Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bần Gia Nữ

Chương 169

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trương Tiểu Oản nghe xong thì dừng một chút. Nàng chuyển người trong lòng Uông Vĩnh Chiêu, nửa nằm trong ngực hắn, vươn tay cầm lấy một lọn tóc của hắn mà chơi đùa, ngoài miệng thì hỏi hắn, “Gia, Sa Hà trấn có nước sao?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn phụ nhân một đường này chưa từng tố khổ, chưa từng kêu bẩn thì nhẹ gật đầu, “Ta đã tìm người thăm dò vài nguồn nước rồi đào giếng.”

“Đủ cho toàn bộ chúng ta dùng sao?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì miệng cong cong, hắn cúi người hôn Trương Tiểu Oản một chút rồi mới nói, “Không đủ, còn phải tìm chỗ khác nữa.”

Sau khi nghe xong Trương Tiểu Oản trầm mặc nhưng chỉ một hồi sau nàng lại tươi cười nói, “Đúng vậy, không đủ thì tìm chỗ khác, nào có việc gì có thể làm khó chúng ta.”

“Ừ.” Thấy Trương Tiểu Oản từ khi lên đường đi Tây Bắc thì cực kỳ vui vẻ, lại nhìn nàng ôn nhu khoáng đạt chung sống với gia quyến binh lính của hắn, Uông Vĩnh Chiêu nghĩ nàng sẽ làm tốt vị trí Tiết Độ Sứ phu nhân.

Không bao lâu sau Uông Hoài Mộ đã được Bình bà tử ôm về. Vừa thấy Uông Vĩnh Chiêu cùng Trương Tiểu Oản, Uông Hoài Mộ mở to hai mắt nhìn, nửa há miệng, hai tay không ngừng khua múa, cực kỳ tán thưởng hô to, “Phụ thân, mẫu thân, một đàn ngựa thật lớn, nhiều ơi là nhiều, Tiểu Sơn thúc nói đó đều là của nhà chúng ta……”

Trương Tiểu Oản mới vừa ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng đàn ngựa lao nhanh qua. Nàng nghe binh lính nói đó là Uông Vĩnh Chiêu điều từ binh doanh Tây Nam tới. Qua ngày mai đám ngựa đó sẽ tới Sa Hà trấn trước, nghe nói sau này mỗi nhà sẽ được nhận một con ngựa để sử dụng hàng ngày.

“Đó là của phụ thân và tướng sĩ dưới trướng, ngày sau cũng là của con.” Lúc này Trương Tiểu Oản đã ngồi ngay ngắn ở một góc giường, Uông Vĩnh Chiêu thì ôm lấy Uông Hoài Mộ.

“Cũng sẽ là của hài nhi sao?” Uông Hoài Mộ ngạc nhiên.

“Hoài Mộ đọc sách thật ngoan, nghe lời phụ thân và tiên sinh, đợi trưởng thành con phải làm việc, lúc đó tụi nó sẽ là của con.” Trương Tiểu Oản ở một bên cười nói.

Uông Vĩnh Chiêu nhẹ liếc nàng một cái, lại gật đầu với Uông Hoài Mộ nói, “Chính là như thế, có nghe thấy mẫu thân con nói gì không?”

Uông Hoài Mộ liên tục gật đầu nói, “Hài nhi đã biết, con chắc chắn sẽ nghe lời phụ thân và tiên sinh nói.” Nói tới đây hắn nghiêng đầu xem Trương Tiểu Oản một cái rồi lại quay đầu nhìn cha hắn một cái rồi bổ sung, “Còn muốn nghe lời mẫu thân nữa.”

Trương Tiểu Oản nở nụ cười, nhéo cái mũi nhỏ của hắn rồi cười nói, “Con nhất định phải nghe lời mẫu thân nếu không ta sẽ mách phụ thân con xem ông ấy phạt con thế nào!”

Uông Hoài Mộ vừa nghe lời này thì đã rúc vào trong ngực Uông Vĩnh Chiêu, miệng làm nũng gọi: “Phụ thân, phụ thân……”

Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được cũng cười, mắt liếc Trương Tiểu Oản một cái. Trương Tiểu Oản coi như không có việc gì mà đứng lên, “Ta đi lấy cơm trưa cho mọi người.”

Nói xong nàng cầm mũ có rèm nhảy xuống xe ngựa, lại nói với Bình bà tử, “Ngươi đi lấy khăn ướt cho hai người bọn họ lau mặt và lau tay.” Nói xong nàng đi tới chỗ bếp.

Loại bếp sử dụng nơi sơn dã này chính là một cái ống sắt, phía dưới có một cái lỗ lớn chuyên để đút củi vào và thông gió. Ống sắt dẫn nhiệt tốt, nấu cơm rất nhanh, Trương Tiểu Oản vừa đi qua thì đã thấy cháo đã nấu xong, hiện tại mọi người đang nhanh tay nướng bánh sắp xong.

