Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 35

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trì Vãn Chiếu và Vương Hải Ninh lần đầu tiên gặp nhau cũng không phải ở nước A.

Mà là ở thành phố B.

Lúc đó, cô theo Trì Trác trở về thăm gia đình, gần nhà cũ gặp Vương Hải Ninh và mẹ cô, người phụ nữ kia cười rất dịu dàng nhút nhát, nói với cô:

"Gọi dì Vương là được rồi."

Cô gọi và tin ba mình, nghĩ rằng họ chỉ là những người bạn cũ lớn lên cùng nhau.

Cô thậm chí còn âm thầm khâm phục người phụ nữ này.

Thật không phải là dễ dàng với một người phụ nữ sống một mình nuôi nấng một đứa trẻ.

Thật đáng tiếc một cú tát vào mặt đến quá nhanh.

Chưa tới hai năm, ba cô đã tổ chức một cuộc họp gia đình, tuyên bố rằng ông có một đứa con, tên là Vương Hải Ninh.

Thật là mỉa mai.

Cô không thể tin rằng cô đã ngưỡng mộ một người phụ nữ như vậy.

Cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, cực kỳ buồn cười.

Nhưng thế giới này luôn có những sự trùng hợp, bạn càng không muốn, nó sẽ xảy ra.

Trì Vãn Chiếu sốc lại tinh thần, nghe Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh cô giới thiệu:

"Vương Hải Ninh, bọn họ đều thích gọi chị ấy là Vương lão sư, còn vị này..."

"Chị biết."

"Tổng tài của Cảnh Yên Trì Vãn Chiếu, ngưỡng mộ đã lâu."

Khổng Hi Nhan không nghĩ tới Vương Hải Ninh biết đến Cảnh Yên, có phải chị ấy cũng lên mạng xem chuyện nhàn rỗi trên mạng, vậy chuyện của cô?

Mặc dù cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó.

Nhưng cũng chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì với Vương Hải Ninh.

Họ chưa bao giờ nói về những vấn đề cá nhân này trong ba năm, và cô nghĩ rằng Vương Hải Ninh không biết.

Tâm tình Khổng Hi Nhan trong nháy mắt có chút phức tạp, Vương Hải Ninh cùng Trì Vãn Chiếu chào hỏi sau đó bộ dạng không liên quan nhìn Khổng Hi Nhan hỏi:

"Lần này trở về mấy ngày? "

Vốn dĩ định trở về một tuần, nào ngờ trên đường trì hoãn hai ngày, trở về ít nhất còn phải hai ngày, cho nên chỉ có bốn ngày.

Vương Hải Ninh gật gật đầu:

"Đủ rồi, Viên Viên và những người khác đều đang đợi. "

Trì Vãn Chiếu mím môi, không nói một lời.

Ba người đứng ở cửa thôn giới thiệu lẫn nhau, Viên Tuấn Sinh đã dẫn theo Viên Viền còn có mấy đứa nhỏ đi tới, chạy ở phía trước là tiểu mập mạp, so với đứa nhỏ bình thường cao hơn rất nhiều, bộ dạng khỏe mạnh, hắn chạy đến trước mặt Khổng Hi Nhan đứng vững, vẻ mặt hưng phấn gọi:

"Khổng lão sư! "

Trong thôn tổng cộng có hơn hai mươi đứa trẻ, lớn có nhỏ có, hiện tại có mấy đứa nghe được tin Khổng Hi Nhan trở về ăn cơm xong liền lạch bạch chạy tới.

Tiểu mập mạp chính là một trong số đó.

Khổng Hi Nhan nói với Vương Hải Ninh:

"Hải Ninh, vậy chị giúp chị chiếu cố Trì tổng, em nói chuyện với tụi nhỏ. "

Vương Hải Ninh mỉm cười:

"Được rồi, đi đi."

Cái miệng của người trong làng lớn đến mức không thích hợp để trò chuyện, Vương Hải Ninh thấy Trì Vãn Chiếu mang theo hành lý trên vai còn mang theo túi xách, cô vươn tay nói:

"Tôi giúp cô xách. "

Trì Vãn Chiếu đầu nghiêng mắt nhìn cô, cắn răng, âm thanh như gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo:

"Cảm ơn, không cần."

Vương Hải Ninh cũng không cường cầu, sắc mặt như thường đi phía trước dẫn đường.

Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô nhìn bóng lưng người kia bọc trong áo bông nhìn có vẻ mập mạp.

Mấy năm qua không gặp, Vương Hải Ninh tựa hồ không thay đổi nhiều, có lẽ thường xuyên cùng bọn nhỏ trộn lẫn với nhau, trên người người đó có hơi thở thanh xuân, tuy rằng không trang điểm, mái tóc dài cũng tùy ý buộc lên sau đầu, nhưng không thể không thừa nhận.

Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu măt mũi vẫn có vài phần giống nhau.

Cô thản nhiên thu hồi ánh mắt, theo Vương Hải Ninh đi tới trước cửa nhà, là nhà gỗ, không lớn, trên cửa không khóa, bên trong có ánh sáng chiếu ra.

Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà được xây bằng gạch và tráng xi măng, ghé sát vào nhìn, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy vết nứt, Trì Vãn Chiếu từ nhỏ đến lớn chưa từng sống trong một căn nhà như vậy, lập tức không khỏi nhíu mày.

Vương Hải Ninh đẩy cửa đi vào, Trì Vãn Chiếu đi theo.

Trên nền bê tông, trong phòng chính có một cái bàn vuông, một vài cái ghế đẩu bị thiếu góc, không phải đèn sợi đốt mà là bóng đèn mờ treo trên đỉnh, không sáng lắm, lúc mở cửa bị gió thổi, còn lắc lư vài cái.

Có ba phòng sau nhà chính, Vương Hải Ninh chỉ vào một trong số đó nói:

"Để cô chịu khổ rồi, buổi tối liền ngủ căn phòng này đi. "

Căn phòng kia vốn là phòng để đồ, lúc trước Khổng Hi Nhan nói dẫn bạn về, Vương Hải Ninh mới đơn giản thu dọn, vốn tưởng rằng là bạn tốt của Hi Nhan, nhất định biết tình huống ở đây, không nghĩ mang về lại là Trì Vãn Chiếu.

Trì Vãn Chiếu theo hướng ngón tay Vương Hải Ninh nhìn qua, trong phòng tối thui, cũng không biết có đèn hay không.

Vương Hải Ninh đi trước cô một bước, bước vào trong bật đèn lên, vốn là phòng để đồ, chỗ chắc chắn sẽ không quá lớn, một cái giường cũ xoay người cũng khó, Trì Vãn Chiếu mím môi không nói gì.

Yên Yên trong túi phía sau đang vặn vẹo, cô trầm mặc tháo túi ra, mở ra, Yên Yên nhất thời lộ đầu ra, meo meo lên tiếng.

Vương Hải Ninh nhìn xuyên qua người đang nửa ngồi nửa quỳ, giọng điệu lạnh nhạt nói:

"Trì tổng quả nhiên rất hứng thú, tới nơi này còn không quên mang theo thú cưng. "

Trì Vãn Chiếu lạnh lùng trở lời:

"Như nhau thôi."

Vương Hải Ninh dời tầm mắt, không để ý đến người kia nữa.

Yên Yên nghẹn trong túi nửa ngày giống như lấy lại tự do nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ không ngừng, cuối cùng nhảy đến chân Trì Vãn Chiếu, meo meo hai tiếng trừng mắt tròn trịa nhìn cô.

Bộ dạng đáng thương.

Trì Vãn Chiếu chỉ cúi đầu nhìn một chút liền biết nó muốn gì.

Cô lạnh mặt lạnh lấy ra thức ăn cho mèo còn lại từ trong túi, hầu hạ Yên Yên ăn tối.

Vương Hải Ninh cứ như vậy đứng ở phía sau cô, biểu tình trên mặt biến đổi vài lần, cuối cùng dời tầm mắt, không nhìn về phía Trì Vãn Chiếu cùng con mèo.

Không khí trong phòng có chút xấu hổ, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, chỉ có Yên Yên đang ăn thức ăn cho mèo ọp ẹp.

Trần gia cách đó không xa, Khổng Hi Nhan đang bị một đám trẻ vây quanh, cô bảo Trần Tuấn Sơn mở rương, bên trong không ít đồ cô đã mua, chỉ là văn phòng phẩm đã chiếm một cái rương.

Những đứa trẻ hào hứng ôm quà thuộc về mình, mỉm cười hai mắt long lanh.

