Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 111

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Buổi tối Vương Hải Ninh muốn trở về căn hộ riêng, Khổng Hi Nhan liền muốn đi theo, thậm chí cô đã nghĩ ra lời giải thích nhưng bị Vương Hải Ninh cự tuyệt, cô và Khổng Hi Nhan đi ra ngoài cửa nói:

"Em muốn đi cùng chị vậy Trì tổng nhất định cũng sẽ đi theo, hiếm khi cô ấy về nhà một lần, sao em có thể để cô ấy đi theo chúng ta?"

Khổng Hi Nhan mím môi:

"Em đi với chị."

Vương Hải Ninh tỉ mỉ quan sát nét mặt của Khổng Hi Nhan, cuối cùng nói:

"Hai người có chuyện gì à?"

Khổng Hi Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu:

"Không có."

Ánh mắt Vương Hải Ninh lóe sáng:

"Hi Nhan, em có biết khi em nói dối, mắt sẽ chớp rất nhanh không?"

Khổng Hi Nhan vội vàng chớp mắt, khóe môi kéo ra nụ cười:

"Tại sao em không phát hiện."

Vương Hải Ninh nhìn cô:

"Cho nên em vừa nói dối?"

Khổng Hi Nhan kịp phản ứng thì biết mình bị lừa, cô thở dài:

"Được rồi, quả thật cái gì cũng không thể gạt được chị nhưng cũng không thể xem là có chuyện, chỉ là có vài điều phải cần chị ấy xác nhận."

Vương Hải Ninh gật đầu:

"Vậy thì quá tốt, chị cũng không hy vọng hai người có mâu thuẫn."

"Dẫu sao phải làm người hòa giải của hai người... đau đầu."

Khổng Hi Nhan bị vẻ mặt rối rắm của Vương Hải Ninh chọc cười, vẻ mặt thoải mái hơn, lúc này mặt mày mang theo ý cười, chân thành nói:

"Cám ơn chị, Hải Ninh."

Cho dù đó là vì Vương Hải Ninh hay là vì cô và Trì Vãn Chiếu, cô vẫn nợ Hải Ninh một lời cảm ơn.

Vương Hải Ninh ậm ừ:

"Hai người luôn hạnh phúc đó chính là báo đáp tốt nhất cho chị."

Khổng Hi Nhan quả quyết gật đầu, trong mắt mang theo nước mắt lóng lánh.

Hai người trò chuyện xong, Trì Vãn Chiếu đã đi tới, nói:

"Chu Sinh đến rồi, đi thôi."

Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh nhìn nhau, gật đầu, sau đó Vương Hải Ninh theo Trì Vãn Chiếu chuẩn bị lên xe.

Người Trì gia cũng đều đi ra đứng ở cửa, Vương Hải Ninh lại một lần nữa cùng họ chào tạm biệt, Tạ Đan lau nước mắt nói:

"Đứa nhỏ này quả thật hiếm thấy."

Trì Nhất Phàm gật đầu:

"Đúng vậy, không nghĩ tới Trì gia..."

Lời còn lại đã không nói ra nhưng mọi người đều hiểu, họ trầm mặc, Trì Huyên mắt thấy Vương Hải Ninh sắp lên xe cô liền đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Hải Ninh.

Cách đó không xa, Trì Vãn Chiếu nói với Khổng Hi Nhan:

"Em muốn đi cùng không? Chị đã cho người thu xếp xong hành lý."

Đôi mắt sáng sâu thẳm của cô đối diện với Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan nghĩ đến lời của Vương Hải Ninh, cô lắc đầu nói:

"Không cần đâu, buổi tối chúng ta ở nhà cùng mẹ và Tiểu Huyên."

Trì Vãn Chiếu giương khóe môi:

"Ừm."

Hai người nói xong liền giúp Vương Hải Ninh đóng cửa xe, Vương Hải Ninh mở cửa sổ xe, vẫy tay với Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, hẹn nhau ngày mai gặp lại.

Khổng Hi Nhan đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt của cô nhìn về phía Vương Hải Ninh, mặt mỉm cười, dặn Vương Hải Ninh trên đường cẩn thận.

Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan đứng cạnh nhau, cô bình tĩnh nhìn về phía trước, chìm vào suy tư.