Bởi vì trên đường này Trương Tiểu Oản cũng thêm bạc để nhà bếp chuẩn bị nhiều thịt khô, bên đường cũng sai người không ngừng tiếp viện thịt ăn nên dọc đường đi mọi người đều được phân một cái bánh không và một cái bánh thịt.

Kỳ thật lần này đi đường bởi vì phải chuẩn bị nước uống và thức ăn cho nhiều người nên thùng nước, đồ nấu cơm đều chất lên xe bò, chiếm không ít chỗ. Hơn nữa người đến còn mang theo không ít đồ, cho nên trên xe ngựa đều là những thứ lặt vặt. Mọi người chỉ cần không quá già hoặc không quá nhỏ thì đều phải đi bộ, hành trình vì thế cũng chậm nhiều.

Nhưng bởi vì một đường ăn ngon uống tốt, cũng nghỉ ngơi không tồi nên tuy tốc độ đi đường chậm, số giờ đi đường cũng dài một chút nhưng tinh thần của mọi người vẫn tương đối không tồi. Tất nhiên cũng không tránh khỏi chút mệt mỏi, nhưng không đáng kể.

Tuy Trương Tiểu Oản là người quyết định mọi người không cần nóng vội lên đường khiến cước trình kéo dài ra nhiều, lý ra chỉ mất ba tháng nhưng hiện tại đã mất đến bốn tháng nhưng Uông Vĩnh Chiêu lại không nói một lời về chuyện này. Hiện nay sắp đến đích, đôi mắt hắn nhìn Trương Tiểu Oản cũng nhu hòa hơn quá khứ nhiều.

Trương Tiểu Oản bận rộn nên không phát hiện ra thái độ này của hắn. Nhưng Thính quản gia lại nhìn thấy, ông ta biết được hiện tại Tiết Độ Sứ đại nhân có bao nhiêu yêu thích vợ mình. Hắn thích nàng chăm sóc gia quyến tướng sĩ của hắn.

Những gia quyến này, có người có chồng, thậm chí cả con trai đã vì hắn mà chết trận trên sa trường hoặc đang vì hắn làm việc ở khắp nơi. Hắn đã hứa hẹn với tướng sĩ của mình là sẽ chăm sóc những người này. Hiện tại bọn họ sống tốt một phần thì trong lòng đại nhân cũng sẽ tốt hơn một phần.

Đánh nhau vài thập niên, người chết cũng không ít, trên người hắn gánh bao nhiêu mạng sống, thiếu nợ quá nhiều. Có khi Thính quản gia nhìn bóng dáng trầm mặc của đại nhân nhà mình thì đều cảm thấy hắn sắp không chống nổi nữa. May mà hiện nay hắn không cần phải gánh một mình, ngày qua ngày cũng tốt hơn một chút.

Bên này Trương Tiểu Oản cầm cháo cùng bánh đi về. Một đường này mọi người đều hành lễ với nàng, mà Trương Tiểu Oản cũng sẽ gật đầu với bọn họ. Nàng đội mũ có rèm, người ngoài nhìn không thấy gương mặt tươi cười của nàng nhưng mọi người chỉ có tôn trọng thêm chứ không có giảm.

Đây là vì trong số bọn họ có ai không khỏe, nhà ai quần áo không ngăn được gió lạnh phương Bắc thì chỉ cần báo lên, chưa tới một canh giờ vị phu nhân này nếu không tự tay làm thì cũng sai người xử trí thỏa đáng, không hề từ chối.

Trên đường, người già trẻ nhỏ không thể giúp được việc gì mấy nhưng nàng cũng không cắt khẩu phần ăn của bọn họ. Mỗi người hai bánh một cháo, nhà ai có con trai cường tráng, làm việc nhiều thì buổi tối còn được phát thêm ba cái bánh nữa.

Vì thế dọc đường đi, đám tiểu tử ăn ngon, làm việc nhiều nên cao lớn không ít, người già trong nhà nhìn thấy thì rất vui vẻ. Mà thời gian qua lâu, mọi người cũng càng thêm cúng kính có lễ với vị Tiết Độ Sứ phu nhân chưa bao giờ tháo mũ có rèm này. Đối với bọn họ mà nói thì người không cắt xén đồ ăn của bọn họ chính là người tốt.

******

Trương Tiểu Oản cầm thức ăn trở về rồi lại lấy cho hai cha con mỗi người một bát cháo. Nàng nhìn hai người ăn rồi mới duỗi tay cầm khăn ướt lau mồ hôi, lại lấy tay nải đặt dưới giường, mở bao giấy dầu lấy thịt bò muối ra.

