Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu

Chương 129

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Diêu Hỉ thấy đã đến giờ ra về, liền đứng dậy từ biệt các khách nhân.

Chưởng quầy tiến lên khuyên nhủ: "Chi bằng công tử hãy ở lại trong tiểu điếm dùng cơm được không? Chỉ cần là món tiểu điếm có, công tử cứ tùy tiện chọn." Hắn không nỡ để Diêu Hỉ đi, Diêu Hỉ vừa đi, các khách nhân cũng sẽ lục tục trở về nhà, trà lâu lại trở nên lạnh lẽo.

"Tạ ơn ý tốt của chưởng quầy. Chỉ là tại hạ đã đồng ý với phu nhân, đến giờ sẽ phải về nhà dùng cơm......" Diêu Hỉ xin lỗi rồi cười với chưởng quầy, sau đó nàng cao giọng nói với mọi người: "Ngày mai gặp lại, tại hạ cáo từ trước."

Mấy thái giám đi theo nghe Diêu Hỉ gọi Thái Hậu nương nương là phu nhân liền giật nảy mình. Diêu thiếu giám thật là to gan! Câu này mà cũng dám nói ra, coi bản thân là Tiên Đế gia đấy à?

Mấy nữ tử ngồi ở hàng trước trong lầu một vừa nghe được câu này liền tan nát cõi lòng: Vạn công tử đã thành thân rồi sao?

Có một cô nương săn sóc an ủi tiểu tỷ muội đang đau lòng không thôi, nàng nói: "Nghĩ thoáng một chút, tuy rằng Vạn công tử rất soái, nhưng hắn rất lùn! Tục ngữ nói một trắng đánh bại ba xấu, một lùn hủy đi tất cả."

Cô nương đang đau lòng trừng mắt nhìn tỷ muội một cái rồi nói: "Công tử trẻ tuổi như vậy, chắc chắn vẫn có thể cao thêm!"

Khi đi xuống sân khấu kịch, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Diêu Hỉ liền cười đáp: "Nhờ câu nói may mắn của cô nương, tại hạ chắc chắn sẽ cao hơn." Vui đùa xong, nàng cất bước đi ra ngoài, xoay người liền phát hiện một nam nhân vạm vỡ đang ngăn cản đường đi của nàng.

"Công tử dừng bước! Phu nhân nhà ta muốn mời công tử lên lầu ngồi cùng trò chuyện. Phần mở đầu của câu chuyện hôm nay, phu nhân nhà ta chỉ nghe được nửa đoạn sau, muốn mời công tử mặt đối mặt nói một chút chuyện hôm qua ngài đã kể." Giọng điệu của đại hán rất tệ, hắn ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn về phía Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, ánh mắt nàng vừa nhìn lên đó, quả nhiên có một vị phu nhân trung niên châu báu đầy người, mặt không biểu cảm mà nhìn nàng. "Thật sự xin lỗi, nếu phu nhân tò mò có thể hỏi các vị khách nhân khác." Diêu Hỉ nói xong liền né tránh đại hán, tiếp tục đi về phía cửa.

"Nếu công tử biết phu nhân nhà ta là ai, ngài sẽ không vô lễ như vậy." Đại hán cười lạnh một tiếng, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Diêu Hỉ, nói một cách đắc ý vênh váo.

Ha ha. Diêu Hỉ không nhịn được mà cười lạnh ở trong lòng: Nếu ngươi biết được phu nhân nhà ta là ai, có lẽ ngươi sẽ không dám vô lễ như vậy. Diêu Hỉ thầm đáp trả lại nguyên câu nói ở trong lòng, có điều nàng không muốn xảy ra nhiều chuyện hơn, thấy mấy tên thái giám không nhịn được muốn xông lên, nàng vội dùng ánh mắt ý bảo mọi người bình tĩnh.

Mạnh Lập An vẫn chạy đến gần nàng. Hắn không ra tay, chỉ bình tĩnh cười nói với đại hán: "Có chuyện gì không thể tâm bình khí hòa mà nói chứ? Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà! Đúng không." Hắn vừa cười vừa nắm lấy cổ tay của đại hán đang túm lấy cánh tay của Diêu Hỉ, sau đó hắn lén dùng nội lực.

