Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 151

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

fEditor: Trà sữa trà xanh

"Không phải chỗ của anh còn thẻ sao? Mấy công tử như anh không phải ra ngoài đều dùng thẻ sao? Tiền mặt của anh cũng không có nhiều nha. Được rồi, đây là 5000, nhớ đó, sau này tôi trả anh." Bộ dạng Lạc Mật Mật lầm bầm khiến Giang Khải thật rất bất đắc dĩ.

Nhưng mà bất đắc dĩ có thể làm gì, không phải cũng là ngoan ngoãn cấp tiền cho người ta, "Tôi nói này, không đúng đi, em gái nhỏ, ở trong đó phải nhiều hơn chứ?"

Lạc Mật Mật liếc mắt một cái, "Ơ, anh tính toán thật là rõ ràng chi tiết nha, là nhiều hơn mấy ngàn, nhưng vừa rồi anh mới hôn tôi nên tôi phải lấy giá cao, cái này là tiện nghi cho anh rồi, tôi còn chưa có lấy hết đó."

Giang Khải một chữ cũng nói không xong, gặp phải Lạc Mật Mật còn có thể nói cái gì, chỉ có thể coi như xui xẻo.

Xe dừng lại ở bên lề đường cách cửa bệnh viện không xa, Lạc Mật Mật mở cửa xe, cầm quần áo bệnh nhân nhanh nhẹn ẩn nấp xuống xe, vô cùng dùng sức đóng cửa xe lại.

"Ai, tôi nói này, Lạc Mật Mật, cô có thể yêu quý lão bà của tôi hay không, rất quýnha!" Giang Khải thấy Lạc Mật Mật dùng sức đóng cửa xe như vậy, nhất thời trong lòng đau lòng muốn chết. Cái này nếu đổi lại là người khác, không chừng bây giờ hắn đã xuống xe làm ầm lên rồi.

Mặt Lạc Mật Mật xám như tro tàn, liếc mắt nhìn Giang Khải nhô đầu ra, bàn chân dưới lòng hung hăng đạp mấy đá vào Rolls-Royce.

"Tốt lắm, coi như tôi chưa nói, cô đừng đánh nàng, lão bà của tôi sẽ rất đau." Giang Khải đau lòng nhe răng trợn mắt.

Lạc Mật Mật khinh thường trừng mắt một cái, "Còn là lão bà nữa, không trách được anh cao như vậy, thì ra là căn bản anh không phải loài người nha!"

"Vậy là sao?"

"Tìm đối tượng đều không phải là người!"

Giang Khải nhất thời bị bắt bẽ khó chịu không thôi, "Được rồi, cô có cần châm chọc tôi như vậy không?"

Nói xong, xe khởi động, nhưng chưa chạy được mấy mét thì dừng lại, Giang Khải nhô đầu ra ngoài, "Tôi nói này, cô cũng nên cho tôi số điện thoại chứ, bằng không về sau chúng ta gặp mặt thế nào?"

"Ai nói về sau muốn cùng anh gặp mặt? !"Lạc Mật Mật ưu tư.

Giang Khải ngược lại cười, "Không phải cô nói muốn trả lại tiền cho tôi sao? Không gặp mặt thì trả tiền thế nào?"

Lạc Mật Mật hít một hơi thật sâu, dùng sức đè xuống lo phiền trong lòng, "Ai nói, anh có thấy cái túi xách của tôi sao? Điện thoại di động của tôi ở trong đó, không chừng là bị người khác trộm rồi, bây giờ cho anh số về sau nếu thay đổi điện thoại chẳng phải là uổng phí sao? !"

Cái gì nha, không phải điện thoại của Lạc Mật Mật ở chỗ Văn Y sao! Vậy là trong lòng cô nhóc này đang suy nghĩ khác!

Giang Khải bất đắc dĩ, ngồi ngay ngắn lại chuẩn bị lái xe, nhưng chạy chưa được bao nhiêu thì dừng lại, "Lạc Mật Mật, cô thật sự muốn ở bệnh viện sao?"

Lần này Lạc Mật Mật rất liều lĩnh, cắn răng nghiến lợi chạy mấy bước theo xe chuẩn bị đá lần nữa, làm cho Giang Khải luống cuống tay chân, đạp ga chạy trốn thật xa.

"Bà nội quả bóng, chuyện của tôi ai cần anh lo, tại sao một người xa lạ phải biết nhiều như vậy, Stop!" Lạc Mật Mật hung hăng liếc bóng xe ở nơi xa, sau đó xoay người ném quần áo bệnh viện vào thùng rác.