Tay bị người ôm lấy, tiếp theo ngón tay Khổng Hi Nhan xuyên vào khe hở giữa ngón tay cô, nắm lấy.

Hai người mười ngón tay đan xen, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, dòng nước ấm dâng trào trong lòng Trì Vãn Chiếu, cô nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, thấy cô ấy cũng nhìn mình, mặt mày ấm áp dịu dàng, nụ cười khẽ.

Khóe môi của Trì Vãn Chiếu cũng nhịn không được giương lên.

Vương Hải Ninh nhìn hai người ở đối diện, cô nói với Chu Sinh:

"Đi thôi."

Chu Sinh ừm một tiếng khởi động rồi lái xe ra khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi cửa lớn, phía sau có một thân ảnh đuổi theo, Trì Huyên chạy không kịp thở, cô như dốc toàn sức chạy theo, ở phía sau xe vừa chạy vừa gọi:

"Vương Hải Ninh!"

Chu Sinh từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng Trì Huyên vội vàng dừng xe, Vương Hải Ninh vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thấy vậy liền mở mắt, tiếp theo cửa xe bị người gõ gõ, mặt Trì Huyên xuất hiện bên cạnh.

"Vương Hải Ninh."

"Tôi còn chưa nói lời tạm biệt với cô."

Vương Hải Ninh nhìn cô gái này bởi vì chạy cho nên hai gò má đỏ lên, thở hổn hển, cô có chút trầm mặc.

Gió lạnh thấu xương, cuốn theo không ít bông tuyết, thỉnh thoảng dừng lại ở trên mặt hai người, cảm giác lạnh thấu xương.

Trì Huyên cùng Vương Hải Ninh đứng ở ngoài xe, đều không nói lời nào.

Vương Hải Ninh cúi đầu Trì Huyên, cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, hỏi:

"Còn việc gì không? Không có việc gì thì mau trở về, bên ngoài trời lạnh, bị lạnh sẽ không tốt."

Trì Huyên cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không hiểu sao cô cảm thấy có chút bi thương, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi không ít:

"Tôi nghe anh và chị tôi nói, cô đem cổ phần chuyển cho chị dâu."

Vương Hải Ninh giật mình, sau đó gật đầu:

"Phải."

Trì Huyên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước mắt sáng ngời:

"Vì sao? Có phải vì những gì tôi đã làm trước đây? Khiến cho cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Trì gia?"

Vương Hải Ninh đưa tay xoa đầu Trì Huyên:

"Tiểu Huyên, thế giới người lớn rất phức tạp, tôi cũng không phải bởi vì những chuyện cô làm."

"Trên thực tế, những việc cô làm, tôi đều có thể lý giải, thậm chí cũng không cảm thấy cô quá đáng."

"Thật ra, cô không hề xấu (tính), cô rất hiền lành."

Trì Huyên sau khi nghe thấy lời này của Vương Hải Ninh sắc mặt khó coi trước đó đã tốt hơn không ít, cô cắn môi:

"Cô thật sự không trách tôi sao? Ngày đó tôi còn ép cô đi gặp ba..."

"Không có."

Vương Hải Ninh mỉm cười:

"Hãy tưởng tượng, nếu tôi là cô, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy."

"Đây là chuyện bình thường của con người, cũng không phải lỗi của cô."

Trì Huyên cúi đầu:

"Nhưng tôi còn làm chị dâu bị thương..."

Vương Hải Ninh:

"Đời người, có thể phạm sai lầm."

"Có những người ăn năn đúng lúc cũng biết nhận ra đó là sai."

"Nhưng có những người vẫn như cũ trầm mê trong sai lầm, bọn họ không muốn quay đầu lại."

"Tiểu Huyên, cô là đầu tiên, mà ba cô là người phía sau."

"Cô có hiểu không?"

Trì Huyên lắng nghe những câu nói này dường như có chút hiểu nhưng dường như có chút không rõ, Vương Hải Ninh không để cho cô có thời gian để tự hỏi, cô ấy hối thúc:

"Được rồi, mau về đi, mọi người đang chờ cô."

Trì Huyên chuyển sang nhỏ giọng:

"Ừm."

"Vậy tôi..."

"Có thể ôm cô không?"

