Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Âm Dương

Chương 7

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngân Tranh ngẩng mắt nhìn Thẩm Khinh Vi, không nói gì, Hồ Sinh Sinh đứng dậy, rất không biết ý nói: "Trời sáng rồi."

Ánh sáng từ đường chân trời chiếu vào nhà, cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn tối qua, sau khi căn nhà này xảy ra chuyện chủ nhà vẫn kiên trì ở đây, ông Triệu nói đây là nhà ông, cho dù vợ và con gái không còn, nhưng chỉ cần ông còn sống một ngày, sẽ không rời đi, sau này tin đồn hung trạch truyền đi, ông bị cưỡng chế rời đi, nhưng mỗi lần có thiên sư tới, ông cũng sẽ theo tới.

Ngân Tranh di chuyển ánh mắt đang chạm mắt với Thẩm Khinh Vi, nói: "Nghỉ ngơi chút đi, đợi chủ nhà tới."

Hồ Sinh Sinh vô cùng vui vẻ, hắn chủ động nói với Thẩm Khinh Vi: "Khinh Vi, hay là chúng ta xuống dưới mua đồ ăn sáng đi?"

"Mua đồ ăn sáng gì?" Thẩm Khinh Vi hỏi: "Anh đói lắm à?"

Hồ Sinh Sinh chỉ là muốn có không gian riêng với Thẩm Khinh Vi, nghe được câu hỏi này, hắn gật đầu, Thẩm Khinh Vi nhìn một cái: "Để nó nấu cơm cho anh đi."

Hồ Sinh Sinh nhìn theo ánh mắt của cô, suýt chút nữa bị dọa chết, bảo quỷ nấu ăn sáng cho hắn?

Hắn vội nói: "Tôi không đói."

Thẩm Khinh Vi cười ngọt ngào một cái: "Tôi đói rồi."

Nói xong cô nhìn về phía lệ quỷ, đôi mắt ngập tràn sự thân thiện, lệ quỷ bị cô nhìn chằm chằm, khi Thẩm Khinh Vi đi tới liền bay vào phòng bếp, chủ động làm bữa sáng.

Hồ Sinh Sinh: ...

Ngân Tranh nhìn về phía Thẩm Khinh Vi, có chút bất lực lắc đầu, Thẩm Khinh Vi nhỏ hơn cô ấy năm tuổi, ban đầu vì nguyên nhân thể chất Ngân Tranh thường xuyên mắc bệnh lớn bệnh nhỏ, sau đó sư phụ Ngân Tranh tìm được bố mẹ cô ấy, bảo cô ấy đi theo ông, bố mẹ Ngân Tranh bất đắc dĩ, chỉ đành thả người, nhưng Thẩm Khinh Vi thì khác, bố mẹ Thẩm Khinh Vi chưa lấy nhau, bị người ta phụ bạc rồi có cô, mẹ đẻ cô qua đời vì khó sinh, cho nên Thẩm Khinh Vi vừa sinh ra đã bị bế tới Âm Dương Môn, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng chưa từng được hưởng thụ tình thân.

Từ nhỏ Thẩm Khinh Vi đã ở Âm Dương Môn, tiếp xúc với rất ít người, tính cách tinh nghịch, tùy hứng. Sau khi trưởng thành cô cùng sư thúc rời núi, sau khi trở về tính tình thay đổi hẳn, sư thúc nói Thẩm Khinh Vi biết được thân thế của bản thân, vô cùng căm ghét những tên đàn ông dung tục, nên mới ra tay dạy dỗ.

Sự im lặng của Ngân Tranh khiến Thẩm Khinh Vi rất không vui, cô chuyển ghế tới ngồi trước nhà bếp, thỉnh thoảnh nói vào bên trong: "Cô làm nhanh chút đi, không phải chỉ nấu mì thôi à? Chỉ đun nước thôi cũng lâu la thế, bình thường ở nhà cô không nấu nướng gì à?"

Nữ quỷ: ...

Hồ Sinh Sinh: ...

Lúc mọi người mở cửa vào nhà liền nghe thấy âm thanh thúc giục của Thẩm Khinh Vi: "Nhanh chút đi, cô muốn khiến tôi đói chết à? Không phải chỉ làm bữa sáng thôi à, cô còn muốn làm cả một bàn Mãn Hán toàn tịch hay gì?"