Đại hán đau đến mức phải lập tức thả lỏng Diêu Hỉ ra, hắn biết mình đã gặp phải cao thủ, nếu không buông ra, cái tay của hắn có lẽ sẽ phải phế bỏ. Có điều hắn vẫn phải gắng gượng giữ mặt mũi, sắc mặt cũng không tỏ vẻ khác thường, vẫn giữ vững khí thế mà nói với Diêu Hỉ: "Nếu công tử không muốn, thì ta không miễn cưỡng." Hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng dư quang lại bất an mà liếc về phía người đang ngồi trên lầu hai. Hắn không đưa được người lên, phu nhân chắc chắn sẽ trừng phạt hắn rất nặng!

"Mời công tử." Mạnh Lập An chắn giữa đại hán và Diêu Hỉ, làm một động tác mời với nàng.

Lúc đi ra ngoài, Diêu Hỉ vẫn còn nghi hoặc vì sao đại hán lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, khi lên xe ngựa nàng không nhịn được hỏi Mạnh Lập An.

Mạnh Lập An giải thích: "Lúc nãy đệ dùng dao nhỏ chĩa vào cổ tay hắn để uy ɧɩếρ, hắn không buông ra thì đệ sẽ đâm hắn!" Nói xong hắn lấy một con dao nhỏ từ trong cổ tay áo ra, cười nói: "Thân thể yếu đuối, nên có thói quen mang theo một vài món đồ để phòng thân." Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không cho Diêu Hỉ biết hắn biết võ công.

"Lợi hại nha!" Diêu Hỉ giơ ngón tay cái lên đầy khâm phục, uy hiếp thật sự mạnh hơn ra tay nhiều.

"Nào có. Trong số người đi theo huynh ra ngoài cung, có hai người biết võ, cho dù có đánh nhau chúng ta cũng không cần sợ." Mạnh Lập An cười nói. Câu này của hắn là nói thật, thật ra Diêu Hỉ không cần hắn giúp đỡ, Thái Hậu nương nương suy nghĩ rất chu toàn. Lúc nãy hắn không màng tới sự ngăn cản của Diêu Hỉ, tùy tiện xông lên giải vây, chỉ vì hắn muốn Diêu Hỉ phải nợ hắn một món nợ nhân tình mà thôi.

Diêu Hỉ nợ hắn một món nợ nhân tình, nói không chừng một ngày nào đó, nó sẽ biến thành cọng rơm cứu mạng hắn.

***

Sau khi hồi cung, Diêu Hỉ vừa xuống xe ngựa liền lập tức chạy như bay vào trong đại điện. Nàng không dám chắc mình có về muộn không, thời cổ đại không tiện xem giờ giấc, nàng lại không có khả năng ngẩng đầu nhìn trời là có thể đoán được bây giờ là mấy giờ.

Có điều khi nhìn thấy sắc mặt của Thái Hậu nương nương, Diêu Hỉ lập tức biết đáp án. Nàng về muộn, hơn nữa nàng về muộn không chỉ một chút.

"Nương nương. Có phải ta lại về muộn rồi không?" Diêu Hỉ chạy từng bước chậm, đóng cửa điện lại, rồi ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, nàng giống như một hài tử mắc sai lầm, đứng ở cửa điện không dám động đậy.

Vạn Tất không nhớ rõ mình đã làm như thế nào để vượt qua hai canh giờ này, nàng luôn cảm thấy như một mình bước qua quãng thời gian dài đằng đẳng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rất đáng sợ.

"Ngươi cũng biết muộn à!" Vạn Tất oán trách nhìn Diêu Hỉ, tâm tình của nàng rất u ám, nhưng khi nhìn thấy Diêu Hỉ trở về, nháy mắt tâm tình của nàng liền tốt lên.

"Rất muộn sao?" Diêu Hỉ thấy sắc mặt của nương nương dường như đã tốt hơn rất nhiều, nàng mới dám tiến lên vài bước để nói chuyện.

