Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 40

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nghiêm Cẩn đúng là đã dựa theo ý của Nghiêm Luân mà tổ chức một buổi party sinh nhật long trọng.

Nghiêm Cẩn tính cách lãnh đạm, luôn luôn là người khá khép kín, những lần sinh nhật trước đều là lặng yên không một tiếng động, lúc này đây lại tổ chức một buổi party sinh nhật công khai đã khiến cho rất nhiều người tò mò, đương nhiên càng có nhiều người muốn nhân cơ hội này nịnh bợ Nghiêm gia một chút. Một yến hội lớn như vậy điểm mặt những người trong xã hội thượng lưu, vô cùng rộn ràng náo nhiệt.

Hạ Thiệu Nhiên dĩ nhiên cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của Nghiêm Cẩn, chỉ là chủ nhân kiêm ngôi sao của bữa tiệc, Nghiêm Cẩn ngày thường tuy rằng không thích xã giao, nhưng vào những lúc này bất luận thế nào đi nữa cũng phải giữ lễ nghĩa của người chủ tiệc, Nghiêm Cẩn bận rộn tiếp chuyện những khách nhân đến chúc mừng liên tục không ngớt, Hạ Thiệu Nhiên rất khó tìm được cơ hội nói chuyện riêng với hắn.

Đại sảnh náo nhiệt yến hội, từng nhóm đại quan quý nhân danh hoãn thục nữ xã hội thượng lưu cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ăn uống linh đình, đột nhiên ánh đèn lớn giữa yến hội phụt tắt, lúc mọi người còn đang chưa hết kinh hoảng, một khúc nhạc dương cầm du dương thánh thót ở trên khán đài yến hội vang lên.

Những vị khách lúc mới tới cũng thấy được trên khán đài là một cây đàn dương cầm màu đen, nhưng cũng không ai quá để ý đến. Tiệc sinh nhật mà, mời một nghệ sĩ đàn dương cầm đến góp vui cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đến bây giờ thì mọi người đều cảm thấy có gì đó kỳ quái, có lẽ vấn đề là ở tiếng đàn, tuy rằng tiếng đàn dễ nghe nhưng người đàn dương cầm không thể xem là có trình độ hàng đầu. Điểm mấu chốt đó là người đàn dương cầm này là ai? Người như Nghiêm Cẩn tuyệt đối không thể nào chỉ vì một nghệ sĩ dương cầm bình thường mà làm chuyện tắt đèn phô trương như vậy được.

Trong lúc mọi người còn đang chìm trong tò mò suy đoán, rốt cuộc khúc đàn đã kết thúc, ánh đèn yến hội lại lần nữa sáng lên. Đôi mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía đặt cây đàn dương cầm.

"Cẩn ca ca, sinh nhật vui vẻ!" Nghiêm Luân từ chỗ ngồi đàn dương cầm nhanh chóng chạy về phía Nghiêm Cẩn đang đứng ở trung tâm hội trường.

"Tay em có đau không?" Nghiêm Cẩn đỡ lấy Nghiêm Luân đang chạy tới, thật cẩn thận kéo tay cậu kỹ lưỡng quan sát. Nghiêm Luân nói có như thế nào cũng muốn đàn một khúc nhạc làm quà sinh nhật tặng cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn lo lắng miệng vết thương trên tay cậu vừa mới khép lại, nhưng không thể lay chuyển ý nghĩ của Nghiêm Luân được. Hiện tại Nghiêm Luân vừa mới đàn xong, Nghiêm Cẩn liền vội vàng lo lắng xem xét xem tay cậu có vấn đề gì hay không.

"Không đau!" Nghiêm Luân giòn tan vui vẻ đáp lại một câu, đưa tay ngoan ngoãn để cho Nghiêm Cẩn dò xét.

Sau khi Nghiêm Cẩn xác nhận tay Nghiêm Luân thật sự không có việc gì mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Luân, trên mặt đều là sủng nịch tươi cười.

Lúc này tất cả mọi người trong yến hội mới như bừng tỉnh ngộ, giống tổ ong vỡ tất cả đều đi nhanh đến trước mặt Nghiêm Luân Nghiêm Cẩn, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời ca ngợi tán tụng. Nào là cầm nghệ của Nghiêm Luân tinh vi xuất sắc như thế nào, cái gì mà dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, cái gì mà có thể nghe được tiếng đàn êm tai như vậy thật là sống không uổng kiếp này.

Vốn dĩ Nghiêm Cẩn rất chán ghét loại xã giao dối trá nịnh bợ như thế này, nhưng bởi vì người cần được khích lệ chính là Nghiêm Luân, là bảo bối mình dưỡng từ nhỏ, ngược lại trong lòng hắn cảm thấy có chút tự hào, ngay cả biểu tình lãnh đạm trên mặt ngày thường bây giờ cũng lộ ra nét cười nhàn nhạt.

