Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 144

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Trà sữa trà xanh

"Sao Tô Trạch vẫn chưa gọi điện cho tôi? Là sợ không dám gọi sao."

Nghe Lạc Thiểu Trạch nói. Lại thấy Lạc Thiểu Trạch nửa tin nửa ngờ, Mạc Triết Hiên thật muốn vì danh tiếng cực thấp của mình mà đập đầu vào đậu hũ chết đi, lần này anh thật không biết nên giải thích như thế nào với lão đại, càng thêm không hiểu rõ, lần này sao Lạc Thiểu Trạch lại như vậy, không ngừng cười giỡn với mình.

Mạc Triết Hiên nhanh chóng vuốt đầu quyệt miệng, "Lão đại, người ta đã gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của anh không gọi được nha."

"Làm sao lại như vậy? Điện thoại di động của tôi vẫn ở bên tay, gọi đến là tôi có thể lập tức nghe được, làm sao có thể không gọi được. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch ngẹo đầu mặt cười tà, thuận tay liền cầm lên Iphone5, dùng sức bấm hai cái.

Nhưng lúc này Iphone5 hình như là bị bệnh, không có phản ứng.

Chẳng lẽ hết pin rồi hả ?

Lạc Thiểu Trạch quơ quơ điện thoại di động, bất đắc dĩ từ trong ngăn kéo lấy cục sạc điện ra, nhưng cắm vào lại không có phản ứng, vì vậy anh dứt khoát mở điện thoại ra.

"Ôi mẹ nó, đứa nào làm? Pin điện thoại của tôi đâu rồi? !" Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ ném điện thoại di động qua một bên, đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi hình như mẹ lấy điện thoại anh loay hoay thật lâu, nhất thời cả người cũng ngây người, "Chẳng lẽ là mẹ làm? Oh my God, coi như không muốn cho anh nhận được điện thoại của Bùi Nhã Phi, cũng không cần lấy luôn pin điện thoại nha! Ai, xem ra Lạc Mật Mậtnghịch ngợm cũng là có nguyên nhân nha, mẹ con này thật liều mạng!"

Lạc Thiểu Trạch cầm điện thoại di động lên, bất đắc dĩ lắc lư trước mặt Mạc Triết Hiên, "Ha ha, xem ra không phải lỗi của Tô Trạch, là tôi đánh giá thấp năng lực của mẹ, điện thoại di động của tôi không có pin."

Mạc Triết Hiên nhún vai một cái, bày tỏ đồng ý.

Thấy Lạc Thiểu Trạch không tin lời mình nói, một chút phản ứng bình thường cũng không có, Mạc Triết Hiên nâng trán, vẻ mặt rối rắm, "Lão đại, trước không nói chuyện điện thoại di động. Lời của em nói đều là thật, chẳng lẽ anh còn tưởng rằng em đang nói giỡn với anh sao?"

"Ha ha, cậu đi nói với Lạc Mật Mật, loại cười giỡn này không còn tác dụng, tôi đã có sức miễn dịch, đoán chừng về sau cũng không có tác dụng gì."

"Vậy em kêu Tô Trạch nói với anh có được hay không?" Mạc Triết Hiên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Lạc Thiểu Trạch thấy thế, ngược lại cười, "Các ngươi cũng thương lượng xong rồi, coi như gọi điện thoại có thể như thế nào đây?"

Mạc Triết Hiên xấu hổ, hiện tại chỉ thiếu ôm bắp đùi của lão đại cầu xin anh tin.

Lúc này, điện thoại của Mạc Triết Hiên chợt vang lên, anh không nghĩ ngợi gì cầm điện thoại lên la to, "Lão Tam, đã kêu cậu nói với lão đại đi, cậu không cần nói nữa, hiện tại lão đại căn bản không tin tưởng tôi, cậu kêu tôi phải làm sao? . . . . . . Điên hả? Ngượng ngùng gì, tôi tưởng là Tô Trạch, thì ra là anh. . . . . ."

Thái độ Mạc Triết Hiên chợt xoay chuyển 180 độ, vẻ mặt cũng vì phản ứng nhanh trở nên rối rắm. d;d'l'q.d Anh dùng tay che ống nói điện thoại di động giương mắt nhìn một chút Lạc Thiểu Trạch, nhẹ giọng nói, "Lão đại, là Bùi Nhã Phi, nói tìm anh. . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch liên tiếp khoát tay, khẩu miệng ám hiệu Mạc Triết Hiên nói anh không ở nơi này, không muốn nghe điện thoại.

"Bùi tiểu thư, hôm nay lão đại của chúng ta đi ra ngoài tiếp khách hàng rồi, bây giờ không có ở phòng làm việc, có chuyện gì có thể để lại? Tôi có thể giúp một tay thay mặt truyền." Mạc Triết Hiên ưỡn thẳng lưng, thái độ đột nhiên nghiêm túc.

"Không cần, tôi biết rõ lão đại của anh đang ở đó, anh nói cho anh ấy biết, nếu như anh ấy không nhận điện thoại, đời này của anh ấy sẽ phải hối hận."

