Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bần Gia Nữ

Chương 69

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cẩu Tử đã chết. Nó liếc mắt nhìn Tiểu Lão Hổ một lần cuối rồi nằm bên người hắn mà trút một hơi cuối cùng.

Uông Vĩnh Chiêu thì dắt ngựa đi rồi. Ngựa không chết, chỉ rách chút chỗ bụng, dù sao dao nhỏ cũng không đâm sâu.

Nhưng Cẩu Tử lại chết.

Trương Tiểu Oản đứng bên cạnh Tiểu Lão Hổ đang ôm Cẩu Tử nức nở. Nàng trầm mặc nhìn hắn, thật lâu sau nàng mới ngồi xổm xuống hỏi hắn, “Lần sau có phải con muốn mẫu thân chết thì con mới học được cách kiềm chế chính mình không?”

Tiểu Lão Hổ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, trong mắt hắn đầy nước mắt nên Trương Tiểu Oản không nhìn thấy rõ thứ trong đó.

Nàng chỉ hỏi lại hắn một lần, “Có phải đợi ta chết rồi thì con mới không làm sai không?”

Tiểu Lão Hổ khóc đến cả người đều run lên, hắn run run thân thể nhìn Trương Tiểu Oản, trong ánh mắt có thương tâm, còn có chút khát vọng……

Trương Tiểu Oản không ôm hắn, cũng không trấn an hắn, nàng đứng lên quay về trong phòng. Đây là trừng phạt cho hắn, dù lòng nàng như đao cắt nhưng vẫn phải để hắn hiểu một khi làm sai sẽ phải trả giá đắt.

Nếu hắn không học được cách kiềm chế thì cho dù nàng có liều mạng cũng không khiến hắn sống sót được.

*******

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Oản cõng Tiểu Lão Hổ còn đang hôn mê đi tìm đại phu để xem bệnh và bốc thuốc. Chờ đến buổi tối hắn có thể xuống đất, nàng đưa cho hắn một cái cuốc để hắn đi đào hố an táng Cẩu Tử ở sau nhà.

Cẩu Tử có mồ của nó.

Vào ban đêm Trương Tiểu Oản đến trước mộ nó cõng Tiểu Lão Hổ canh bên cạnh trở về.

Cứ như thế qua ba ngày, vào ban đêm Tiểu Lão Hổ lại muốn đến trước mộ Cẩu Tử thì nàng mới kéo hắn lại, thắp sáng đèn đầu giường. Trương Tiểu Oản nhìn con trai mình, nhàn nhạt nói, “Con nên biết cái gì là một vừa hai phải nếu không lần sau chỉ có mẫu thân có thể chết vì con thôi.”

Tiểu Lão Hổ nhìn khuôn mặt không biểu tình của mẹ hắn, mãi một hồi lâu sau hắn mới hỏi, “Mẫu thân, có phải ngài không thương tâm không?”

Trương Tiểu Oản không nói chuyện chỉ buông ngọn đèn trong tay, bế hắn lên đặt lên giường sau đó đắp chăn cho hắn.

“Mẫu thân, Cẩu Tử không còn nữa mà sao ngài không khóc?” Tiểu Lão Hổ nằm ở trên giường chảy nước mắt hỏi nàng.

Trương Tiểu Oản vươn tay sờ sờ mặt hắn, nhếch khóe miệng nói, “Mẫu thân không khóc được nữa, lần sau nếu con còn gây ra lỗi lầm thì khả năng đời này mẫu thân cũng không cười được nữa. Con có hiểu không?”

Tiểu Lão Hổ nhắm mắt, lần này hắn không khóc ra tiếng nữa mà chỉ không tiếng động chảy nước mắt.

Trương Tiểu Oản ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt giống Uông Đại Lang như đúc của hắn dưới ánh đèn mờ nhạt, trong phút chốc nàng cũng mờ mịt.

Con trai nàng tương lai sẽ đi con đường nào đây? Uông Vĩnh Chiêu có giống cha mẹ hắn chắn con đường sống của con trai nàng không?