Tuy rằng mọi người đều biết Nghiêm Cẩn và Nghiêm Luân không phải anh em ruột thịt, nhưng chỉ riêng chuyện vừa rồi Nghiêm Cẩn tắt đèn khi Nghiêm Luân biểu diễn và biểu tình cao hứng trên mặt của hắn hiện tại, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra được Nghiêm Cẩn cực kỳ yêu thương người em trai này. Một đám người ra sức tâng bốc lời khen nối tiếp lời khen không ngớt, quả thực như muốn đem Nghiêm Luân tâng đến tận trời mây.

Hạ Thiệu Nhiên đứng ở phía xa xa bên ngoài đám người đang náo nhiệt vây quanh Nghiêm Cẩn và Nghiêm Luân. Lúc này Hạ Thiệu Nhiên cũng muốn chen vào đến nói mấy câu với Nghiêm Cẩn, nhưng chưa kịp tiến đến đã bị hai ba người chen lên phía trước đẩy cậu lùi lại sau. Một lúc lâu sau đám đông người mới tan đi, Hạ Thiệu Nhiên lúc này nâng ly rượu đi tới trước mặt Nghiêm Cẩn.

"Nghiêm Cẩn, sinh nhật vui vẻ" Hạ Thiệu Nhiên cười nâng ly rượu lên trước mặt Nghiêm Cẩn.

"Cảm ơn." Nghiêm Cẩn cũng từ bàn bên cạnh nâng lên một ly rượu, cùng Hạ Thiệu Nhiên chạm ly, ngẩng đầu lên một hơi cạn sạch. Tửu lượng của Nghiêm Cẩn quả thực là không hề tốt, trừ bỏ phải tiếp đón những nhân vật đặc biệt quan trọng, người bình thường khác đến kính rượu đều bị Nghiêm Cẩn lấy các loại lý do để từ chối. Tính luôn ly rượu này của Hạ Thiệu Nhiên thì ngày hôm nay số lượng rượu Nghiêm Cẩn đã uống không nhiều lắm chỉ mới vài ly.

"Nghiêm Cẩn..." Hạ Thiệu Nhiên từ lúc đi vào bên trong buổi tiệc, tầm mắt chưa từng rời khỏi Nghiêm Cẩn, dĩ nhiên biết được Nghiêm Cẩn đã cùng những người nào uống rượu. Hạ Thiệu Nhiên biết bản thân không phải là nhân vật gì quan trọng, nhưng Nghiêm Cẩn vẫn không chút do dự uống với cậu một ly, điều này khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng Nghiêm Cẩn cũng không phải tầm thường, tâm trạng khổ sở vì mấy ngày nay bị Nghiêm Cẩn thờ ơ trong thoáng chốc trở nên dễ chịu hơn.

"Cẩn ca ca, người kia không phải Lý thúc thúc sao? Chúng ta sang đó chào hỏi một câu đi." Hạ Thiệu Nhiên vừa mới mở miệng chưa kịp nói bất kỳ chuyện gì đã bị Nghiêm Luân đi đến bên cạnh Nghiêm Cẩn ngắt lời.

"Tôi đi trước một chút." Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Thiệu Nhiên thông báo một tiếng, liền xoay người cùng với Nghiêm Luân rời đi.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn bóng dáng Nghiêm Luân kéo cánh tay Nghiêm Cẩn sóng đôi rời đi, làm cho tâm trạng vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút lại ngay lập tức chùng xuống.

Dù sao hôm nay Nghiêm Cẩn cũng là nhân vật chính của buổi tiệc, xã giao xong với người này liền phải xã giao tiếp với người khách, Hạ Thiệu Nhiên không thể có cơ hội được nói chuyện riêng với hắn.