Điện thoại để loa ngoài, lời nói của Bùi Nhã Phi Lạc Thiểu Trạch nghe rõ ràng.

Lạc Thiểu Trạch xem thường.

Cái gì nha, lại ở đó già mồm cãi láo! Anh có thể đi ra ngoài gặp cô, nhưng ở cửa còn có mẹ ngồi ở đó, làm sao anh đi được? Nếu cô không sợ bàn tay của mẹ anh, anh có thể gặp cô.

Mạc Triết Hiên thấy Lạc Thiểu Trạch thờ ơ ơ hờ, nuốt ngụm nước miếng, "Bùi tiểu thư, cô không cần nói như vậy, như vậy hai bên rất xấu hổ. . . . . ."

"Xấu hổ?" Giọng nói của Bùi Nhã Phi chợt đề cao mười mấy đê-xi-ben, "Tôi không quản anh lúng túng hay xấu hổ cái gì, anh nói với Lạc Thiểu Trạch, tôi sẽ ở chỗ cũ chờ anh ấy, nếu như một canh giờ sau anh ấy không xuất hiện, chờ nhặt xác Lạc Mật Mật đi!"

"Tút tút tút. . . . . ." Điện thoại bị cắt đứt.

Tay phải Mạc Triết Hiên lơ lửng giữa không trung nắm thật chặt điện thoại di động, hai mắt nhìn chằm chằm d/dl,q.d vào biểu tình của Lạc Thiểu Trạch, không dám thở mạnh xuống.

Nghe âm thanh đô đô vô tận, Lạc Thiểu Trạch gắng gượng thân thể chết đứng ở bên này, hồi lâu cũng không hành động gì. Cặp mắt ngưng trệ trên mặt không có một tia cảm xúc gì.

Rốt cuộc, một ngụm khí thở hổn hển ra ngoài, cả người cũng mềm nhũn. Mắt Lạc Thiểu Trạch nháy mấy cái, rốt cuộc hiểu rõ nội dung trong điện thoại.

Thì ra, tất cả đều là thật!

Không phải là cười giỡn cái gì, lần này là triệt để mất tích, hoàn toàn bị bắt cóc!

Mạc Triết Hiên tắt điện thoại di động, nâng tay trái lên chuẩn bị đè xuống, "Lão đại, báo cảnh sát đi, có lẽ cũng còn tới kịp. . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch đưa tay ngăn lại, trên mặt không có một chút huyết sắc, biểu tình gì cũng không có.

Cái gì gọi là đại não hỗn loạn, giờ phút này Lạc Thiểu Trạch cảm nhận được thật sâu.

Không phải đã trấn an tốt Bùi Nhã Phi sao, tại sao lại xảy ra loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là do gần đây anh không để ý tới cô? Không thể nào, chẳng lẽ lòng của phụ nữ thật nhỏ như vậy sao? . . . . . .

Lạc Thiểu Trạch bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Lão đại, anh mau đi gặp cô ta đi, ít nhất có thể biết cô ta muốn làm gì nha!" Mạc Triết Hiên thấy Lạc Thiểu Trạch chậm chạp không làm gì, vội vàng nhắc nhở anh.

Vừa nói xong, Lạc Thiểu Trạch đứng lên tìm áo khoác cùng chìa khóa xe. Chưa bao giờ xuất hiện hốt hoảng ở trên người Lạc Thiểu Trạch. Nhìn lão đại mình hốt hoảng như đứa bé, trong lòng Mạc Triết Hiên rất khó chịu.

Bước nhanh khỏi bàn làm việc, Lạc Thiểu Trạch cảm giác lòng của mình giống như là bị người khác móc rỗng, rỗng tuếch d-d'l'q.d một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Lần này đoán chừng Bùi Nhã Phi là muốn làm thật! Dù sao người phụ nữ này không đơn giản như vậy, cô ta có thể làm một chuyện hai lần, nói rõ tối thiểu cô ta rất có lòng tin cùng chắc chắn, hơn nữa có thể sẽ rất ngoan độc.

Nhưng, đến tột cùng cô ta là vì cái gì đây? Vì gần đây anh không có để ý tới cô sao? Hay muốn ở chung một chỗ với anh?

Đầu óc Lạc Thiểu Trạch xoay chuyển thật nhanh, cả người vì khẩn trương mà run rẩy.

Nếu như bởi vì muốn cùng lạc Thiểu Trạch ở chung một chỗ, Lạc Thiểu Trạch sẽ đồng ý. Dù là biết như vậy mình sẽ không hạnh phúc, nhưng có thể bảo đảm Lạc Mật Mật an toàn, có thể cho Lạc Mật Mật cả đời an nhàn, Lạc Thiểu Trạch có thể hy sinh.

Bước chân trong lúc bất chợt dừng lại, khiến Mạc Triết Hiên đi phía sau phịch một cái thiếu chút nữa đụng vào trên người Lạc Thiểu Trạch. Mạc Triết Hiên đỡ mắt kính sắp rớt xuống, bộ mặt không hiểu nhìn Lạc Thiểu Trạch.

