôm nay dưới ánh mặt trời, mặt đối mặt, Long Nghi mới phát hiện, dung mạo của Diêu Hỉ và Lan quý nhân có vài phần tương tự.

Long Nghi không khỏi cười khổ. Không biết ngày đó ở Vọng nguyệt đình nàng uống rượu say rồi nảy sinh hảo cảm với thái giám này, hay là vì nàng mơ hồ cảm thấy tên nô tài này giống Lan quý nhân. Trong sinh mệnh của nàng có hai nữ nhân quan trọng nhất, mẫu hậu đã bị phụ hoàng làm tổn thương rồi buồn bực mà chết, Lan quý nhân bị hoàng huynh tổn thương bị đày vào lãnh cung. Nàng đã tra xét chuyện của Diêu gia hơn một năm, nhưng vẫn không thể tra được chứng cứ để lật lại bản án, còn nguyên nhân tại sao Lan quý nhân bị đày vào lãnh cung, đến nay nàng vẫn không rõ.

Nàng từng đến Cảnh Linh Cung gặp Lan quý nhân, người ấy phải vào sống ở một nơi như lãnh cung nhưng lại không thay đổi một chút nào, không sửa được tính tình chậm chạp. Hai người ở cửa Cảnh Linh Cung hàn huyên đơn giản vài câu, Long Nghi bị cấm không cho đến nữa, có điều vì sợ Lan quý nhân ở trong lãnh cung sẽ xảy ra chuyện gì, Long Nghi liền sai người đục một cái lỗ rộng bằng hai ngón tay dưới chân tường. Nếu Lan quý nhân xảy ra chuyện gì, nàng ấy chỉ cần viết giấy nhét vào trong lỗ là được, nàng phái người ngày ngày đến chân tường xem xét. Cho dù sau này nàng có về đất phong, nàng cũng sẽ phân phó người, nếu Cảnh Linh Cung xảy ra chuyện thì phải quất roi thúc ngựa đến đất phong nói cho nàng biết.

Nàng sợ có một ngày Lan quý nhân chết ở lãnh cung, nàng cũng không biết.

Long Nghi thu hồi suy nghĩ rồi nhìn về phía Diêu Hỉ trước mặt, dung mạo này thật là tuyệt, đặt trên người nam tử hay nữ tử đều thích hợp như nhau.

Hôm nay là ngày đầu tiên Diêu Hỉ chính thức làm việc ở Ninh An Cung, nàng không dám ở lại chỗ của Long Nghi công chúa, sợ chậm trễ công việc của Ninh An Cung, chọc giận Thái Hậu nương nương, vì thế nàng liền uyển chuyển nói: "Nô tài còn có việc phải làm, hay là công chúa điện hạ thưởng cho nô tài một bình rượu, để nô tài mang về từ từ nhấm nháp?"

"Ninh An Cung không phải không có công công thì không được. Hay là Diêu công công vào Ninh An Cung rồi liền coi thường rượu của bổn cung?" Long Nghi vui đùa đi vào trong điện. Diêu Hỉ đành phải đi theo.

***

Ninh An Cung không phải không có Diêu Hỉ thì không được, nhưng Vạn Tất thì chưa chắc.

Nàng được Nguyên Thiến theo hầu đi bộ trong viện, đôi mắt nàng luôn bất tri bất giác nhìn về phía cửa ra vào.

"Không có tí sức lực nào." Vạn Tất tiện tay quét lá cây bên cạnh phiến đá ven đường, nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen bị gió thổi bay về phía chân trời: "Sắp mưa rồi."

"Vâng." Nguyên Thiến đứng bên cạnh đáp lời: "Nếu nương nương cảm thấy nhàm chán, nô tỳ hầu nương nương chơi hai ván cờ?"

Vạn Tất bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nguyên Thiến một cái: "Chơi gần mười năm rồi. Ngươi có lần nào thắng được ai gia chưa?" Vạn Tất bỗng nhiên có một ý tưởng bất an: "Đừng nói cô cô cố ý nhường ai gia đó?"