La Bảo nhanh chóng nhìn vào trong, sắc mặt thay đổi, sau đó là những người khác, bọn họ lũ lượt ngây người tại chỗ.

Không thấy thi thể của Thẩm Khinh Vi trước cửa đã khiến bọn họ rất hiếu kì, lúc này lại thấy cô dùng giọng điệu ra lệnh nói với nữ quỷ càng thêm phần đờ đẫn, đặc biệt là dường như nữ quỷ nghe hiểu lời Thẩm Khinh Vi, ngoan ngoãn làm bữa sáng.

Sao có thể?

La Bảo không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Khinh Vi, không nghĩ tới có một người đi từ nhà vệ sinh ra, Hồ Sinh Sinh gọi: "Sư phụ!"

Ước gì có thể ôm lấy chân La Bảo khóc lóc than vãn về việc đã gặp phải tối qua, La Bảo không tìm thấy Hồ Sinh Sinh trong phòng còn tưởng đi đâu lăn lộn, không ngờ hắn cũng ở hung trạch này.

"Chuyện gì thế?" Im lặng mấy giây, cuối cùng La Bảo hỏi ra nghi hoặc của mọi người, âm thanh của bà ta vừa cất lên, lại có một bóng người mảnh khảnh đi từ trong phòng ra, mặc chiếc áo choàng ngắn màu trắng xám, tay áo dài, trên mái tóc đen dùng trâm quấn ra sau tai, có lẽ lọn tóc cực đen rũ lên cổ làm bật lên hai màu trắng đen, rõ ràng nên quyến rũ mê người, nhưng người này mang khí chất mạnh mẽ trên người, vẻ ngoài đạo mạo, đứng đắn chín chắn.

"Là La tiên cô đúng không?" Ngân Tranh chào hỏi: "Gia sư từng nhắc tới tiên cô."

Thái độ của La Bảo với Ngân Tranh đột nhiên chuyển biến không ít, bà ta hỏi: "Gia sư là?"

"Gia sư là người Âm Dương Môn." Ngân Tranh nói: "Tôi là Ngân Tranh, vị này là sư muội của tôi, Thẩm Khinh Vi."

Phì...

Hàng người phía sau kêu lên, mẹ kiếp, hóa ra là người của Âm Dương Môn. Chẳng trách không sợ lệ quỷ và hung trạch, nhưng bọn họ rất lợi hại đúng không? Thế mà lại có thể thu phục lệ quỷ?

Mặt mày bọn họ có chút đau, đặc biệt là La Bảo, tối qua còn nói lệ quỷ này khó đối phó, hôm nay nhìn thấy nó ngoan ngoan làm bữa sáng, Thẩm Khinh Vi này cố ý sao?

"Thì ra là đồ đệ của Hà chưởng môn, hân hạnh." Thua người không thua trận, La Bảo nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nói: "Nhưng sư muội của cô có chút không hiểu chuyện."

"Sư muội tôi vẫn còn nhỏ, thích đùa, quả thật không hiểu chuyện, mong La tiên cô độ lượng."

Lời này rất xuất sắc, vô cùng dễ nghe, La Bảo đương nhiên sẽ không tính toán với người của Âm Dương Môn, chỉ là Thẩm Khinh Vi này, nhìn thế nào vẫn chướng mắt như thế, bà ta dứt khoát vòng qua Thẩm Khinh Vi đi về phía lệ quỷ.

"Đã thu phục rồi à?"

Ngân Tranh đứng bên cạnh bà ta: "Chưa, tôi chỉ tạm thời phong ấn nó mà thôi."

La Bảo đi tới bên lệ quỷ, nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc châm bạc trên đầu lệ quỷ, bà ta nhíu mày nói: "Luyện quỷ?"

Ngân Tranh gật đầu: "Xác thực là được luyện ra, cho nên tôi muốn điều tra người đứng phía sau là ai, sau đó tiến hành siêu độ."

"Quan tâm nó được luyện ra hay là tự nhiên hình thành làm gì, là quỷ thì nên thu phục!" Một người trong đám người kia đứng ra, Thẩm Khinh Vi liếc mắt, là cô gái cầm la bàn trên tay tối qua, cô nàng nói: "Huống hồ con quỷ này hại người vô số người! Nên để nó hồn bay phách lạc!"

Cô nàng vô cùng căm phẫn, ánh mắt nhìn lệ quỷ hận thấu xương.