Tay vung lên, lần này rất thuận lợi gọi tới một chiếc xe taxi, Lạc Mật Mật chui vào, lạnh lùng nói với tài xế, "Bác tài, lái xe."

Xe dừng lại dưới lầu nhà Văn Y, Lạc Mật Mật trả tiền xong bước xuống xe. Từ lúc rời khỏi Giang Khải cho đến bây giờ, cả người Lạc Mật Mật giống như là bị yểm bùa, phờ phạc rã rượi, mặt không nụ cười.

Con đường này rất quen thuộc, Lạc Mật Mật không biết đã từng vì giận dỗi Lạc Thiểu Trạch mà rời nhà trốn đi, tới nơi này đã bao nhiêu lần. Nhưng, trước kia chỉ là giận hờn vu vơ, hiện tại, trong lòng Lạc Mật Mật rất trống trải.

Không muốn về nhà, không muốn trở lại biệt thự thấy bộ dạng Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi thân mật, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng lúng túng của ba mẹ, hiện tại Lạc Mật Mật cảm giác mình đã không còn có nhà để về rồi.

"Không biết bây giờ Văn Y trở về chưa, mình có nên đi lên xem một chút hay không đây?" Lạc Mật Mật rối rắm đứng ở dưới lầu, thật sự không muốn lãng phí một chút hơi sức còn sót lại trên người.

Chợt, bên phải đột nhiên lao ra một người, ôm lấy Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật không còn kịp kêu cứu nữa, theo bản năng hạ cùi chỏ xuống thọc về phía sau, chỉ nghe có một người hét thảm, từ từ cách xa mình.

"Cái giọng nói này rất quen thuộc. . . . . ." Lạc Mật Mật đã đoán được người này là ai, nhưng chính là không chịu lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn anh.

"Mật Mật, em đánh anh rất đau nha. . . . . ." Giọng nói trầm lắng xen lẫn một tia rên rỉ, cho thấy một khuỷu tay này quả thật rất lợi hại.

Rốt cuộc Lạc Mật Mật vẫn không nhịn được, xoay người lại vọt nhanh tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch đang khom lưng che ngực thấy tình thế nhanh tay ôm Lạc Mật Mật.

"Anh buông em ra!" Lạc Mật Mật dùng sức tránh khỏi, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch một cái, "Anh đến đây làm gì? Bây giờ không phải anh nên cùng cô vợ nhỏ bé của anh thân thiết sao?"

"Mật Mật. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch thử nắm bả vai Lạc Mật Mật làm nũng, lại bị Lạc Mật Mật lạnh lùng bỏ rơi.

Người này thật là…"Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói Lạc Thiểu Trạch chợt từ đỉnh cao ngã nhào xuống, lập tức biến thành anh trai nghiêm túc.

Lạc Mật Mật xì mũi coi thường, cười nhạo một tiếng, "Ai muốn cùng anh nói, em cho phép sao?"

"Vậy em nhờ người khác đóng giả bạn trai anh cho phép sao?"

"Vậy anh cùng người khác đính hôn em cho phép sao? !"

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, yên tĩnh giống như chỉ có thể nghe được âm thanh hô hấp.

Lạc Thiểu Trạch không thể không thừa nhận, lần này về mặt khí thế quả thật anh thua cô gái nhỏ vẫn chưa trưởng thành trước mắt này, thua trước người mình quan tâm nhất.

"Được rồi, chúng ta không nói cái này." Lạc Thiểu Trạch đưa tay ngăn lại, bất đắc dĩ gật đầu liên tục.

"Vậy chúng ta có cái gì để nói. Mới vài ngày không gặp anh lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, xem ra một chút em cũng không hiểu anh." Lạc Mật Mật rất ít nghiêm chỉnh nói chuyện như vậy, nhưng một khi nghiêm chỉnh nói chuyện như vậy, liền đại biểu chuyện rất nghiêm trọng, trong nội tâm Lạc Thiểu Trạch hiểu rõ ràng.

Lạc Mật Mật mặt xám như tro tàn, không nhìn ra là còn sức sống không, khiến Lạc Thiểu Trạch đứng bên cạnh rất là nghi ngờ.

Thấy hồi lâu Lạc Thiểu Trạch cũng không có nói chuyện, Lạc Mật Mật dùng sức trừng mắt một cái, đi tới lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, sau lưng chợt bị một cỗ lực lượng cường đại lôi kéo trở lại, một tay đặt cô dựa trên tường.

Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một dòng nước ấm mãnh liệt đập vào mặt, không đợi chính mình có phản ứng, cánh môi mềm mại đã bị người khác đặt lên, gắt gao kìm trụ.