Vương Hải Ninh đứng yên giang đôi tay ra, đem Trì Huyên ôm trọn vào lòng, cô vỗ về Trì Huyên, nói:

"Phải ngoan ngoãn nghe lời dì, trước khi làm chuyện gì phải suy đi nghĩ lại, có một số việc một khi làm sai cái giá phải trả là khá lớn."

Trì Huyên ôm chặt lấy Vương Hải Ninh, đầu đặt trên vai Vương Hải Ninh, nhỏ giọng nói:

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

"Chị ba."

Sau khi nghe cô gọi như vậy, cô cảm giác được cơ thể Vương Hải Ninh có chút cứng ngắc, cùng với cánh ta ôm cô vỗ lưng cô cũng chậm chạp không hạ xuống, Trì Huyên ôm lấy Vương Hải Nhin, tay đặt trên lưng Vương Hải Ninh vỗ về:

"Chị ba..."

Cách hai người đang ôm nhau không xa, Tạ Đan nhíu mày hỏi Trì Vãn Chiếu:

"Thật sự không có chuyện gì sao?"

Trì Nhất Phàm tiếp lời của bà, cười cười:

"Không có gì đâu mẹ, con thấy trong khoảng thời gian này Tiểu Huyên đã trưởng thành không ít, mẹ không phát hiện em ấy của bây giờ và trước khi về nước hoàn toàn khác nhau sao."

Tạ Đan gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

Gió lạnh vẫn tùy ý thổi như trước, cuốn theo vô số bông tuyết, Trì Huyên cùng Vương Hải Ninh cứ đứng đó ôm lấy nhau.

Một lúc lâu sau.

Hai người tách ra, tiếp theo mọi người nhìn thấy Vương Hải Ninh đang nói chuyện, Trì Huyên chỉ gật đầu, một lát sau, Vương Hải Ninh lên xe rời đi, Trì Huyên cũng quay đầu trở về.

Tạ Đan bước tới:

"Lạnh rồi, chúng ta về nhà thôi."

Trì Huyên không nói chuyện cứ nhìn Tạ Đan, ngay khi Tạ Đan không hiểu chuyện gì mang theo thắc mắc, Trì Huyên bất ngờ đưa tay ôm lấy Tạ Đan, giọng nghẹn ngào nói:

"Mẹ, lúc trước là con không hiểu chuyện, mẹ vất vả rồi."

Thoáng chốc trong mắt Tạ Đan nước mắt dâng lên, làm mờ đi cảnh tượng trước mắt, giọng của bà khàn khàn nói:

"Không vất vả, mẹ một chút cũng không vất vả."

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu nhìn nhau, nắm chặt tay nhau, cô tựa vào người Trì Vãn Chiếu, cảm động dâng lên trong lòng.

Ngay cả Trì Vãn Chiếu từ trước đến giờ đều nghiêm mặt vành mắt cũng đỏ lên.

Dưới bóng đêm, gió lạnh nổi lên, thổi lên người họ không chỉ không có cảm giác lạnh lẽo, ngược lại còn có một dòng nước ấm từ trong lòng dâng lên theo máu chạy khắp cơ thể, lan tràn khắp cơ thể.

Người Trì gia đứng ngoài cửa thật lâu, mãi cho đến khi Vương Hải Ninh gọi điện thoại nói cho Khổng Hi Nhan biết cô ấy đã đến nơi, mọi người mới trở vào nhà.

Ngày cuối cùng, Tạ Đan lôi kéo Trì Vãn Chiếu cùng Khổng Hi Nhan nói chuyện rất lâu, mãi đến nửa đêm mới thả người, Khổng Hi Nhan từ trong phòng Tạ Đan đi ra vừa định xoa vai, ngón tay Trì Vãn Chiếu liền dán lên, cô quay đầu mỉm cười, hai người trở về phòng.

Ngày hôm sau thời tiết cũng rất tốt, sáng sớm Chu Sinh đã tới đón Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu, Tạ Đan giống như thường lệ căn dặn một phen, Trì Nhất Phàm nói với Khổng Hi Nhan:

"Hi Nhan, Tiểu Vãn làm phiền em quan tâm em ấy nhiều hơn."