Thịt béo nước nhiều, cắt ra thành mảnh nhỏ nhét vào giữa bánh làm bánh kẹp. Nàng đưa cho con trai của mình trước, Uông Hoài Mộ rất là yêu thích thịt bò này nên lập tức buông bát cầm lấy bánh gặm.

Trương Tiểu Oản lại cắt hai miếng to nữa đặt trong hai miếng bánh áp chảo cho Uông Vĩnh Chiêu. Hắn không thèm ngước mắt đã đón lấy ăn. Trương Tiểu Oản thì tự cầm lấy một miếng bánh ăn. Nàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu ăn có chút mau, sợ là hắn đói lắm rồi nên nàng lại cắt một miếng thịt, kẹp ở miếng bánh còn lại của mình, đưa qua cho hắn.

Uông Vĩnh Chiêu giương mắt nhìn nàng một cái, đón lấy bánh, bẻ thịt bên trong ra đưa tới bên miệng nàng. Trương Tiểu Oản cười ăn hết, lại nhìn con trai bên kia thấy hắn ăn cả miếng bánh chỉ còn lại một ít thì nàng cũng vội nuốt thịt trong miệng nói với hắn, “Uống ít cháo nữa.”

Nàng lường trước hắn đi ra ngoài chơi một hồi sức ăn cũng sẽ lớn hơn ngày thường nên cắt thêm ít thịt bò, thái cực mỏng rải vào trong bát cháo cho hắn. Uông Hoài Mộ thấy thế thì ánh mắt không rời được mà nhìn nàng.

Đợi ăn xong nàng lại đổ cháo bọn họ không ăn hết vào bát mình. Vì nàng lấy bát to nên lúc này cũng được một bát cháo lớn, còn thừa một ít nữa. Nàng ăn chậm, hai cha con họ ăn nhanh nên nàng mới ăn được một nửa bọn họ đã ăn xong. Trương Tiểu Oản cũng nghỉ đũa hỏi bọn họ, “No rồi sao?”

“Ừ no rồi.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu nhàn nhạt nói, tay đón lấy khăn nàng đưa để lau miệng.

“Con cũng no rồi.” Uông Hoài Mộ ôm bụng lớn tiếng đáp, lúc này Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay qua thì hắn cũng duỗi đầu tới để cha hắn giúp hắn lau miệng.

Nghe hai cha con nói chuyện, Trương Tiểu Oản cười nhìn bọn họ sau đó cúi đầu ăn đồ của mình. Mới uống được nửa bát cháo thì trong bát đã nhiều thêm một miếng thịt. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu đang cầm dao nhỏ cắt thịt. Trương Tiểu Oản vội duỗi tay buông bát cản hắn, miệng nói, “Ta no rồi, bụng sắp căng tròn đây này.”

Nói xong nàng lấy con dao, gói thịt lại, thả vào trong tay nải. Cất tay nải xong nàng quay đầu lại thấy Uông Vĩnh Chiêu đang nhíu mày nhìn mình nên Trương Tiểu Oản cười nói, “Thật là no rồi, ngài đừng nhìn ta.”

Lúc này Uông Hoài Mộ bò lên người nàng, ghé tai bên bụng nàng nghe ngóng sau đó nói với cha hắn, “Phụ thân, mẫu thân quả là no rồi, con không thấy tiếng kêu.”

Trương Tiểu Oản mừng rỡ cười ra tiếng, “Đây là ai dạy con?” Nói xong nàng ôm hắn lên để hắn ngồi lại bên người Uông Vĩnh Chiêu, còn mình tiếp tục ăn.

“Tiểu Sơn thúc nói, nói đói thì bụng sẽ kêu vang.” Uông Hoài Mộ lớn tiếng nói, “Cha cũng đã bảo con phải canh mẫu thân ăn cơm, để tránh mẫu thân bị đói.”

“Đã biết, mẫu thân sẽ ăn rất nhiều.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu nói. Nàng phải ăn nhiều, nếu không no thì làm sao làm được việc? Hơn nữa hiện nay thức ăn cũng dồi dào, nàng cũng sẽ không khó xử bản thân mình.

Nhưng so với bình thường thì nàng ăn chậm hơn nhiều. Làm chị gái, làm mẹ ngần ấy năm, nàng đã quen chăm sóc người khác, đợi bọn họ ăn xong nàng mới ăn những thứ còn lại. Con trai nàng còn nhỏ nên không hiểu, một đường này Uông Vĩnh Chiêu chủ yếu dùng bữa bên ngoài, chỉ thi thoảng mới dùng bữa trong xe với bọn họ nhưng không ngờ hắn lại để ý thấy.

“Ăn xong đi, đừng nói chuyện.” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày quát.

Trương Tiểu Oản mỉm cười, rũ mắt uống một ngụm cháo đã hơi nguội, nhanh chóng ăn hết. Cháo quả thực sắp nguội hết rồi.