Hạ Thiệu Nhiên biết chẳng thể chuyện gì cũng cứ mãi vây quanh bám dính lấy Nghiêm Cẩn, cậu cũng có vòng xã giao của chính mình, vừa lúc hôm nay những người đến tham gia buổi tiệc đều là các nhân vật quyền cao chức trọng trong xã hội thượng lưu, nghĩ thế Hạ Thiệu Nhiên xốc lại tinh thần tiến đến bắt chuyện cùng một đám người.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Lại một tên tra công lên sàn.
Chương 2
Chương 2: Nhớ lại hồi ức mơ hồ thời thơ ấu.
Chương 3
Chương 3: Tình yêu không thể nói ra.
Chương 4
Chương 4: Cậu yêu tôi sao?
Chương 5
Chương 5: Cam tâm tình nguyện
Chương 6
Chương 6: Người tôi yêu không yêu tôi.
Chương 7
Chương 7: Không thể nhẫn tâm hận hắn.
Chương 8
Chương 8: Hạnh phúc tan rã
Chương 9
Chương 9: Tình yêu ảo tưởng
Chương 10
Chương 10: Không phải sự nhiệt tình nào cũng đều có người quý trọng.
Chương 11
Chương 11: Thứ tình yêu nực cười.
Chương 12
Chương 12: Lạc lối trong tình dục yêu hận.
Chương 13
Chương 13: Sóng ngầm mãnh liệt
Chương 14
Chương 14: Không bỏ xuống được
Chương 15
Chương 15: Cao phú soái pháo hôi công đã xuất hiện.
Chương 16
Chương 16: Có một chút động tâm
Chương 17
Chương 17: Thấp thỏm bất an
Chương 18
Chương 18: Động tâm
Chương 19
Chương 19: Một bên là tình yêu, một bên là....
Chương 20
Chương 20: Chỉ có tôi mới biết cảm giác hạnh phúc này.
Chương 21
Chương 21: Tôi chỉ để ý đến cậu.
Chương 22
Chương 22: Khó kìm lòng nổi
Chương 23
Chương 23: Hợp hai làm một
Chương 24
Chương 24: Thay đổi.
Chương 25
Chương 25: Đánh vỡ
Chương 26
Chương 26: Càng ngày càng thêm yêu say đắm.
Chương 27
Chương 27: Một mực khăng khăng.
Chương 28
Chương 28: Dục vọng chiếm hữu
Chương 29
Chương 29: Tiểu thụ dâng tới cửa
Chương 30
Chương 30: Nơi đầu ngọn sóng gió.
Chương 31
Chương 31: Châm ngòi ly gián
Chương 32
Chương 32: Đùa giỡn
Chương 33
Chương 33: Thổ lộ
Chương 34
Chương 34: Dùng thân thể nói ta yêu ngươi
Chương 35
Chương 35: Yêu sâu đậm không hối hận
Chương 36
Chương 36: Lại một lần
Chương 37
Chương 37: Phập phồng
Chương 38
Chương 38: Có một chút động tâm.
Chương 39
Chương 39: Hãm hại
Chương 40
Chương 40: Sinh nhật.
Chương 41
Chương 41: Sự kiện đột phát
Chương 42
Chương 42: Âm mưu quỷ kế
Chương 43
Chương 43: Dừng ở đây.
Chương 44
Chương 44: Không yêu sao?
Chương 45
Chương 45: Thông đồng làm bậy
Chương 46
Chương 46: Tàn phế
Chương 47
Chương 47: Nan kham
Chương 48
Chương 48: Càng tiến thêm một bước hợp tác
Chương 49
Chương 49: Lừa gạt
Chương 50
Chương 50: Cố thiếu đáng thương
Chương 51
Chương 51: "Ba trăm hiệp"
Chương 52
Chương 52: Chất vấn
Chương 53
Chương 53: Cố nhân lên sàn.
Chương 54
Chương 54: Ghen ghét
Chương 55
Chương 55: Lộ ra
Chương 56
Chương 56: Áp chế
Chương 57
Chương 57: Thiện ác đến cùng có chung báo ứng.
Chương 58
Chương 58: Thổ lộ
Chương 59
Chương 59: Giết người
Chương 60
Chương 60: Miêu tả sinh động
Chương 61
Chương 61: Chân tướng sáng tỏ
Chương 62
Chương 62: Hối hận đan xen
Chương 63
Chương 63: Cạnh tranh
Chương 64
Chương 64: Ở ngoài cửa trái tim
Chương 65
Chương 65: Theo dõi
Chương 66
Chương 66: Đừng hôn
Chương 67
Chương 67: Đối xử thật tốt
Chương 68
Chương 68: Lời nói dối bị vạch trần.
Chương 69
Chương 69: Phong thủy luân chuyển
Chương 70
Chương 70: Con đường "truy thê"
Chương 71
Chương 71: Không ngờ tới
Chương 72
Chương 72: Đáng tiếc không phải ngươi
Chương 73
Chương 73: Khả nghi
Chương 74
Chương 74: Càng lúc càng xa
Chương 75
Chương 75: Ảo giác
Chương 76
Chương 76: Đã quá muộn
Chương 77
Chương 77: Rốt cuộc tuyệt vọng
Chương 78
Chương 78: Cực kỳ thương tâm
Chương 79
Chương 79: Hôn lễ bị phá hỏng
Chương 80
Chương 80: Sợ bóng gió một hồi
Chương 81
Chương 81: "Vai phụ" sáng nhất
Chương 82
Chương 82: Đột biến
Chương 83
Chương 83: Báo thù
Chương 84
Chương 84: Nguy hiểm trước mắt
Chương 85
Chương 85: Nghìn cân treo sợi tóc
Chương 86
Chương 86: Ôn nhu
Chương 87
Chương 87: An tâm
Chương 88
Chương 88: Tình yêu có thể nặng tới bao nhiêu
Chương 89
Chương 89: Ở bên nhau
Chương 90
Chương 90: Phu phu đồng tâm
Chương 91
Chương 91: Xác định tâm ý.
Chương 92
Chương 92: Hợp hai làm một
Chương 93
Chương 93: Về nhà
Chương 94
Chương 94: Đồng tâm
Chương 95
Chương 95: Chứng minh tình yêu
Chương 96
Chương 96: Giấu diếm
Chương 97
Chương 97: Vết thương vẫn rất đau.
Chương 98
Chương 98: Cầu hôn
Chương 99
Chương 99: Đêm tân hôn
Chương 100
Chương 100: Lãng mạn
Chương 101
Chương 101: Em nguyện ý.
Chương 102
Chương 102: Yêu sớm
Chương 103
Chương 103: Tranh giành tình cảm
Chương 104
Chương 104: Khát vọng
Chương 105
Chương 105: Người một nhà tương thân tương ái

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...