Khổng Hi Nhan gật đầu, thật ra chỉ có trong lòng cô hiểu rõ từ trước tới nay đều là Trì Vãn Chiếu chăm sóc cô.

Trì Huyên cũng từ trong phòng đi ra, đôi mắt sưng đỏ, hiển nhiên tối hôm qua đã khóc rất lâu, còn muốn vác đôi mắt này đi tiễn họ ra sân bay, bị Trì Vãn Chiếu ngăn lại, chỉ nói một câu không cần đi, cô sẽ thường xuyên cùng Khổng Hi Nhan trở về.

Lúc này mọi người mới dừng lại, thả Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu rời đi.

Không lâu sau, các cô đến đón Vương Hải Ninh.

Dáng vẻ của Vương Hải Ninh có vẻ ngủ không ngon, lên xe bắt đầu nhắm mắt ngủ, Khổng Hi Nhan nói chuyện với Vương Hải Ninh, Vương Hải Ninh cũng chỉ miễn cưỡng trả lời vài tiếng.

Rốt cuộc Khổng Hi Nhan không quấy rầy cô ấy nữa.

8 giờ rưỡi họ lên máy bay.

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu ngồi cùng nhau, Vương Hải Ninh và Chu Sinh ngồi ở phía sau các cô, từ A quốc đến thành phố B khoảng tám tiếng đồng hồ, sau khi Khổng Hi Nhan lên máy bay vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, cô mở miệng gọi:

"Tiểu Vãn."

Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn người kia:

"Sao?"

Khổng Hi Nhan cũng không quay đầu lại, nói:

"Chị biết Hiểu Dĩnh đúng không?"

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu hơi trầm xuống, không trả lời.

Bầu không khí giữa hai người trầm lặng.

Một lúc sau, Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Chị biết."

Khổng Hi Nhan:

"Nhưng chị không biết tất cả."

"Chị muốn làm gì?"

Đôi mắt sâu thẳm của Trì Vãn Chiếu hiện lên tia sáng:

"Cô ta liên lạc với Sài Nhân, bảo Sài Nhân trở về nước."

Khổng Hi Nhan chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ trở lại nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Cho nên hôm đó cô ấy tìm chị, chính là vì chuyện này."

"Cô ấy nói cho chị biết."

Khổng Hi Nhan:

"Tại sao trước đây chị không nói cho em biết."

Trì Vãn Chiếu rũ mắt:

"Em cũng không nói cho chị biết."

Giọng điệu của người kia dường như có chút oán giận, Khổng Hi Nhan cảm thấy buồn cười, giọng cô đầy ý cười:

"Em không phải không nói cho chị biết, chỉ là chuyện này rất phiền phức, bên trong còn liên quan đến một người, em chỉ muốn cho Hiểu Dĩnh một cơ hội cuối cùng."

"Kỳ thật em đã đoán được chuyện ba năm trước có quan hệ với Hiểu Dĩnh."

"Nhưng em muốn thử một lần, nếu..."

Trì Vãn Chiếu tiếp lời Khổng Hi Nhan:

"Nếu không thành công, chị sẽ sử dụng cách của chị, Hi Nhan, chị sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào cứ nhìn chằm chằm em."

Khổng Hi Nhan nắm tay cô:

"Được rồi, em hứa với chị."

Trì Vãn Chiếu cùng lòng bàn tay Khổng Hi Nhan hợp lại với nhau, nắm tay Khổng Hi Nhan đặt ở bên môi nói:

"Chuyện em hứa với chị nhất định phải nhớ kỹ."

Trong mắt Khổng Hi Nhan mang theo ý cười, cô nhìn Trì Vãn Chiếu đầy thâm tình, dường như đã có quyết định trọng đại gì đó, cuối cùng cô nói:

"Em nhất định nhớ kỹ."

Trì Vãn Chiếu tiến đến bên môi Khổng Hi Nhan trộm hương.

Khoảng 5 giờ chiều, các cô đến thành phố B, lúc xuống máy bay Khổng Hi Nhan cởi chiếc áo lông vũ nặng nề ra, bên trong là một chiếc áo len cùng với quần jean, lại mặc một chiếc áo khoác cùng màu với Trì Vãn Chiếu.