Khổng Hi Nhan cười tủm tỉm sờ sờ đầu bọn trẻ, còn lấy ra không ít áo lông vũ chống lạnh từ trong túi đen ra, chia cho bọn nhỏ, nhìn thấy Trần Tuấn Sơn vẫn đứng bên cạnh, cô ngượng ngùng cười nói:

"Anh Sinh, xin lỗi tôi chỉ mua cho bọn nhỏ, lần sau khẳng định sẽ tặng quà bù cho mọi người!"

Trần Tuấn Sơn cười khoát tay:

"Đừng khách sáo, một mình cô ở bên ngoài không dễ dàng, tiết kiệm chút tiền, mua cho mình ít đồ ăn. "

"Nhìn cô xem, hình như lại gầy nữa rồi."

Khổng Hi Nhan sờ hai má mình, cười tủm tỉm:

"Nào có. "

Đây là sự thật, ai bảo tay nghề của Trì Vãn Chiếu rất tốt, cô đều cảm thấy mỗi ngày không phải Yên Yên muốn tập luyện, mà là cô phải tập luyện.

Hơn chín giờ một chút, bọn trẻ vui vẻ ôm quà trở về, Khổng Hi Nhan hứa với chúng sẽ không đi, sẽ ở đây cùng chúng vài ngày, Viên Viên bình thường thích dính lấy Khổng Hi Nhan, hiện tại nghe được câu này ngửa đầu hỏi:

"Khổng lão sư, vậy tối nay cô đừng trở về, ở nhà em được không? "

"Cô ngủ với em nha."

"Em rất nhớ cô."

Khổng Hi Nhan sờ đầu cô bé:

"Tiểu Viên, nhưng Khổng lão sư dẫn theo khách về đây, Khổng lão sư nhất định phải trở về. "

Trần Viên không tha ôm đùi cô:

"Không chịu, em không muốn cô đi. "

Trần Tuấn Sơn ôm Trần Viên đã cao nửa người:

"Ngoan, bình thường Vương lão sư dạy em như thế nào? Hãy lễ phép, Khổng lão sư còn có việc, em không được quậy. "

"Hơn nữa, Khổng lão sư chỉ là buổi tối trở về ngủ một giấc, sáng sớm mai em có thể gặp, phải không?"

Trần Viên được anh an ủi như vậy, ngược lại gật gật đầu:

"Được rồi. "

"Vậy ngày mai em sẽ đi tìm Khổng lão sư!"

Khổng Hi Nhan cười gật đầu:

"Được, cô chờ em."

Trần Viên lúc này mới cười buông ra.

Khổng Hi Nhan đem những thứ còn lại đặt ở nhà Trần Tuấn Sơn, bình thường lớp học ở gần Trần gia, cô mang về Hải Ninh cũng phải mang đi, quá phiền phức, còn không bằng để ở chỗ này.

Trần Tuấn Sơn tay chân nhanh nhạy xách một cái rương cùng túi màu đen đến góc tường, nói với Khổng Hi Nhan:

"Khổng lão sư, có muốn tôi đưa cô về không? "

Khổng Hi Nhan vội vàng khoát tay:

"Không cần, tôi tự về."

"Anh ở nhà cùng Viên Viên đi."

Trần Viên bị Trần Tuấn Sơn ôm trên người, vẫy tay chào Khổng Hi Nhan:

"Khổng lão sư ngày mai gặp. "

"Ngày mai gặp."

Khổng Hi Nhan sau khi chia tay Viên Viên liền mang rượng dồ của mình trở về nhà.

Đẩy cửa ra, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh đều ở trong phòng, một người ngồi xổm đang cho Yên Yên ăn cơm. Cô xách hành lý đi vào, Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu đồng thời đứng dậy, nhưng Trì Vãn Chiếu ngồi lâu trên đất, chân tê, cô trơ mắt nhìn Vương Hải Ninh đi nhanh đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nhận lấy hành lý của Khổng Hi Nhan.

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu nhất thời giống như sắc trời bên ngoài.

Đen thui.

Vương Hải Ninh nhận lấy hành lý đưa vào phòng thứ hai, cô bật đèn nói với Khổng Hi Nhan:

"Mệt rồi. "

Khổng Hi Nhan gật đầu: "Dạ."