*******

Lúc này đã vào chính đông, cách năm mới không còn xa. Dù khí hậu năm nay tốt hơn năm ngoái một chút nhưng lúc này thời tiết đã hoàn toàn lạnh nên học đường cũng tan học, tiên sinh cũng nghỉ. Trương Tiểu Oản cũng nhờ Hồ nương tử nói với tiên sinh cho Tiểu Lão Hổ xin nghỉ, để hắn ở trong nhà.

Mấy ngày nay Trương Tiểu Oản cũng không nói chuyện với hắn, cũng không ôm hắn. Tiểu Lão Hổ hiểu là mẹ hắn còn đang giận hắn, nàng không muốn an ủi hắn nữa.

Qua mấy ngày Trương Tiểu Oản mới chậm rãi cùng hắn nói chuyện. Lúc này Tiểu Lão Hổ đã hiểu nếu hắn không có bản lĩnh đứng trên đầu nam nhân kia thì hắn chẳng thể đụng vào người đó.

Mà không chỉ có người kia mà còn có toàn bộ người của Uông gia cũng thế. Nếu hắn làm sai thì đối phương sẽ không sao còn mẹ con hắn sẽ phải trả giá đắt. Giống như Cẩu Tử đã chết, một khi hắn làm sai thì sẽ phải chịu phạt.

Rất nhiều đạo lý trước kia hắn hiểu nhưng lại không cho là đúng lúc này hắn đều nhận thức rõ. Hắn bắt đầu làm việc giống như mẹ hắn nói. Hắn trở nên cẩn thận, thậm chí hắn còn học cách tiếp xúc với đám trẻ con trong thôn hay ác miệng chửi hắn. Sau khi tiếp xúc rồi hắn mới phát hiện những đứa nhỏ lớn hơn hay dùng nắm đấm bắt nạt hắn cũng chỉ thế thôi. Chỉ mấy khối thịt khô mẹ hắn làm, hoặc một khối kẹo đã có thể khiến bọn họ cúi đầu nghe lệnh hắn, cũng không bắt nạt hắn nữa.

Tiểu Lão Hổ lập tức trưởng thành nhiều như vậy nhưng Trương Tiểu Oản đã không còn đau lòng như trước đây. Đứng trước hiện thực, khóc thút thít và oán hận đều không có tác dụng gì. Chỉ có sinh tồn và sống sót cũng như sống càng tốt hơn mới là quan trọng nhất.

Tiểu Lão Hổ của nàng mà muốn sống sót và trở nên nổi bật thì hắn phải gánh vác nhiều hơn người khác.

Bởi vì đây là con đường của hắn, nàng không thể gánh vác thay hắn được. Hắn chỉ có thể tự mình gánh vác, cho dù đôi vai hắn lúc này con nhỏ yếu như thế.

Tiểu Lão Hổ thay đổi rất nhiều, hắn coi lời mẹ hắn như lời của tiên sinh mà ghi tạc trong lòng. Hắn đem cái túi nhỏ đựng lông của Cẩu Tử mà mẹ hắn khâu cho hắn đeo trước ngực. Mẹ hắn nói mỗi lần hắn muốn cãi nhau, động tay với người khác thì hãy sờ lên cái túi và nghĩ xem có đáng giá để động tay không thì hẵng đánh. Nếu không đáng giá thì cho dù có khó cũng phải nhẫn.

Tiểu Lão Hổ đã thử qua biện pháp này và cảm thấy cực kỳ hữu dụng.

Cứ thế qua nửa tháng, Tiểu Lão Hổ trở thành người được yêu thích nhất trong hai thôn quanh đó. Những đứa nhỏ lớn hơn hắn 5,6 tuổi cũng thích đi theo sau mông hắn gọi hắn Hoài Thiện, Hoài Thiện cực kỳ quen thuộc.