******

Đoàn người di chuyển thêm hai ngày nữa, đến ngày thứ ba bọn họ rốt cuộc cũng tới Sa Hà trấn.

Lúc này đã là buổi chiều, sa mạc nổi gió, cát vàng khắp nơi. Trong không khí mà một mảnh cát mỏng, dù thế thì tinh thần mọi người vẫn rung lên vì đã tới đích.

Nơi này về sau sẽ là nhà của bọn họ.

Vì hiện tại chưa tìm được nguồn nước ở Thiết Sa trấn, ở bên đó chỉ đủ nước cho 50 người ở nên hiện tại bọ họ ở lại Sa Hà trấn. Ở đây đã có bốn cái giếng, còn một ít người đi tới trấn Bạch Dương bên cạnh, nơi đó dễ sống hơn một chút.

Sa Hà trấn được Uông Vĩnh Chiêu coi là chủ trấn, đám Trương Tiểu Oản và những gia quyến đi theo tiến vào thì thấy tình hình cũng không phải quá hoang vu. Những căn phòng đá được xây dựng tươm tất, phía trước những cửa hiệu mặt tiền có lát đá phiến, cho dù ở một mảnh cát vàng nên cũng không quá đẹp, nhưng cũng có vài phần mới mẻ.

Phủ Tiết Độ Sứ cũng được xây dựng cực kỳ uy nghi nhưng vẫn chưa xong. Đá xây nhà còn thô ráp chưa được mài giũa cho mượt mà nhưng Trương Tiểu Oản thật sự thích, sau khi tiến vào cửa lớn nàng không ngừng xốc mành che lên nhìn phủ đệ thô ráp nhà mình. Cho dù miệng toàn cát thì mắt nàng cũng không tắt ánh sáng.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn phụ nhân kỳ quái này, lúc nàng dừng lại lần thứ hai để xem một tảng đá lớn thì hắn không thể chịu được nữa. Hắn vươn tay kéo nàng đi về phía hậu viện, miễn cho nàng đứng đó hứng cát vào miệng mà vẫn vui mừng hớn hở, bộ dáng kích động không che giấu nổi.

Bộ dạng nàng thế này quả thực là kỳ quái, không nói phu nhân kinh thành mà chỉ cần phụ nhân từ phía nam tới cũng sẽ không có biểu hiện như nàng. Cho dù là lúc tiến vào hoàng cung nguy nga lộng lẫy tráng lệ hắn cũng không thấy mắt nàng sáng đến thế này, mặt nàng cũng không hồng như bây giờ.

Trên thực tế, nàng diễm lệ đến nỗi môi cũng hồng rực, dù Uông Vĩnh Chiêu biết mấy ngày này nàng chưa từng trang điểm dù chỉ một chút. Hắn có chút gấp không chờ nổi mà kéo nàng đi đến hậu viện, nhìn thấy nàng bước quá chậm không theo nổi bước hắn, Uông Vĩnh Chiêu không vui cúi người bế nàng lên bước nhanh vào trong nhà chính ở hậu viện.

“Nước đã nấu xong chưa?” Vừa vào hắn đã hỏi Giang Tiểu Sơn đứng ở một bên.

“Đã xong, đã xong……” Giang Tiểu Sơn vội la lên, kéo bà Bảy và bà Tám đi xuống, thậm chí còn không đợi bọn họ hành lễ.

Uông Vĩnh Chiêu vừa vào cửa đã đá hòn đá giữ cửa, buông phụ nhân trong ngực ra, thả màn trướng xuống. Thấy đôi mắt lấp lánh của nàng thì hắn híp híp mắt, cúi người qua.

“Đừng.” Trương Tiểu Oản cười, trên người bọn họ quá bẩn. Thấy Uông Vĩnh Chiêu hô hấp nặng nề, nàng nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người mình và trên người hắn.

Mới vừa bước vào thùng tắm xác thật rất lớn kia, mới vừa tháo tóc của cả hai ra thì nàng đã bị Uông Vĩnh Chiêu đè ở cạnh thùng tắm, dưới thân tê rần. Người này lại gấp tới độ không chờ nổi vào xông vào khiến Trương Tiểu Oản thất thanh kêu đau một tiếng.

Nhưng chỉ một chút, Uông Vĩnh Chiêu đã dừng lại, thở hổn hển bên tai nàng. Trương Tiểu Oản thaáy hắn thật là đáng thương thì khoanh chân bên hông hắn, nhẹ nhàng nói, “Ngài động đi, nhưng phải nhẹ một chút, đừng mạnh quá ta cũng đau, được không?”

Nàng vừa nói xong lời này thì Uông Vĩnh Chiêu đã ngẩng mặt lên, mắt đỏ bừng, tràn đầy dục vọng hung ác.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 169
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...