Vạn Tất hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nửa khắc đồng hồ!"

"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Diêu Hỉ nhẹ nhàng thở ra. Khi mới bước vào, thấy sắc mặt của Thái Hậu nương nương khó coi đến mức như vậy, nàng còn tưởng rằng mình đã về muộn một hai canh giờ nữa chứ! Thì ra nàng mới muộn nửa khắc đồng hồ.

Vậy thì tốt? Vạn Tất tức giận đến mức trợn trắng mắt, nàng quả thật đã trải qua một ngày mà như một năm đấy được không? Ngoại trừ tức giận nàng còn có chút chua xót, sau khi tách ra, người chịu đựng sự dày vò từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng. "Vô tâm vô phế." Vạn Tất thấp giọng mắng một câu.

"Nương nương nói gì cơ?" Diêu Hỉ không nghe rõ.

"Không có gì." Vạn Tất thấy Diêu Hỉ chạy về đây, mệt đến nỗi khắp người toàn là mồ hôi, nàng không rảnh lo nổi giận, chỉ đau lòng nói: "Đi tắm rửa một chút rồi chuẩn bị ăn cơm."

Trong thời gian Diêu Hỉ vào tịnh thất tắm rửa, Vạn Tất sai người gọi một thái giám nhiều kinh nghiệm nhất trong số những người đã theo Diêu Hỉ xuất cung vào đây.

"Nói cho ai gia nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi xuất cung, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ!" Vạn Tất ngồi ngay ngắn trên ghế, bưng trà từ từ nói.

Thái giám quỳ dưới mặt đất một năm một mười nói: "Sau khi xuất cung, Diêu công công đi thẳng đến trà lâu, biển người tấp nập tụ tập ở trà lâu, nghe nói họ đều đến để nghe Diêu công công kể chuyện. Chưởng quầy tiến đến hỏi Diêu công công tên là gì, không biết vì sao công công lại nói dối, nói mình tên là Vạn Hỉ."

"Vạn Hỉ?" Vạn Tất không nhịn được cúi đầu cười, nàng dùng ngón chân cũng có thể đoán được, lúc Diêu Hỉ lấy tên này đã suy nghĩ cái gì. Thê tử theo họ của phu quân...... Nha đầu ngốc nhà nàng thật là có tiền đồ. "Nói tiếp đi!" Vạn Tất nghe thấy liền rất vui vẻ.

"Sau đó công công liền chính thức bắt đầu kể chuyện, kể rất lâu." Thái giám nhớ lại rồi nói.

"Ồ? Đã kể chuyện gì?" Vạn Tất có chút tò mò.

Thái giám suy nghĩ rất nghiêm túc: "Là câu chuyện về một thái giám giả trà trộn vào trong cung, cuối cùng đã cưới được bảy vị thê tử."

Ui chà chà! Vạn Tất xì khẽ một tiếng.

Công công nhà nàng đâu chỉ là có tiền đồ, thật sự là dã tâm bừng bừng nha! Bảy vị thê tử? Thân thể nhỏ bé của Diêu Hỉ có thể đáp ứng được sao? Đêm hôm kia chỉ có một mình nàng đã không thể thỏa mãn được, vậy mà còn dám mơ đến bảy người???

Hừmm...... Vạn Tất cưỡng chế lửa giận, tiếp tục nghe thái giám nói.

"Kể chuyện xong, công công vội vã muốn về cung, nói phải vội vàng về nhà dùng cơm với phu nhân......" Thái giám không dám giấu nửa chữ nào, nói hết những gì hắn nhìn thấy hoặc nghe được. Có điều hắn vừa nói mà trong lòng vừa run sợ, sợ Thái Hậu nương nương nổi giận với Diêu công công, ngài ấy sẽ không giận lây cả hắn chứ.

Vạn Tất nghe được câu này, sắc mặt mới hòa hoãn trở lại. Nàng chẳng qua chỉ nghe thái giám bẩm báo một chút mà thôi, nhưng tâm tình đã lên xuống nhiều lần, Diêu Hỉ đúng là một tiểu yêu tinh! Thật là khiến người ta vừa yêu vừa giận, càng yêu càng giận.

