Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bần Gia Nữ

Chương 16

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một khi rảnh rỗi, Trương Tiểu Oản liền nghĩ ra việc để làm.

Trương Tiểu Oản để lại mười mấy củ khoai sọ loại tốt, không bị sâu đục.

Nàng biết khoai sọ phải gieo giống lúc thời tiết giá rét. Đây là nàng nghe người lớn kể lại chứ nhà bà nàng trước kia không trồng thứ này.

Tuy trước kia Trương Tiểu Oản có ở nông thôn giúp bà làm việc nông nhưng cũng chỉ có những việc như băm cỏ heo, cho heo ăn chứ chưa từng ra ruộng. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, bà nàng đâu để nàng phải làm những việc đó. Nàng chỉ đại khái biết khoai tây phải trồng thế nào, còn khoai sọ thì nàng chịu.

Nhìn những củ khoai sọ to bằng củ khoai tây kiếp trước của mình, nàng nghĩ cách trồng hẳn cũng giống nhau. Nếu không nàng sẽ thử trước. Trương Tiểu Oản không chắc chắn một trăm phần trăm nên chỉ đành thử trước.

Nhưng vừa quyết định thử thì vấn đề lại phát sinh.

Nàng sầu lo là vì thời tiết của Đại Phượng triều khác với thế giới hiện đại của nàng. Bây giờ còn chưa vào chính đông, mặt trời vẫn còn chút độ ấm. Nếu vào chính đông thì mặt trời trên cao chỉ giống cái đèn, không hề có chút độ ấm nào.

Mùa đông ở đây lạnh một cách quỷ dị, thái dương chói lòa treo trên cao nhưng mặt đất lại kết sương lạnh mỗi lúc một dày, không hề có dấu hiệu bị tan ra.

Khoai tây cần được ủ ở nơi ấm áp mới có thể thúc mầm. Nếu nàng muốn trồng khoai sọ theo cách của khoai tây thì đầu tiên phải bảo đảm được độ ấm cho khoai.

Hiện tại thời tiết nhiệt độ chắc chắn âm độ, nàng phải đi đâu để tìm được chỗ duy trì 15 độ phù hợp cho việc ươm mầm đây?

Trương Tiểu Oản muốn dùng than dùng thừa để bọc bên ngoài khoai sọ, nhưng không biết có đạt đủ nhiệt độ cần thiết hay không.

Trên thực tế nàng cũng đã thử nhưng kết quả lại thất bại.

Than dùng thừa chỉ giữ được ấm lúc đầu, sau đó lại nguội mất, chẳng duy trì được. Nàng cũng từng bọc một đống lớn than còn đang cháy nhưng kết quả là chúng vẫn nguội đi, không lưu lại được chút độ ấm nào.

Ban đầu nàng không thể làm được, nhưng nàng không từ bỏ mà cố gắng thêm nửa tháng nữa. Có điều kết quả vẫn thất bại.

Trương Tiểu Oản vô cùng thất vọng. Nàng thậm chí còn hoài nghi bản thân có thể ươm mạ cho thóc vào mùa xuân năm sau không. Kiếp trước nàng vốn đã không quen thuộc với việc nhà nông, mà Đại Phượng triều lại có khí hậu khác với nơi nàng từng ở. Nàng căn bản không biết có thể thực hiện một cách thành công những ý tưởng của mình hay không.

Nàng cảm thấy mình vẫn suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Lúc này, thời tiết lại càng ngày càng lạnh hơn. Có lẽ mùa đông lạnh và lãnh khốc này cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của Trương Tiểu Oản. Lần đầu tiên nàng không cảm thấy sự tình có hy vọng. Thí nghiệm trồng khoai sọ thất bại khiến nàng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, tinh thần cũng sa sút.

Nàng thậm chí cũng không tích cực với việc cơm nước, cả người trở nên lười biếng, làm gì cũng không chuyên tâm. Có đôi khi nàng ngồi nửa ngày không thèm động đậy, đầu óc trống rỗng.

*********

Trương Tiểu Oản có vấn đề. Hai ba ngày sau Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ cũng đều phát hiện ra điều này. Bọn họ không vây quanh nàng như ngày thường mà ầm ĩ nữa, cũng không tự chạy đi chơi khi thấy nàng không thèm để ý đến mình. Hai anh em yên lặng ngồi bên người Trương Tiểu Oản, không ầm ĩ mà rất ngoan ngoãn ngồi đó, hy vọng có thể khiến nàng thấy tốt hơn.

