Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Trà sữa trà xanh

"Em là Lạc Mật Mật, muốn tìm chị nói chuyện một chút." Lạc Mật Mật đứng ở cửa cầm găng tay, mặc áo đầm cao quý tươi đẹp, sửa sang xong mỉm cười đứng trước cửa nói to.

Vốn là bây giờ không muốn tới, muốn gọi điện thoại trước, nhưng Lạc Mật Mật không nhẫn nại được. Ai kêu Lạc Thiểu Trạch là người cô quan tâm nhất, huống chi bây giờ chuyện giữa cô và Bùi Nhã Phi không giải quyết rõ ràng, một khắc cô cũng không thể an tâm.

Thật vất vả hỏi thăm được chỗ ở của Bùi Nhã Phi, khi đến nơi lại làm Lạc Mật Mật sợ hết hồn. Đi vào cầu thang, trên tường đều bị tạt dầu đỏ, cộng thêm dòng chữ to đỏ tươi "Thiếu nợ thì trả tiền", tất cả như trong phim thực tế ngoài đời, khiến Lạc Mật Mật luôn sống trong an bình nhất thời không thích ứng được.

"Mở cửa ra rồi nói tiếp? Em đứng ở chỗ này rất không thoải mái đấy." Lạc Mật Mật ngó ngó khắp nơi, tròng mắt tràn đầy nghi ngờ cùng sợ hãi.

Chẳng lẽ tất cả thứ này đều để đe dọa Bùi Nhã Phi? Rốt cuộc người phụ nữ này đã làm cái gì, lại thiếu tiền người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Mật Mật đều không tin được những thứ này cùng hình ảnh người phụ nữ cao cao tại thượng đó dính dáng đến nhau.

"Có chuyện gì sao? Tại sao cô lại chạy đến nhà tôi." Bùi Nhã Phi cũng không định mở cửa cho Lạc Mật Mật, cô không muốn Lạc Mật Mật vào nhà sẽ thấy tình trạng bừa bãi cùng tình trạng của cô, sau đó âm thầm cười nhạo.

Dù sao người phụ nữ này ở một góc độ nào đó là tình địch của cô. Để cho kẻ địch nhìn thấy mình nhếch nhác không phải tương đương với tự giết mình sao?

Đợi thật lâu mới nghe được Bùi Nhã Phi hồi âm, Lạc Mật Mật có chút không kiên nhẫn, "Ai, em nói, bất kể em tìm chị có chuyện gì, chị ra cửa gặp mặt cũng có thể chứ? Núp ở phía sau cửa nói chuyện, chị không cảm thấy rất không lễ phép sao?"

"Tôi không có cảm thấy như vậy, là cô tới tìm tôi, tôi muốn tiếp đãi thế nào là chuyện của tôi?" Nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Lạc Mật Mật, trong bụng Bùi Nhã Phi vừa đúng có sẵn tính toán, thuận thế liền tiến lên, "Cô có chuyện gì, ở quán trà dưới lầu chờ tôi, tôi dọn dẹp một chút lập tức đi tìm cô."

Hắc, người này thật sự là kỳ quái, khách tới rồi không cho vào nhà, ngược lại chạy ra ngoài d.d/l[q.d nói chuyện. Có câu nói thật là đúng, có vài người không khách khí là có thể chung sống.

Suy nghĩ một chút nên nhịn thôi. Dù sao lần này Lạc Mật Mật tính toán cùng Bùi Nhã Phi nói chuyện một chút, chuyện nhỏ có thể nhịn liền nhịn đi, "Được, em ở dưới lầu chờ chị."

Nói xong, Lạc Mật Mật rón ra rón rén đi xuống cầu thang, bĩu môi ra khỏi cửa lầu.

Nghe được âm thanh giày cao gót ngoài cửa càng lúc càng xa, Bùi Nhã Phi thở phào một cái thật sâu. Cô bước nhanh đi tới phòng ngủ. Phòng ngủ cũng như phòng khách, cũng đã bị người đập ngổn ngang, quần áo và đồ trang sức xinh đẹp cũng bị ném xuống đất, muốn đi vào cũng không có nơi đặt chân.

May nhờ mắt kính không bị ném vụn, cô trang điểm xong, đeo mắt kính lên, mặc áo đầm vào, đứng trước gương trang điểm đã vỡ nát tự nhủ, "Bùi Nhã Phi, cô bỏ lỡ những gì nhất định có thể lấy về hết."

Quán trà.

Uống hết hai ly trà sữa rồi, rốt cuộc Bùi Nhã Phi cũng xuất hiện. Nếu lại chờ đợi, đoán chừng Lạc Mật Mật thật sự muốn đi lên lầu bái phỏng lần nữa.

Bùi Nhã Phi mặt không vẻ gì ngắm nhìn bốn phía ở đối diện, kính râm màu đenche thật to che nửa gương mặt, Lạc Mật Mật đã cảm thấy có chút không thoải mái.