"Có điều lúc công công xuống sân khấu rồi đi ra ngoài, có kẻ đã định kéo công công lên lầu hai kể chuyện, thiếu chút nữa đã động tay động chân. Cũng may người nọ đã bị một tiểu thái giám trong cung của chúng ta khuyên ngăn, hắn mới buông lỏng Diêu công công ra."

"Có người ra tay với Diêu Hỉ?" Trong lòng Vạn Tất, ngọn lửa báo thù đang bốc cháy. Diêu Hỉ dám khoác lác mình cưới bảy vị thê tử nàng vẫn chưa tính sổ, nhưng đó là chuyện riêng giữa nàng và Diêu Hỉ, chuyện bên ngoài nếu có thù thì phải báo!

Thái giám giải thích: "Bẩm nương nương, thật ra không tính là động thủ, chỉ có một tên tráng hán kéo tay Diêu công công một chút."

Tên thái giám này làm việc ở Ninh An Cung ít nhất cũng được năm sáu năm, hắn biết rõ tính tình của Thái Hậu nương nương, nếu nương nương đã giận ai rồi, người nọ chắc chắn không chết cũng bị thương! Nương nương hỏi chuyện hắn không dám giấu giếm không báo, nhưng cũng không đành lòng, muốn giải vây cho tráng hán kia mà nói vài câu.

"Lập tức điều tra rõ cho ai gia xem là ai!" Vạn Tất tức giận đến mức đập chung trà thật mạnh rồi nói: "Được rồi, đi xuống đi!"

"Nô tài tuân chỉ." Thái giám đi giật lùi ra ngoài.

***

Diêu Hỉ tắm rửa xong, lúc đi ra tay nàng vẫn luôn đặt sau lưng, vừa đi đến vừa ra vẻ thần bí mà nói với Thái Hậu nương nương: "Nương nương đoán thử xem, ta mang về cho nương nương món quà gì nào?"

"Quà gì?" Vạn Tất không thể nào hứng thú nổi, nàng ngồi ở trong phòng ăn, đối mặt với một bàn lớn toàn món ngon mỹ vị, nhưng lại không có một chút khẩu vị nào. Bảy vị thê tử? Thật là tức chết nàng. Nàng đương nhiên biết Diêu Hỉ chỉ có thể khoác lác trong lúc kể chuyện cho đã ghiền, cả đời này nàng ấy đừng mong thực hiện được, nhưng Diêu Hỉ không nên có suy nghĩ này!

"Đinh đinh đang đang!" Diêu Hỉ lấy một cái chuông nhỏ được thiết kế tinh xảo từ sau lưng ra: "Nương nương còn nhớ ta từng tặng cho ngài một con chim hoàng yến chứ? Ta mua cho nó một cái chuông nhỏ, có đáng yêu không? Có điều lâu rồi không thấy con chim kia, không biết nương nương nuôi nó ở đâu?"

"Ồ, con chim ấy à!" Vạn Tất nói, giọng nói mang theo oán khí: "Đưa cho phòng bếp dùng để thử độc rồi, phỏng chừng đã bị độc chết rồi." Con chim kia không chết, nàng ngại phiền liền đưa tới Ninh An Cung cho Nguyên Thiến chăm sóc. Có điều Diêu Hỉ tặng món quà này cũng thật là, đây đâu phải là tặng cho nàng, rõ ràng là tặng cho chim!

"Độc chết......" Đáy lòng Diêu Hỉ phát lên một hơi khí lạnh. Con chim nhỏ đáng yêu đến mức nào! Sau này nàng tuyệt đối không thể tặng cho Thái Hậu nương nương vật còn sống.

"Chi bằng công công nói cho ai gia nghe đi, hôm nay xuất cung ngươi đã kể chuyện gì?" Vạn Tất lười quanh co lòng vòng, nàng nói thẳng: "Nghe nói là câu chuyện về một thái giám giả cưới bảy vị thê tử. Không thể không nói, công công thật là có chí hướng nha!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 129
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...