Lạc Mật Mật "Ưmh ưmh" hai tiếng, đôi môi đã bị người cường thế mở ra, đầu lưỡi hung mãnh dùng lực gõ vào răng cửa, nỗ lực thăm dò bí mật bên trong. . . . . .

Rốt cuộc Lạc Mật Mật cũng phản ứng lại, dùng sức đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, mi tâm nhíu chặt, mặt không đổi.

"Anh ta hôn em như vậy phải không?" Tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tất cả cử động của Lạc Mật Mật, giữ đôi tay của Lạc Mật Mật trước ngực của cô, gắt gao giữ chặt.

Ôi mẹ nó, người này là đang ghen sao? Phải sao? Cái người này là người đàn ông có vợ!

Lạc Mật Mật không trả lời, chỉ là cố gắng dùng sức thoát khỏi trói buộc của Lạc Thiểu Trạch, kết quả không thu hoạch được gì, khi cô không ngừng giãy giụa, Lạc Thiểu Trạch cúi đầu hôn lên một lần nữa.

Lần thứ hai bị Lạc Thiểu Trạch thành công bắt sống, Lạc Mật Mật không có cảm thấy mảy may cảm động, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, một loại cảm giác nhục nhã trong trái tim.

Thừa dịp Lạc Thiểu Trạch lấy hơi, Lạc Mật Mật vội vàng quay mặt đi chỗ khác, "Anh buông em ra!"

"Vậy em cùng anh trở về biệt thự!" Lạc Thiểu Trạch ghé vào trên mặt Lạc Mật Mật, ra mệnh lệnh.

Lạc Mật Mật như cũ nhẹo đầu, cắn chặt môi, "Trở về em gái anh nha, em không muốn thấy ba mẹ tức giận!"

"Ba mẹ đã đến nước Mỹ rồi, trong biệt thự chỉ có một mình anh!" Lạc Thiểu Trạch tận tình khuyên bảo.

Chỉ một mình anh, không đúng, coi như ba mẹ đến Mĩ, Bùi Nhã Phi mới vừa đính hôn với anh không ở cùng một chỗ với anh sao?

Vậy cô cũng không về! Trở về làm gì? Nhìn người đàn ông này nổi điên sao? Vốnsức miễn dịch của cô với anh rất yếu, tiếp tục cùng anh đơn độc ở chung một chỗ, chẳng phải là muốn mạng của cô sao? !

Huống chi, cô đã chuẩn bị từ bỏ.

Hi vọng như lửa, thất vọng như yên, cuộc sống chính là bảy đốt lửa, tám khói bay. . . . ..

"Anh buông em ra trước." Lạc Mật Mật liếc mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch.

Lạc Thiểu Trạch từ từ buông tay, nhẹ nhàng nâng Lạc Mật Mật lên, thử dò xét nhìnbiểu tình của Lạc Mật Mật.

"Em không trở về." Lạc Mật Mật mới vừa nói xong, Lạc Thiểu Trạch liền muốn chen vào nói, lại bị Lạc Mật Mật một tay cản trở, "Anh hãy nghe em nói trước, anh đi đi, em cũng cần yên lặng một chút, mấy ngày nay em sẽ ở nhà Văn Y, em rất khỏe, anh yên tâm!"

Sao anh có thể yên tâm? Nếu như em lại giống như mấy lần trước bị người bắt cóc nữa thì sao? Trái tim của anh không thể chịu đựng tình cảnh như vậy một lần nữa được, anh không thể chịu đựng được việc em lâm vào nguy hiểm một lần nữa!

Hơn nữa, còn có Giang Khải, lợi dụng trong lúc em xa anh, tiểu tử kia lao vào làm em say đắm thì sao.

Ban đầu thấy Giang Khải mang Lạc Mật Mật đến, trong lòng Lạc Thiểu Trạch cũng đã thấy không ổn. Mặc dù người kia đúng là bạn tốt của mình, nhưng mà ở lúc này xuất hiện bên cạnh Lạc Mật Mật, bảo vệ cô không chừng sẽ xảy ra những chuyện khác.

Huống chi luôn miệng nói là bạn trai Lạc Mật Mật!

Lạc Thiểu Trạch có thể không quan tâm ai, nhưng khi nghe được cô có bạn trai, tim của anh rất đau, nghiêm trọng hơn chính là, khi anh đi theo bọn cô rời đi, cư nhiên thấy được tiểu tử kia hôn cô!

Khi đó, cả trái tim của Lạc Thiểu Trạch như ngừng đập, anh đứng ở góc tường phía sau siết chặt hai quả đấm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Anh muốn xông lên phía trước đánh tiểu tử kia mấy quyền cỡ nào, nhưng là cuối cùng, anh chịu đựng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 151
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...