Mấy ngày nay Trương Tiểu Oản đều như mất hồn. Trương A Phúc không nhịn được mà lo lắng hỏi Lưu Tam Nương, “Con gái làm sao thế?”

Hơn nửa tháng nay Trương Tiểu Oản lăn lộn lo việc khoai sọ Lưu Tam Nương đều nhìn thấy hết. Ngày đó nàng mang vẻ mặt thất vọng mà nhét khoai sọ vào chung với một đống than rồi không thèm động tới chúng nữa. Sau đó cả người nàng cứ như thế này đến giờ.

Lưu Tam Nương cũng không hiểu, bà xoa xoa cái trán, cười khổ nói với Trương A Phúc, “Để nàng tự mình nghĩ thông đi thôi. Nàng là người được Bồ Tát mở mang, trong lòng có chủ ý. Có lẽ nàng đang suy nghĩ cái gì đó.”

Nhưng dù sao bà vẫn lo lắng. Ngày hôm đó Trương Tiểu Oản chỉ uống nửa bát cháo gạo lức thì Lưu Tam Nương vẫn không nhịn được mở miệng, “Con không khỏe chỗ nào ư?”

“A” Trương Tiểu Oản ngây người.

“Nếu không khỏe thì mời đại phu tới xem nhé?” Những lời này Lưu Tam Nương nói với Trương A Phúc.

Trương A Phúc do dự một chút sau đó đứng lên, đi tới ngoài cửa nhìn ra ngoài rồi nói, “Ta thấy sắc trời còn sớm, để ta đến nhà mời đại phu.”

Trương Tiểu Oản ngây ngẩn cả người, nàng còn chưa phản ứng lại với hai chữ “Đại phu” này thì đã thấy Trương A Phúc dậm dậm chân, chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này nàng lập tức hồi hồn, vội vàng hô, “Đại phu, sao phải tìm đại phu? Con không sao, không cần mời đại phu đâu.”

Nàng đứng lên, vội vàng nói với Lưu Tam Nương, “Mẫu thân……”

Lúc này nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lưu Tam Nương có lo lắng. Trong lòng Trương Tiểu Oản chua xót ở trong lòng. Chờ nàng quay đầu đi, muốn tránh ánh mắt lo lắng của Lưu Tam Nương thì lại thấy ánh mắt trông mong của hai đứa nhỏ. Mũi Trương Tiểu Oản cũng lập tức chua lên.

“Con thật sự không sao,” thiếu chút nữa nàng đã khóc ra tiếng. Nàng cắn răng nhẫn nhịn, ổn định cảm xúc, rồi mang theo tươi cười nói, “Mấy ngày nay con chỉ đang nghĩ vài việc nên mới thất thần……”

Thấy Trương A Phúc còn hơi do dự mà đứng ở bên cửa, Trương Tiểu Oản vội vàng nói, “Phụ thân mau đi vào đi, chuyện đó con đã nghĩ xong, không có việc gì. Con không bị bệnh đâu.”

Trương A Phúc không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Lưu Tam Nương.

Lưu Tam Nương nhìn về phía Trương Tiểu Oản, còn Trương Tiểu Oản thì vội gật đầu lia lịa, khẳng định mà nói, “Thật sự không có việc gì.”

“Vậy uống hết cáo đi.” Lưu Tam Nương cũng không nói gì, chỉ cầm cái bát đẩy đến trước mặt Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản thật sự sợ Truơng A Phúc ra ngoài vào thời tiết này. Nàng sợ ông đi ra ngoài thì không còn mạng mà về nên vội cầm lấy bát uống hết một nửa chén cháo còn lại.

Uống xong, không biết sao mà nàng lại rơi nước mắt. Trong lòng nàng rất khó chịu, nhưng nàng biết mình chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

*********

Khoảng thời gian tình thần sa sút ngắn ngủi qua đi, lúc này Trương Tiểu Oản mới phát hiện ra nàng đã khiến hai đứa em trai sợ hãi.

Hai đứa nhỏ vốn đã trở nên dạn dĩ nhanh nhẹn hơn, không còn nhút nhát nữa. Ấy vậy mà mấy ngày nay chúng đều vô cùng ngoan ngoãn. Nàng đi tới đâu hai đứa cũng đi theo, yên lặng làm cái đuôi ngoe nguẩy đi theo sau mông nàng, không dám làm ầm ĩ.