"Lão đại, thế nào?"

"Cậu ra ngoài dẫn lão phu nhân đi." Vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch nghiêm trọng, giọng nói như thoi đưa, "Tôi không muốn bà đi theo tôi, càng không muốn cho bà biết Lạc Mật Mật đã xảy ra chuyện. Cậu nên hiểu!"

Tiếng nói như hạt đậu rơi trên bàn, viên viên điếc tai, Mạc Triết Hiên không nói hai lời, lao ra ngoài cửa bắt đầu xử lí chu toàn.

Không biết Mạc Triết Hiên dùng diệu kế gì, nhưng rất nhanh dẫn Khương Ngọc Trân đi.

Nghe âm thanh ngoài cửa càng lúc càng xa, Lạc Thiểu Trạch từ từ đi ra tới cửa, ngoài cửa hoàn toàn an tĩnh, liền nhanh chóng xông ra ngoài.

"Chỗ cũ, chỗ cũ, đến tột cùng nơi nào là chỗ cũ của chúng ta!" Lạc Thiểu Trạch vắt hết óc, chính là không nghĩ ra rốt cuộc nơi nào là chỗ cũ trong miệng Bùi Nhã Phi nói.

Anh vừa tới Trung Quốc, nơi nào cũng không quen thuộc, hơn nữa tổng cộng gặp Bùi Nhã Phi chưa được mấy lần, nào có cái gì chỗ cũ như cô nói.

Lạc Thiểu Trạch vừa lái xe, một bên cầm điện thoại di động của mình. Không có pin không làm được gì, hối hận mình không lấy lại pin.

Lạc Thiểu Trạch đi tới quán cà phê lần trước gặp Bùi Nhã Phi, không thu hoạch được gì. Sau lại chạy đến rất nhiều địa phương, vẫn không tìm được cô ta.

Mở Land Rover ra, Lạc Thiểu Trạch nóng lòng, thắng xe dừng ở ven đường. Anh hung hăng đánh mấy cái vào tay lái, trong lòng giống như bị vô số con kiến cắn, khó chịu tới cực điểm.

Lạc Thiểu Trạch phiền muộn đi xuống xe, hung hăng đóng cửa xe lại, sau đó đi tới cóp sau lật lên lung tung. Vốn là lúc tới phía sau vì phát tiết, kết quả để cho anh tìm được điện thoại di dộng trước kia.

Xem ra ông trời còn mở mắt, ít nhất còn có đặc quyền cho người giàu, tùy ý tìm cũng có điện thoại di động.

Tựa như tìm được một cây cây cỏ cứu mạng, Lạc Thiểu Trạch vội vàng nắm điện thoại di động lên thử mở máy. Rốt cuộc, điện thoại di động khởi động, mà bên trong cũng có phương thức liên lạc với Bùi Nhã Phi.

"Này, Bùi Nhã Phi, đến tột cùng là ở nơi nào?"

"Hiện tại muốn biết em ở đâu đúng không? Rốt cuộc anh là vội vã tìm em hay là vội vã tìm Lạc Mật Mật đây?" Nhận điện thoại, bên kia là giọng nói châm chọc của Bùi Nhã Phi.

"Có phải cô điên rồi phải không? !" Lạc Thiểu Trạch bắt đầu tức giận, trong nháy mắt giận sôi lên.

Bùi Nhã Phi phát ra giọng nói khinh thường, "Anh luôn nói với em như vậy, có thể đổi câu mới hay không?"

"Cô làm như vậy, cô cảm thấy còn có cái gì ý mới để nói?" Lần này Lạc Thiểu Trạch cảm giác từ trong nội tâm mình bắt đầu chán ghét người phụ nữ này rồi.

"Chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu lòng của em sao? Em làm như vậy. . . . . ."

"Tôi biết, tất cả đều là vì tôi phải không? Cho nên cô càng không nên động đến Mật Mật!" Lạc Thiểu Trạch cường ngạnh cắt đứt lời nói của Bùi Nhã Phi.

Chợt bên kia điện thoại không có âm thanh, lần này làm cho Lạc Thiểu Trạch nhất thời luống cuống. Nếu cúp điện thoại thậm chí không tiếp điện thoại của anh nữa, sao Lạc Thiểu Trạch có thể tìm được Lạc Mật Mật.

"Nói chuyện với tôi, làm sao vậy? Nhã Phi!"

"Gọi em là ‘ ái phi ’ được chứ? Em thật sự không muốn nghe mỗi câu trong lời nói của anh cũng không thể rời bỏ Lạc Mật Mật, chẳng lẽ giữa chúng ta chỉ có điểm chung là cô ta sao? Còn nữa, anh đã sớm yêu cô ta sao? !"

Lời nói bình tĩnh của Bùi Nhã Phi chứa đầy buồn bã, lại làm cho Lạc Thiểu Trạch nhất thời cũng không rõ ràng ý nghĩ của mình.

Anh yêu Lạc Mật Mật thật rồi sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 144
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...