Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bệnh Sủng

Chương 50

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ôm Tiểu Thỏ, cười ngốc một hồi, Giản Chính Dương lại kéo cô tới địa điểm tiếp theo, tiệm chụp hình. Tuy chưa từng tới nơi này, nhưng cô cũng biết việc chụp ảnh cưới vô cùng đắt.

Tiểu Thỏ vốn muốn đổi tiệm chụp hình, nào ngờ chưa kịp nói thì ông chủ tiệm đã ra chào. Giản Chính Dương nói tên mình, ông chủ tiệm lập tức dẫn cả hai vào phòng khách quý, sau đó có người nhanh chóng bước tới để trang điểm cho Tiểu Thỏ.

“Khoan đã, chúng tôi chưa bàn bạc gì cả, cũng chưa thương lượng giá cả, sao lại trang điểm liền cho tôi?”

Người trang điểm nở nụ cười, “Cô Giản yên tâm, mấy hôm trước, ngài Giản từng tới đây trước để chuẩn bị, nói là muốn cho cô một sự ngạc nhiên.”

“Thật sao?” Tiểu Thỏ hơi kinh ngạc, nhìn Giản Chính Dương vẫn luôn theo sau cô, cô chợt cảm thấy mình được che chở, nhất thời vui vẻ ra mặt mà nhìn anh.

“Anh chắc chắn em sẽ gả cho anh sao? Tự tin quá đó.”

Giản Chính Dương cười tủm tỉm, kéo tay Tiểu Thỏ, chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm, “Không phải bây giờ em đã là bà Giản rồi sao?”

“Ha ha...” Tiểu Thỏ nhịn không được mà bật cười, hạnh phúc nhìn bản thân tay trong tay với anh. Bây giờ cô đã kết hôn rồi. Lúc còn bé, cô từng mơ mình sẽ được gả cho một bạch mã hoàng tử, bây giờ quả thật là bạch mã hoàng tử, không lẽ mẹ ở trên trời đang phù hộ cho cô sao? Tuy cô không tin vào thần linh, nhưng giờ khác này thì cô tin... Do đó, cảm ơn người rất nhiều, mẹ.

Thầm nói xong, Tiểu Thỏ ngoan ngoãn để người ta trang điểm. Mỗi khi có cơ hội, cô và Giản Chính Dương lại nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tình thâm, khiến cho đám nhân viên xung quanh hâm mộ không thôi.

Hai người chụp ảnh cưới, tuy không thay đồ nhiều nhưng lại thay đổi nhiều khung cảnh xung quanh, rất đa dạng, tới khi kết thúc thì đã là 10 giờ 30 phút tối.

Vì để cân xứng với Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ phải mang cao gót 10cm. Sau vài giờ, chân cô liền đau đớn. Ra khỏi tiệm chụp hình, chân cô vẫn còn đau. Giản Chính Dương thấy cô không bình thường liền đau lòng, nhìn xuống chân cô.

“Đau lắm không?”

“Hơi đau thôi.” Tiểu Thỏ làm nũng.

“Lại đây, anh cõng em.”

“Không cần đâu, em rất nặng.”

Giản Chính Dương không nói nhiều, chỉ bảo Tiểu Thỏ leo lên lưng mình, “Lên đi.”

“Không cần đâu.” Tiểu Thỏ còn định nói tiếp, Giản Chính Dương đã xoay người, ôm lấy cô, “Nếu không muốn anh cõng thì ôm thế này cũng được.”

“Ông xã, để em xuống.” Xung quanh có người nhìn vào, Tiểu Thỏ rất ngại, “Em nặng lắm, buông em xuống đi.”

“Đừng nhúc nhích.” Giản Chính Dương thản nhiên uy hiếp, “Nhúc nhích nữa anh sẽ hôn đấy.”

Tiểu Thỏ sợ tới mức bất động. Thấy Giản Chính Dương cười trộm, cô mới biết bị anh tính kế, nhất thời bối rối, “Đáng ghét, anh xấu lắm.”

“Ha ha...” Nếu người nhà nhìn thấy Giản Chính Dương cười vui như vậy, chỉ sợ tròng mắt của họ sẽ rớt ra mất. Đáng tiếc, tính tình anh rất quái dị, ngay cả người nhà cũng bị anh vứt bỏ, do đó có thể nói, chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của anh.

Giữa trưa, hai người ăn đại vài món ở bên ngoài. Buổi tối, nói thế nào đi nữa thì Giản Chính Dương vẫn không chịu ăn ở ngoài. Trễ thế này, bụng đã sôi mấy lần, Tiểu thỏ đau lòng, nói với Giản Chính Dương.

“Ông xã, chúng ta về nhà đi. Về nhà rồi em sẽ nấu cơm cho anh ăn.”

Giản Chính Dương cười hạnh phúc, “Được.”