"Đừng." Chủ nhà đứng ra, nước mắt ông lấp lánh, khóe mắt đỏ ửng, ông đi nhanh tới trước mặt Ngân Tranh, phịch một tiếng quỳ xuống: "Cầu xin cô, cầu xin mọi người, đừng để linh hồn cô ấy tiêu tan, đừng để linh hồn cô ấy tiêu tan."

"Ông mau đứng lên đi." Ngân Tranh vội đỡ chủ nhà dậy, cô ấy hỏi: "Ông là chồng của cô ấy à?"

Chủ nhà gật đầu: "Là tôi không tốt, tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu hôm đó tôi có thể phát hiện ra sự khác thường của cô ấy, có lẽ sẽ không..."

Ông Triệu thút thít tới nỗi không thành tiếng, dùng mu bàn tay lau nước mắt, trên mặt vẫn còn vệt nước, Ngân Tranh hỏi: "Cô ấy bị bệnh bao lâu rồi?"

"Gần bốn năm rồi." Chủ nhà dịu lại: "Ban đầu cô ấy nói người ở công ty không tốt với cô ấy, cô ấy không muốn đi làm, tôi liền để cô ấy ở nhà, sau đó cô ấy đột nhiên cắt cổ tay, tôi mới biết thì ra cô ấy bị bệnh."

Đi bệnh viện kiểm tra, chứng trầm cảm quá độ, sau đó làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc, ông cũng không có cách nào, lại phải đi làm, còn bận chuyện học hành của con gái, có lúc không chăm sóc được, vết thương trên người bà vợ ngày càng nhiều, chủ nhà nói: "Hôm đó cô ấy rất bình thường, không phát hiện ra điểm bất thường nào, ai biết tới tối..."

La Bảo nói: "Ông Triệu, con người đều có số mệnh, đừng quá đau lòng."

Huống hồ lệ quỷ này vốn dĩ còn muốn lấy mạng ông, sau đó ông may mắn thoát được một kiếp, nếu không hiện tại đã làm bạn với nữ quỷ này rồi, dù bị đả kích như thế, ông không những không hận vợ, mà còn kiên trì ở lại đây, cũng coi là người nặng tình.

Chủ nhà gật đầu: "Cho dù thế nào, cô ấy cũng là vợ tôi, nếu có thể siêu độ, tôi hi vọng đừng để linh hồn cô ấy tiêu tan."

"Tôi cầu xin các vị."

Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi nhìn nhau, La Bảo nói: "Chúng ta ra ngoài ăn sáng trước đã, rồi sau đó sẽ từ từ tính."

Những người khác không có ý kiến gì, đi theo sau La Bảo, chỉ có cô gái cầm la bàn trong tay trước khi đi còn nhìn lệ quỷ, ánh mắt sắc bén, cô nàng quay đầu, đi sau mọi người vào thang máy.

"A, mưa xong thì trời tạnh."

"Người của Âm Dương Môn lợi hại thật, vừa ra tay đã không còn chuyện cho chúng ta nữa."

Sắc mặt La Bảo trầm xuống, tái xanh.

"Vị này là Ngân..."

"Tôi là Ngân Tranh."

"Cô Ngân Tranh đây không chỉ đẹp người, đức hạnh cũng rất cao."

Thiên Sư Môn cũng thích nịnh nọt thế sao? Thẩm Khinh Vi ngoáy lỗ tai, có chút nhàm chán đếm số tầng thang máy, đột nhiên rất nhớ chiếc sọ tối qua.

Mọi người nhanh chóng xuống dưới toà nhà, lúc ra ngoài khu nhà có không ít người chào hỏi ông Triệu, Hồ Sinh Sinh nói: "Ông Triệu, ông còn rất được chào đón nhỉ."

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng người trong khu nhà này sẽ hận ông lắm, khu nhà đang yên đang lành bị biến thành hung trạch, muốn ở cũng không ở nổi, muốn bán cũng bán không xong, mọi người nên oán hận mới đúng, không ngờ còn có người chào hỏi ông.

Vấn đề này, được ông chủ quán ăn giải đáp cho bọn họ.

"Ông Triệu ấy à, là người tốt, nhà ai có khó khăn gì cũng sẽ giúp đỡ, ai chẳng biết tình hình nhà ông ấy, nhưng mỗi lần khu nhà này có chuyện, ông ấy sẽ nghĩ cách giúp đỡ."