Ra ngoài gặp mặt còn đeo kính, làm như Lạc Mật Mật mình nợ tiền cô ta à! Không được, mình phải nhịn, nhịn. . . . . .

Nặn ra vẻ mỉm cười, Lạc Mật Mật mở miệng trước, "Tìm chị thật không dễ dàng."

"Nói đi, chuyện gì?" Bùi Nhã Phi ngược lại sảng khoái, đi thẳng vào vấn đề.

Lạc Mật Mật ngớ ngẩn, ngước mắt quan sát Bùi Nhã Phi một lượt, trong lúc bất chợt nói không muốn cùng Bùi Nhã Phi nói cái gì.

Bùi Nhã Phi lấy ra đồ trang điểm, lấy bánh phấn ra, cẩn thận dậm máu ứ đọng ở khóe miệng. Trước d.;dl.q[d khi ra ngoài cô đã đánh vài tầng phấn, mục đích đúng là không muốn cho người khác nhìn thấy, lúc này kiểm tra một chút cũng thành chuyện tình thiết yếu của cô.

"Cô không có gì lời muốn nói sao? Tôi đi đây." Bùi Nhã Phi đang hi vọng nhanh chóng rời đi lại thấy đã lâu Lạc Mật Mật không nói chuyện, thu lại đồ trang điểm muốn đi.

Lạc Mật Mật nghiêng đầu, mắt lưu manh nhìn người phụ nữ đang lo lắng phía đối diện, "Về sau chị đừng làm phiền Thiểu Trạch nữa."

Cặp mắt trợn tròn, Bùi Nhã Phi đang đánh phấn trên khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật, "Lời này của cô là có ý gì? Là Thiếu Trạch bảo cô nói với tôi sao?"

"Xem như thế đi. Hai người bọn em thương nhau chị phải biết chứ? Em không hy vọng lúc bạn trai mình cùng mình yêu đương lại cùng người khác dây dưa không rõ, không đúng, là người phụ nữ khác có ý đồ với anh ấy. Cho nên, hi vọng về sau trong thế giới của bọn em không có chị." Lạc Mật Mật nghĩa chánh ngôn từ.

Nhìn bộ dạng Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên của Lạc Mật Mật, ở bên trong lòng của Bùi Nhã Phi đang cười nhạo lớn. Lần này, cô không phải đang cười nhạo người khác, mà là cười nhạo mình. Cuối cùng đã tới tình cảnh "Chuột chạy qua đường, người người kêu đánh" nông nỗi như vậy, cư nhiên có nhiều người muốn mình đi xa như vậy.

Quan trọng nhất là Lạc Thiểu Trạch, không chỉ không nhận điện thoại của cô, còn gửi tin nhắn nhục nhã cô, hôm nay còn bảo người khác tới cảnh cáo cô. Đến tột cùng các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn bức tử cô mới hài lòng sao?

Khóe miệng của Bùi Nhã Phi nghiêng lên, cười lạnh một tiếng, đôi tay đã từ từ nắm chặt lại, "Tốt."

Nhìn Bùi Nhã Phi từ từ gật đầu, Lạc Mật Mật lấy tiền ra đặt ở trên bàn, "Vậy cũng tốt, em đi trước, lần này em mời khách."

Nhìn bóng dáng Lạc Mật Mật từ từ biến mất, hàm răng của Bùi Nhã Phi cắn lộp cộp vang lên, gân xanh giữa cổ gáy cũng bởi vì tức giận quá độ mà thình thịch nổi lên, "Các ngươi chờ đó, tôi sẽ làm cho các ngươi biết rằng Bùi Nhã Phi tôi không phải dễ khi dễ."

"Mẹ, con đi học, buổi trưa không trở về ăn cơm." Đưa tay cầm bài thi lên, Lạc Mật Mật nắm hai miếng bánh mì nướng chạy ra biệt thự, cắm đầu chạy vào trong ôtô.

"Mấy tiết học hôm nay đều không có hứng thú, là cao số, suy nghĩ một chút cũng phiền chết rồi, cả buổi sáng đều lên lớp, Lão sư ngài không mệt sao? Ai, ngài không mệt nhưng em mệt đấy. Được rồi, sáng hôm nay mình sẽ viết văn, xem ra lần này mình có thể nộp đúng hẹn." Lạc Mật Mật nhét sách cao số vào, lấy laptop ra nhanh chóng gõ.

Tô Trạch nắm chặt tay lái thông kính chiếu hậu xem một chút Lạc Mật Mật đang lầm bầm, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Ai, này không giống cô nha, nếu đụng phải tiết học không thích, bình thường cô đều muốn trốn lớp sao? Lần này tại sao lại tình nguyện muốn đi học nha."

Lạc Mật Mật bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai, "Còn không phải là bởi vì ba trở về sao? Bây giờ tôi làm gì đều phải cẩn thận một chút, cái tính khí kia nhưng rất khó lường, tôi không muốn ba bắt được cái đuôi. Nếu ba biết tôi trốn lớp, nhất định sẽ không có chơi đùa được."