"Nương nương thật để mắt tới nô tỳ." Nguyên Thiến cô cô bị chủ tử ngược thảm gần mười năm trên bàn cờ, nàng liền cười nói.

"Không có thì tốt." Vạn Tất ghét nhất là bị người khác lừa gạt như đứa ngốc. "Thời gian cô cô ở cùng ai gia không ngắn, nên biết ai gia ghét nhất là cái gì."

Nguyên Thiến cô cô cúi thấp thân mình: "Nô tỳ biết. Nương nương ghét nhất là nô tài không thành thật."

***

Trịnh Đại Vận bị Diêu Hỉ đá một cước tuyệt tình, phải nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể đi lại được, hắn vừa có thể hoạt động được liền tìm đến Tư Uyển Cục. Không phải hắn đến tìm Diêu Hỉ báo thù, mà là đến xin lỗi.

Sự phản kháng của Diêu Hỉ không làm Trịnh Đại Vận bực bội, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình quá nóng vội. Tuy hắn đã quen biết Diêu Hỉ hơn một năm, nhưng tính toán đâu ra đấy thì thời gian hắn ở trong kinh thành, gặp gỡ Diêu Hỉ chưa đến một tháng, hắn mới quen biết Diêu Hỉ đã bị phái đến Chiết Giang. Hơn nữa Diêu Hỉ phản kháng chứng tỏ rằng tiểu tử kia không phải là một kẻ tùy tiện, sự yêu thích của Trịnh Đại Vận dành cho Diêu Hỉ không giảm mà còn tăng.

Kết quả hắn đến Tư Uyển Cục không gặp được Diêu Hỉ, chỉ thấy Liêu Binh – kẻ dám giận nhưng không dám nói hắn.

Chuyện này khiến Trịnh Đại Vận lo lắng. Diêu Hỉ không dám về Tư Uyển Cục, sau khi chạy thoát khỏi chỗ hắn, tiểu tử kia có thể đi đâu? Sẽ không nghĩ quẩn trong lòng rồi làm chuyện ngốc nghếch chứ? Hắn nhanh chóng phái người đi hỏi thăm, mới biết được Diêu Hỉ đã trà trộn vào Ninh An Cung.

Ninh An Cung không thể so với những nha môn như Tư Uyển Cục, đó không phải nơi hắn có thể muốn đi là đi. Hắn có lòng muốn tìm Diêu Hỉ tâm sự cho rõ ràng, nhận sai nói xin lỗi, nếu không vào được Ninh An Cung thì chỉ có thể gọi Diêu Hỉ ra mà thôi.

Trịnh Đại Vận viết một bức thư dài, lời lẽ chân thành, lại dốc lòng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, sai người giao cho thái giám của Ninh An Cung mang đến cho Diêu Hỉ.

"Khi nào Diêu Hỉ trở về thì bảo hắn tới gặp ai gia." Vạn Tất đi dạo mệt mỏi, thấy sắc trời không tốt lắm, nàng định về điện nằm đọc sách một lát, mệt mỏi đắp chăn rồi nằm ngủ. Lúc đang cất bước đi vào đại điện, nàng thoáng nhìn thấy cửa cung có bóng người, nàng tưởng rằng đám nô tài khiêng đồ đến tặng Long Nghi đã trở về, liền dừng bước giữa đường, dùng dư quang nhìn về phía cửa cung.

Kết quả không phải là người của Ninh An Cung. Không biết là thái giám của nha môn nào đang ôm một đống lớn đồ vật, nói thầm với thái giám canh cửa cung chuyện gì đó, thái giám canh gác cười rồi liên tục gật đầu, sau đó mới nhận lấy đồ vật.

"Đi nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra." Vạn Tất phân phó tiểu cung nữ phía sau.

Khi cung nữ đi ra ngoài cửa cung, tên thái giám kia đã đi rồi, nàng hỏi rõ thái giám canh cửa có chuyện gì xảy ra, sau đó liền trở về bẩm báo Thái Hậu: "Bẩm nương nương, là một vị công công ở Tư Lễ Giám nhờ người mang đồ đến cho Diêu công công."

"Mang đồ đến đây." Vạn Tất vén váy đi lên thềm đá trước điện.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...