Tóc dài xõa vai, kính râm và nón đều lấy xuống, cô hất tóc, gương mặt tinh tế mang theo nụ cười khẽ, nhìn về phía Trì Vãn Chiếu lên:

"Đi thôi."

Khổng Hi Nhan dịu dàng ấm áp cười nói:

"Chuyện em hứa với chị em đều nhớ rõ."

"Sau này em sẽ ở bên cạnh chị."

"Luôn ở bên cạnh."

Trì Vãn Chiếu phút chốc nở nụ cười, cô đưa tay nắm lấy tay Khổng Hi Nhan.

Sau khi hai người xuống máy bay, Vương Hải Ninh và Chu Sinh đều ngẩn ngơ, vẫn là Khổng Hi Nhan đánh tiếng hai người mới hoàn hồn.

Nhất là Vương Hải Ninh, cô chỉ vào Khổng Hi Nhan nói:

"Sao em..."

Khổng Hi Nhan mỉm cười với cô:

"Như vậy không tốt sao?"

Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan lại nhìn về phía Trì Vãn Chiếu nói:

"Rất tốt."

Thật sự rất tốt.

Rốt cuộc cô có thể yên tâm.

Vương Hải Ninh vừa dứt lời đã có không ít người lấy điện thoại ra chụp hình Khổng Hi Nhan.

Hỗn loạn bên này dẫn tới chú ý của phóng viên gần đó, bọn họ nghe thấy liền lập tức hành động, giành nhau trực tiếp đưa tin.

Không bao lâu.

Trên weibo bị ba chữ Khổng Hi Nhan thống trị.

-------------

Tác giả có điều muốn nói:

Trì Vãn Chiếu: "Hi Nhan, có người nói chị không đủ ngọt ngào thì phải làm sao bây giờ?"

Khổng Hi Nhan ôm lấy người kia hôn một hơi.

"Em đã nếm thử, rất ngọt."

Trì Vãn Chiếu: "Nếm thử sẽ biết sao? Vậy chị để cho bọn họ..."

Khổng Hi Nhan: "Đừng có nằm mơ! Đừng hòng nghĩ về điều đó!"

Trì Vãn Chiếu: QAQ.

--------------------------

Ps. Trì tổng riết hết cần hình tượng rồi :v

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: "Khổng tiểu thư, mời cô gởi lịch trình cho tôi, sáng trưa tối gởi tin 3 lần."
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm
Chương 49
Chương 49: Tôi không rõ.
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Lên chương trình.
Chương 55
Chương 55: Cô muốn thắng
Chương 56
Chương 56: Trì tổng, xảy ra chuyện rồi.
Chương 57
Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý (của em ấy)
Chương 58
Chương 58: Tôi không muốn đợi thêm
Chương 59
Chương 59: Tôi biết người kia là ai
Chương 60
Chương 60: Xin lỗi, tụi em tới trễ
Chương 61
Chương 61: Vậy chị trả lại cho em đi.
Chương 62
Chương 62: Để tôi đè xuố,ng
Chương 63
Chương 63: Tôi không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Chương 64
Chương 64: Tôi muốn cung cấp tin tức.
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Phóng viên sẽ...
Chương 67
Chương 67: Bọn họ thiếu cô ấy một lời xin lỗi
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Chờ anh kết hôn chẳng phải sẽ biết sao
Chương 70
Chương 70: Bây giờ hắn biết rồi
Chương 71
Chương 71: Yên Yên thích cắn tôi
Chương 72
Chương 72: Thăm hỏi chương trình
Chương 73
Chương 73: Sao cô ấy biết?
Chương 74
Chương 74: Chúc mừng anh ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn
Chương 75
Chương 75: Ước pháp tam chương
Chương 76
Chương 76: Thật đáng yêu
Chương 77
Chương 77: Anh đi mà giải thích với tiền thưởng của mình
Chương 78: Ghi nhớ việc này thế nào
Chương 78
Chương 79: Cô thích em ấy không phải à?
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Ngọt không? Ngọt thì nếm thêm đi.
Chương 81
Chương 81: Hẳn là vô cùng tốt
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 85: Theo chị về nhà nha?
Chương 86
Chương 86: Chị, em tới rồi
Chương 87
Chương 87: Không cần
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Cố tình gây sự?
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 127: Phu nhân của Trì Vãn Chiếu này không xứng?
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...