Tiểu Lão Hổ đột nhiên có rất nhiều bạn, mà hắn cũng phát hiện ra những người từng đánh nhau với hắn kỳ thật cũng không có gì đáng ghét. Bọn họ mà đào được một củ khoai trong ruộng thì sẽ nướng chín và vẫn nhớ phần cho hắn một chút, cảm tạ hắn cho bọn họ thịt ăn.

Tiểu lão hổ cảm thấy thế giới của hắn rộng lớn hơn, nhưng lời hắn nói lúc này lại không thể cương quyết như lúc trước. Hắn không còn nói hắn chắc chắn sẽ khiến những người đó của Uông gia phải sống không bằng chết nữa. Hắn chỉ lén lặng lẽ nói với Trương Tiểu Oản, “Con có thể xin lỗi hắn nhưng con có thể không tha thứ cho bọn họ không?”

“Có thể.” Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu hắn rồi lại dạy hắn một chút đạo lý hành xử theo hoàn cảnh.

Một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi nàng, hắn không phải một đứa nhỏ đơn giản mà hắn rất thông mình lại hiếu học, tiền đồ cực kỳ rộng lớn……

Nàng dẫn hắn lên huyện, vào thành không phải vì thế sao?

Một ngày nào đó hắn sẽ cất cánh bay xa nàng, mà trước đó nàng phải nuôi cho hắn một đôi cánh cứng rắn, để hắn bay được cao lại không sợ ngã xuống.

Nàng sinh hắn ra, dù hắn thành cái dạng người gì thì nàng đều phải phụ trách. Hắn là Tiểu Lão Hổ của nàng, mặc kệ dùng phương pháp gì nhưng nàng đều phải giúp hắn trở nên mạnh mẽ, không cần sợ bất kỳ thương tổn nào.

*******

Trương Tiểu Oản đổi phương pháp khác mà dạy dỗ Tiểu Lão Hổ, hiệu quả cũng thật tốt. Lúc hai mẹ con nàng cho rằng bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến Uông gia trong kinh thành kia nữa thì biến cố vẫn xảy ra.

Vào lúc chạng vạng ngày hôm nay mặt trời còn chưa xuống núi, Tiểu Lão Hổ đang đứng tấn, Trương Tiểu Oản đang ở trong nhà bếp làm cơm chiều thì bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng phi ngựa sau đó không bao lâu thì cửa nhà họ bị ai đó đập liên hồi.

Lúc Trương Tiểu Oản ra tới thì Tiểu Lão Hổ đã mở cửa, hắn đứng ở cửa kêu lên với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, mẫu thân, người kia của Uông gia tới……”

Nói xong Trương Tiểu Oản thấy Giang Tiểu Sơn đỡ Uông Đại lang vào cửa.

“Mau mau đóng cửa, tiểu công tử, mau mau đóng cửa……” Giang Tiểu Sơn trên người trúng tên vội vàng hô.

“Đóng cửa.” Trương Tiểu Oản liếc mắt một cái sau đó nhanh chóng chạy đến cạnh cửa cùng Tiểu Lão Hổ canh ở đó.

“Sao lại thế này?” Trương Tiểu Oản đóng cửa lại rồi nhìn về phía Uông Đại Lang trên người bị bắm ba mũi tên.

Uông Đại lang hình như vẫn tỉnhl lúc này hắn liếc nàng một cái nhưng không nói gì.

Nhìn bộ dáng chỉ còn nửa hơi kia của hắn xong Trương Tiểu Oản chuyển mắt qua nhìn trên người Giang Tiểu Sơn. Lúc này nàng nghe thấy phía xa lại có tiếng ngựa phi đến. Nàng nhíu mày hỏi lại: “Sao lại thế này?”

Giang Tiểu Sơn lúc này đã bước nhanh đỡ Uông Đại lang vào trong nhà. Hắn nghe thấy lời này thì nói, “Gặp gỡ phải ngươi……”

“Những kẻ đang tới là địch hay bạn?” Trương Tiểu Oản đã dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lão Hổ đi lấy cung tiễn.