"Chuyện của vợ ông ấy, suy cho cùng cũng là chuyện ngoài ý muốn, sao mọi người có thể hận ông ấy chứ, ông ấy cũng là một người đáng thương."

"Còn cả con gái của ông ấy nữa, đang tuổi ăn tuổi lớn, nói đi liền đi."

"Hôm đó ông ấy tỉnh lại trong bệnh viện còn đòi tự sát, nói chẳng thà đi cùng, đáng thương biết bao, đau khổ biết bao."

Mọi người khẽ gật đầu, càng thêm thương hại người đàn ông đang trả tiền gọi đồ ăn ở gần đó.

Âm thanh của ông chủ vừa dứt, khách hàng bàn bên hỏi: "Lão Hàn, nhà các ông, có bán không?"

Ông chủ nhìn sang: "Để sau rồi tính, vợ tôi không chịu bán."

"Mấy hộ khác bán cả rồi, ông còn không bán thì lại bị ép giá đấy." Khách bàn bên tức giận nói: "Sớm biết vậy chẳng thà bán cho Lão Triệu cho rồi."

Ông chủ thở dài, quay người muốn đi, Ngân Tranh gọi ông chủ lại, hỏi: "Lão Triệu, chính là ông Triệu sao?"

"À, đúng thế." Ông chủ nói: "Nhà chúng tôi bên này hiện tại không dễ bán đi, chính là vì chuyện nhà Lão Triệu mà lòng người hoảng loạn, Lão Triệu cũng hổ thẹn, đáp ứng mua lại nhà bọn họ với giá thỏa thuận ban đầu."

Giá thỏa thuận ban đầu, những người vừa mua nhà còn đỡ, không lỗ bao nhiêu, những người mua sớm, giá ban đầu sớm đã giảm xuống mấy lần, chẳng ai muốn bán, cho dù như thế, Lão Triệu vẫn mua được hơn mười căn nhà ở toà nhà kia, Thẩm Khinh Vi hiếu kì nói: "Ông ấy nhiều tiền vậy sao?"

"Ôi." Ông chủ nói: "Thật sự bán cho ông ấy, mọi người ít nhiều cũng không hét giá, dù sao Lão Triệu sợ chúng tôi không bán được mới thu mua lại, hai bên đều có ý, chắc chắn không thể bằng giá thị trường, chả là lúc mới xảy ra chuyện, cũng có rất nhiều tổ chức quyên tiền, Lão Triệu lấy toàn bộ ra mua lại những căn nhà kia."

"Trong lòng mọi người đều cảm kích ông ấy, cũng tình nguyện bán giảm giá."

Thì ra là như thế, Ngân Tranh khẽ gật đầu, nói với ông chủ: "Cảm ơn."

Ông chủ xua tay, đi tới bàn khác, Lão Triệu bưng hai lồng bánh bao nóng đi tới, thật thà cười cười: "Đã không còn thứ gì ngon nữa rồi, mọi người ăn bánh bao tạm đi, lát nữa tôi đi mua thêm chút đồ ăn."

"Đừng phiền thế." La Bảo nói: "Bánh bao đã tốt lắm rồi, ngồi xuống ăn đi."

Lão Triệu cười gật đầu, ông Triệu vừa ngồi xuống, một cô gái vội vàng chạy tới, cô ấy hỏi: "Triệu Tiểu Viên quay lại chưa?"

Thẩm Khinh Vi nhìn mọi người, phát hiện thiếu mất cô gái cầm la bàn, cô hờ hững cúi đầu, đột nhiên nghĩ tới thái độ của Triệu Tiểu Viên với lệ quỷ, thoáng khựng lại, nhanh chóng ngẩng mắt, một ánh mắt nhìn sang, là Ngân Tranh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, chắc chắn Triệu Tiểu Viên đã đi cưỡng chế thu phục lệ quỷ! Cưỡng chế thu phục sẽ phá vỡ phong ấn!