Xe taxi chạy tới dưới lầu, Giản Chính Dương muốn ôm Tiểu Thỏ đi lên. Tiểu Thỏ sợ anh mệt, nhanh chân nhảy xuống, nghịch ngợm.

“Dù sao thì bây giờ cũng không có ai, em sẽ đi chân trần, muốn nhớ lại cảm giác đó một chút.”

Nhìn thấy vẻ đẹp của Tiểu Thỏ dưới ánh đèn, trong lòng Giản Chính Dương rất vui, anh cảm thấy đây chính là chuyện hạnh phúc nhất đời mình. Anh kéo tay Tiểu Thỏ, dịu dàng nói.

“Được.”

Hai người vừa cười vừa nói, lên lầu. Đi tới cửa, Tiểu Thỏ chợt gặp Giản Tình. Giản Tình nghe tiếng hai người đùa giỡn, đầu tiên bà nhìn cả hai, sau đó nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt nhau kia.

“Dì ~” Tiểu Thỏ mở miệng trước, nhìn ánh mắt của Giản Tình mà có chút ngượng ngùng. Cô định lấy tay ra khỏi tay Giản Chính Dương, nào ngờ anh lại nắm chặt, thậm chí có chút mất hứng với cô.

“Em đã gả cho anh rồi, sao còn gọi là dì? Phải là mẹ mới đúng.”

Lời vừa nói ra giống như đổ thêm dầu vào cơn giận của Giản Tình. Bà nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay người, cảm thấy đầu óc bùng nổ, lập tức dùng tay tát cô một cái.

“Cô là đồ yêu nữ! Cô đã làm gì con tôi? Cút! Cút khỏi nó ngay lập tức! Không được lại gần nó!”

Giản Chính Dương và Tiểu Thỏ đều không ngờ rằng Giản Tình lại ra tay đánh người, nhất là Tiểu Thỏ. Dù sao đi nữa, Giản Tình đã từng rất vừa lòng với cô, hơn nữa trong lòng cô, bà là người có giáo dục hẳn hoi, cho dù bất mãn cũng sẽ không đánh cô mới đúng. Vì vậy, cái tát ngoài ý muốn này khiến mặt cô đau vô cùng.

“Bà xã ~” Giản Chính Dương ngây người một lát rồi mới phản ứng kịp. Anh đau lòng ôm cô, trợn mắt với Giản Tình, “Sao mẹ đánh cô ấy? Mẹ dựa vào cái gì mà đánh cô ấy?”

“Mẹ là mẹ con, mẹ nuôi con khôn lớn, muốn đánh ai còn phải đợi con đồng ý sao? Con có thể vì người ngoài mà cãi nhau với mẹ, còn dám tự tiện kết hôn! Trong mắt con có còn coi mẹ là mẹ không? Ngày mai phải đi ly hôn ngay, nhà họ Giản tuyệt đối không chấp nhận người như cô ta!”

“Cô ấy không phải người ngoài, cô ấy là vợ con! Mẹ dựa vào cái gì mà đánh cô ấy?” Giản Chính Dương rất kích động, nếu không có một chút lý trí cuối cùng nhắc nhở, có lẽ anh đã nhào tới đánh Giản Tình rồi.

Phản ứng của anh càng khiến Giản Tình tức giận, “Mẹ không đồng ý cho con ở chung với cô ta, lập tức chia tay ngay! Bằng không, mẹ coi như không có đứa con này!”

Tiểu Thỏ giật mình nhìn Giản Tình, không rõ vì sao thái độ của bà lại khác lúc trước như vậy.

“Con không muốn gặp mẹ nữa! Mẹ đi cho con, đi thật xa vào, đi cho con!” Giản Chính Dương không suy nghĩ mà trực tiếp đuổi người.

Giản Tình trợn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe, “Con nói gì hả?”

“Con nói mẹ đi, đi mau cho con! Con không muốn nhìn thấy mẹ!” Giản Chính Dương bắt đầu chán ghét bà vì bà ghét bỏ Tiểu Thỏ.

“Được! Được! Được lắm!” Giản Tình bị Giản Chính Dương làm cho tức giận, tim đập thình thịch, sắc mặt xanh mét, “Coi như mẹ uổng công nuôi con. Được, mẹ đi, từ nay về sau đừng gọi tôi là mẹ...”

Giản Tình tức đến mức dậm chân, chen vào giữa hai người mà xuống lầu, muốn tách họ ra. Nào ngờ, Giản Chính Dương lại nắm chặt lấy tay Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ vừa bị Giản Tình đẩy vừa bị Giản Chính Dương kéo, đứng không vững nên chân nhúc nhích. Đúng lúc đó, Giản Tình bước tới, gót giày cao gót của bà giẫm lên chân Tiểu Thỏ, khiến cô kêu lên thảm thiết.

“A!!!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 50
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...