“Là địch, bọn họ rất nhiều người, người của chúng ta bị giết không ít, công tử cũng giết vài kẻ trong đó nhưng vẫn……” Vẻ mặt Giang Tiểu Sơn như đưa đám, trên người hắn cũng bị thương nặng nên sau khi đỡ người đi một lúc thì hắn cũng nằm liệt trên đất thở gấp, cũng không còn sức mà nói nữa.

Uông Đại Lang cũng đang nặng nề thở phì phò, Trương Tiểu Oản bất chấp hắn có thể sắp chết hay không mà chỉ nhận lấy cây cung mà Tiểu Lão Hổ vừa nhanh nhẹn như con báo mang tới cho nàng sau đó vững vàng hỏi hắn, “Con muốn cùng mẫu thân đánh người hay muốn ở trong phòng?”

Hôm trước Uông Hoài Thiện mới cùng nàng đi núi sâu săn thú nên lúc này hắn không cần suy nghĩ đã đáp, “Cùng nương đánh người.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, lúc này nàng đã không rảnh để nói chuyện. Nàng không hề do dự trèo lên thang cuốn đặt đầu tường, sau đó lập tức kéo cung.

Uông Hoài Thiện không hề kém nàng mà chạy tới một cái giá đỡ khác, rút mũi tên từ sau bao ra……

Trương Tiểu Oản ngắm ngắm số người thì thấy có năm tên……

Nàng híp mắt, bắn hai mũi tên một lúc, ba lần kéo cung nàng bắn sáu mũi tên lại tránh được hai mũi tên đối phương bắn đến. Nàng nghiêng người ngắm con trai bên cạnh, thấy hắn không có việc gì mới bắn hạ kẻ cuối cùng còn trên ngựa.

“Vút” một tiếng, mũi tên kia xé gió mà đi, kẻ trên ngựa bị bắn ngã ngựa sau đó bị con ngựa kéo đi một đoạn dài.

Con ngựa chạy đến cuối thấy có nhà ở không đi được nữa thì cũng biết phải vòng mà chạy như điên sang một hướng khác……

Lúc này trên đường chỉ còn ba cỗ thi thể không bị ngựa lôi đi. Hai mẹ con liên thủ, qua chớp mắt đã bắn ngã 5 người từ trên lưng ngựa.

Trương Tiểu Oản không hạ thang cuốn mà sau khi xác định phía sau không có người đuổi theo nàng mới quay đầu nói với Tiểu Lão Hổ, “Con thấy rõ chưa?”

Uông Hoài Thiện quay đầu nhìn mẹ mình, chậm rãi đợi nàng nói chuyện.

“Không phải mẫu thân bảo con không được làm gì,” Trương Tiểu Oản khẽ nhúc nhích môi, dùng giọng chỉ có hai bọn họ nghe được mà nói, “Giống những kẻ không quen biết này, nếu không có quan hệ gì tới lợi ích của con thì dưới tình huống tính mạng bị đe dọa con có thể dứt khoát bắn tên giết chết bọn họ. Giống như khi gặp con mồi, không cần nghĩ nhiều mà phải ra tay thật chuẩn, mũi tên phải nhanh, cho dù chết người cũng được, có hiểu không?”

“Hiểu!” Tiểu Lão Hổ nói một chữ, trong ánh mắt đều là thần thái thông tuệ. Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, sau đó nhắm mắt giấu hết nhuệ khí trong mắt rồi mới xuống thang cuốn.

Chờ tới khi xuống đất, vào phòng, dưới cái nhìn thẳng tắp của Uông Đại lang nàng lại cúi đầu vén áo thi lễ với hắn sau đó nhìn mặt đất nhàn nhạt hỏi, “Đại công tử có cần rút mũi tên không?”

“Ngươi biết bắn tên sao?” Uông Đại lang lạnh như băng mà nhìn nàng, chỉ có điều sắc mặt hắn ửng hồng chứng tỏ hắn hiện tại bị thương không nhẹ.

“Ta từng đi săn.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt đáp. Nàng không vội, nếu hắn không chống đỡ nổi thì cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...