Có lần Trương Tiểu Bảo còn hỏi, “Đại tỷ, tỷ sẽ không vứt bỏ đệ và Tiểu Đệ chứ?”

Trương Tiểu Oản nghe thấy mà chua xót. Nàng miễn cưỡng cười nói, “Đại tỷ làm sao có thể vứt bỏ các đệ chứ?”

“Lão Điền thẩm nói lần trước tỷ muốn vứt bỏ chúng ta, còn có một lần kia……” Mặt Trương Tiểu Bảo có chút u ám.

Trương Tiểu Oản vừa nghe thì trong lòng đã cả kinh. Lần trước ư? Còn có lần kia? Lần trước sợ là lúc nàng bị bệnh, còn lần kia thì chính là lúc Trương Tiểu Oản thật sự bị chết đói phải không?

Trương Tiểu Bảo không phải kẻ ngốc, hắn chỉ phản ứng chậm chạp. Xem ra hai lần kia đã để lại bóng ma trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Oản lo lắng hắn nghĩ lung tung nên vội vàng cười trấn an hắn, “Đại tỷ mạng lớn, dù thế nào cũng sống sót được. Tỷ làm sao lại không cần hai đứa chứ? Về sau đại tỷ còn muốn các đệ được ăn no, nhìn các đệ cưới vợ……”

Nói đến đây nàng mới nhớ tới mình nói quá xa. Hai đứa trẻ trước mặt nàng hiện tại mới còn bé tí. Nàng dừng một chút rồi mới tổng kết lại, “Tóm lại, đại tỷ sẽ không vứt bỏ hai đứa, chỉ cần các đệ nghe lời đại tỷ là được.”

Nói hết câu nàng mới phát hiện ra bản thân vẫn không quên đe nẹt hai đứa nhóc phải nghe lời. Nàng vẫn giữ thói xấu của đời trước đến tận bây giờ.

Kỳ thật ngẫm lại thì đời trước nàng trải qua cũng không ít việc, thất bại cũng nhiều, nhưng cuối cùng không phải nàng cũng vẫn làm được đâu vào đó đấy sao? Đời này sao nàng mới thất bại một lần đã suýt ném hết ba hồn bay vía đi thế này.

Trương Tiểu Oản không nhịn được mỉa mai bản thân ở trong lòng. Nàng mới nếm chút đau khổ mà đã không có tiền đồ thế này.

Nàng ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ở trước mặt vào lòng, mặc kệ hai đứa có hiểu hay không nhưng nàng vẫn thật lòng nói: “Đại tỷ sẽ không bỏ mặc các đệ. Phải tin tưởng đại tỷ, về sau đại tỷ sẽ chăm sóc tốt cho các đệ, cố gắng giúp cha mẹ nuôi gia đình. Chờ hai đứa trưởng thành, sống tốt, đại tỷ mới rời đi.”

Trương Tiểu Đệ được nàng ôm thì ngoan ngoãn, đôi mắt không chớp nhìn Trương Tiểu Oản. Không biết hắn nghe có hiểu không, nhưng Trương Tiểu Bảo lại giống như hiểu hết. Hắn kéo quần áo Trương Tiểu Oản, vẻ mặt đau khổ nói, “Trưởng thành tỷ sẽ phải đi sao? Vậy không lớn lên có được không?”

Trương Tiểu Oản vừa nghe đã cười nói, “Sao có thể không lớn lên chứ.”

“Nhưng ……”

“Nếu trưởng thành, Tiểu Bảo luyến tiếc đại tỷ thì đại tỷ sẽ không rời đi nữa nhé?” Trương Tiểu Oản nhịn không được trấn an hắn.

“Được, được……” Trương Tiểu Bảo liên tục gật đầu.

Trương Tiểu Oản không nhịn được lại cười. Nàng không nghĩ rằng Trương Tiểu Bảo thật sự ghi tạc lời này trong lòng. Nhiều năm sau bọn họ sợ Trương Tiểu Oản rời xa quê hương, ở kinh thành sống không tốt nên đã mang theo cả nhà đến kinh thành. Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ gặp nàng, câu đầu tiên đã nói: “Đại tỷ năm đó đã đồng ý với bọn đệ sẽ không rời đi mà.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...