Triệu Tiểu Viên... nguy rồi!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Hung trạch
Chương 2
Chương 2: Hung trạch
Chương 3
Chương 3: Hung trạch
Chương 4
Chương 4: Hung trạch
Chương 5
Chương 5: Hung trạch
Chương 6
Chương 6: Hung trạch
Chương 7
Chương 7: Hung trạch
Chương 8
Chương 8: Hung trạch
Chương 9
Chương 9: Âm trạch
Chương 10
Chương 10: Âm trạch
Chương 11
Chương 11: Hung trạch
Chương 12
Chương 12: Hung trạch
Chương 13
Chương 13: Hung trạch
Chương 14
Chương 14: Hung trạch
Chương 15
Chương 15: Hung trạch
Chương 16
Chương 16: Hung trạch
Chương 17
Chương 17: Hung trạch
Chương 18
Chương 18: Hung trạch
Chương 19
Chương 19: Kí túc xá nữ
Chương 20
Chương 20: Kí túc xá nữ
Chương 21
Chương 21: Kí túc xá nữ
Chương 22
Chương 22: Kí túc xá nữ
Chương 23
Chương 23: Kí túc xá nữ
Chương 24
Chương 24: Kí túc xá nữ
Chương 25
Chương 25: Kí túc xá nữ
Chương 26
Chương 26: Kí túc xá nữ
Chương 27
Chương 27: Kí túc xá nữ
Chương 28
Chương 28: Kí túc xá nữ
Chương 29
Chương 29: Kí túc xá nữ
Chương 30
Chương 30: Kí túc xá nữ
Chương 31
Chương 31: Kí túc xá nữ
Chương 32
Chương 32: Kí túc xá nữ
Chương 33
Chương 33: Kí túc xá nữ
Chương 34
Chương 34: Kí túc xá nữ
Chương 35
Chương 35: Kí túc xá nữ
Chương 36
Chương 36: Kí túc xá nữ
Chương 37
Chương 37: Kí túc xá nữ
Chương 38
Chương 38: Hologram game
Chương 39
Chương 39: Hologram game
Chương 40
Chương 40: Hologram game
Chương 41
Chương 41: Hologram game
Chương 42
Chương 42: Hologram game
Chương 43
Chương 43: Hologram game
Chương 44
Chương 44: Hologram game
Chương 45
Chương 45: Hologram game
Chương 46
Chương 46: Hologram game
Chương 47
Chương 47: Hologram game
Chương 48
Chương 48: Hologram game
Chương 49
Chương 49: Hologram game
Chương 50
Chương 50: Âm Dương Môn
Chương 51
Chương 51: Âm Dương Môn
Chương 52
Chương 52: Âm Dương Môn
Chương 53
Chương 53: Âm Dương Môn
Chương 54
Chương 54: Âm Dương Môn
Chương 55
Chương 55: Âm Dương Môn
Chương 56
Chương 56: Nam Thành
Chương 57
Chương 57: Nam Thành
Chương 58
Chương 58: Nam Thành
Chương 59
Chương 59: Nam Thành
Chương 60
Chương 60: Nam Thành
Chương 61
Chương 61: Nam Thành
Chương 62
Chương 62: Nam Thành
Chương 63
Chương 63: Nam Thành
Chương 64
Chương 64: Nam Thành
Chương 65
Chương 65: Nam Thành
Chương 66
Chương 66: Nam Thành
Chương 67
Chương 67: Nam Thành
Chương 68
Chương 68: Nam Thành
Chương 69
Chương 69: Nam Thành
Chương 70
Chương 70: Nam Thành
Chương 71
Chương 71: Nam Thành
Chương 72
Chương 72: Ngọt ngào
Chương 73
Chương 73: Ngọt ngào
Chương 74
Chương 74: Ngọt ngào
Chương 75
Chương 75: Ngọt ngào
Chương 76: Ngọt ngào
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Ngọt ngào
Chương 78
Chương 78: Ngọt ngào
Chương 79
Chương 79: Ngọt ngào
Chương 80
Chương 80: Ngọt ngào
Chương 81
Chương 81: Ngọt ngào
Chương 82
Chương 82: Ngọt ngào
Chương 83
Chương 83: Ngọt ngào
Chương 84
Chương 84: Ngọt ngào
Chương 85
Chương 85: Ngọt ngào
Chương 86
Chương 86: Ngọt ngào
Chương 87
Chương 87: Ngọt ngào
Chương 88
Chương 88: Ngọt ngào
Chương 89
Chương 89: Ngọt ngào
Chương 90
Chương 90: Chương cuối
Chương 91
Chương 91: Ngoại truyện
Chương 92
Chương 92: Ngoại truyện
Chương 93
Chương 94

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...