Nghe thế, trong đầu Tô Trạch nhất thời hiện ra dáng vẻ hung thần ác sát của Lạc Văn Huy. Lần trước Lạc Văn Huy đến công ty kiểm tra công việc, vẻ nghiêm túc nhiệt tình này đã dọa nhiều người rồi, nói tới nói lui mặc dù là mạnh mẽ vang dội, nhưng tính khí càng rất lợi hại nha. Lúc ấy có mấy tổng giám thị trường bị phê bình, mọi người giống như là cà nhiễm sương hoàn toàn ủ rũ. May nhờ lúc ấy Lạc Thiểu Trạch không có ở công ty, không biết đi đâu, nếu không cũng sẽ bị phê bình theo.

"Tính tình của ông cụ quá tốt phải không, cô và lão đại có thường bị phê không." Tô Trạch tò mò hỏi.

Lạc Mật Mật giương mắt liếc nhìn, khinh thường cúi đầu, "Bánh nướng áp chảo bình thường sẽ không bị phê bình, mỗi lần anh ấy đều làm rất tốt, ba cũng rất ít phát giận với anh ấy."

"Vậy còn cô? Khẳng định thường bị phê bình." Tô Trạch cười trộm.

"Thôi đi, nào có?" Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Đó là khi còn bé, hiện tại tôi ngoan lắm, hơn nữa ba rất yêu thích tôi rồi."

Trò chuyện một chút, xe chạy nhanh đến cửa học viện England. Lạc Mật Mật đẩy cửa xe ra, cười khanh khách xuống xe.

"Lần này tiểu bản cô nương tôi cao hứng, cho phép anh đi."

Nghe lời này, ngược lại Tô Trạch có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng phát động xe, như một làn khói biến mất ở cuối đường.

"Không cần phải gấp gáp như vậy đi, tôi còn có việc muốn nhờ, ai, cũng không cho cơ hội." Lạc Mật Mật vì ý tưởng đầy trong đầu cô không có cơ hội thực hiện cảm thấy tiếc hận. Thật lâu cũng không có động tĩnh rồi, điều này làm cho Lạc Mật Mật kìm nén hết sức khó chịu.

Chu cái miệng nhỏ nhắn, Lạc Mật Mật ôm chặt sách cùng tập vở ngẩng đầu nhìn trời một chút, "Miệng mình tốt”.

Hôm nay khí trời thật tốt nha, thấy ông trời cũng bình thường vậy, không hề khiến mùa đông cùng mùa hạ cùng phòng nha.

Ánh nắng tươi sáng ngược lại đáng tiếc nha, tôi ngồi ở trong phòng không thấy được rồi. Ngươi nói nếu hiện tại tôi có thể ngồi ở ven hồ, viết văn, gió thổi, ấm lòng, là một chuyện tốt đẹp dường nào đấy. Cao số đáng chết, nhớ tới liền tức giận."

Mới vừa phát biểu xong suy nghĩ của mình, Lạc Mật Mật bỗng nhiên có cảm giác mây đen áp đỉnh, đột nhiên một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy rồi.

Bao bố màu đen từ phía sau lưng nhanh chóng chụp Lạc Mật Mật vào, mấy người đàn ông thô kệch bất kể Lạc Mật Mật giãy giụa như thế nào cùng với tiếng thét, khiêng nhanh vào trong xe, trong chớp mắt biến mất ở trong dòng xe.

"Mặc kệ như thế nào, cô kêu tôi làm gì tôi đều làm, có phải cô nên nói cho tôi biết rốt cuộc con gái của tôi đang ở nơi nào?" Thuộc Oái Nương đứng nghiêm trước mặt Bùi Nhã Phi, cả người nóng nảy tới cực điểm.

Bà chỉ muốn biết nơi ở của con gái ruột của mình, mà bây giờ mình giúp Bùi Nhã Phi làm việc có đúng hay không, bà đã không có tâm tình gì đi bận tâm. Lúc này cái cây đuốc trong lòng tự hồ đã dồn Thuộc Oái Nương đến cuối đường không cách nào quay lại, toàn thân khó chịu.

"Ngài gấp gáp làm gì? Chưa tới lúc!" Bùi Nhã Phi chầm rì rì nói, sau đó ngóc đầu lên nhìn tình huống chung quanh. Đây là một căn phòng bỏ hoang, khắp nơi viết đầy quảng cáo. Nơi này đã không có ai ở, hơn nữa mấy ngàn mét xung quanh cũng không có người ở, là nơi rất tốt để giam giữ.

"Không tệ, ngài tìm chỗ này rất tốt." Bùi Nhã Phi thoả mãn mà gật đầu, khắp người buông lỏng mỉm cười nhìn Thuộc Oái Nương. Theo ý cô, nhìn Thuộc Oái Nương nhanh chóng giống như kiến bò trên chảo nóng, giống như một chuyện vui sướng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...