Quả thật mệt mỏi, ở trên núi đi lâu như vậy, hai chân cô hiện tại đều mềm nhũn, cũng không biết Trì Vãn Chiếu như thế nào.

Khổng Hi Nhan thấy Vương Hải Ninh buông hành lý xuống, cô đi theo đi ra ngoài, Trì Vãn Chiếu đứng ở nhà chính, Yên Yên dưới chân vẫn đang đi vòng quanh cô, Khổng Hi Nhan mở miệng nói:

"Trì tổng, trước tiên tôi dẫn cô đi rửa mặt đi. "

Vương Hải Ninh đỡ vai cô:

"Để chị dẫn cô ấy đi."

Trì Vãn Chiếu mở tay cô ra, giật giật khóe miệng:

"Nên để Khổng tiểu thư dẫn tôi đi. "

Thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh đều đặt lên người cô, cô thản nhiên nói tiếp: "Tôi sợ người lạ."

Khổng Hi Nhan: ...

Vương Hải Ninh không kiên trì nữa, cô bảo Khổng Hi Nhan dẫn Trì Vãn Chiếu vào phòng tắm, phòng tắm hơn mười mét vuông, không có thiết bị tắm, chỉ có một cái kệ đặt mấy chậu, ngược lại có một cái bồn rửa mặt, là dùng gạch đỏ xếp chồng lên nhau, bên cạnh bồn rửa còn đặt hai bình nước.

Khổng Hi Nhan chạy vào phòng một lát lại chạy tới, lấy rất nhiều đồ rửa mặt, cô hỏi Trì Vãn Chiếu:

"Cô có mang theo không?"

Trì Vãn Chiếu cũng không mang theo toàn bộ như Khổng Hi Nhan.

Lúc trước cô đi công tác đều là phòng cao cấp, cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc những vấn đề này, cho nên khi Khổng Hi Nhan hỏi cô, cô vẫn sửng sốt, lắc đầu:

"Không mang theo. "

Khổng Hi Nhan cười cười:

"Đoán được, đây đều là mới, chuẩn bị cho cô. "

Trì Vãn Chiếu bỗng nhiên trong lòng dâng lên dòng nước ấm, ngực ấm áp.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Trì Vãn Chiếu cô liền ra ngoài, Vương Hải Ninh còn ngồi ở nhà chính chưa trở về phòng, Khổng Hi Nhan đi tới bên cạnh ngồi xuống quay đầu nói:

"Về ngủ trước đi, chị cũng mệt mỏi một ngày rồi. "

Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm vào phòng tắm, mãi đến khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước mới hỏi:

"Các người quen nhau như thế nào? "

Khổng Hi Nhan rũ mắt: "

Nói đến dài lắm. "

Vương Hải Ninh gật đầu:

"Được rồi, vậy có thời gian rồi nói sau."

Khổng Hi Nhan ừ một tiếng, nhìn Vương Hải Ninh trở về phòng.

Trì Vãn Chiếu không lâu sau cũng từ phòng tắm đi ra, cô quen tắm trước khi đi ngủ, nhưng điều kiện ở đây không cho phép, cho nên chỉ có thể tắm sơ liền đi ra, thậm chí còn mang đôi giày thể thao kia.

Khổng Hi Nhan nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn của cô ngẩn ra vài giây, sau đó mới đứng dậy đi tới trong tủ phía sau cửa lấy ra một đôi dép lê đưa cho cô:

"Mang của tôi đi."

Trì Vãn Chiếu cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật hoạt hình trên dép.

"Trì tổng?"

Khổng Hi Nhan khó hiểu đặt dép trên mặt đất:

"Thay đi. "

Lúc này mới thay dép.

Yên Yên ngồi trên bốn cạnh, nhìn thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu lập tức nhảy đến bên cạnh cô, cọ bắp chân cô, Trì Vãn Chiếu ôm lấy Yên Yên, tay sờ lên trán nó, Khổng Hi Nhan ở bên cạnh nhẹ giọng nói:

"Trì tổng đi vào nghỉ ngơi đi. "

"Đúng rồi, cô chờ một chút."

Khổng Hi Nhan đi trước vào phòng cô, quả nhiên nhìn thấy đầu giường còn cắm chăn điện, Hải Ninh vẫn cẩn thận như vậy.

Cô đưa tay tắt, quay đầu nói với Trì Vãn Chiếu:

"Được rồi, Trì tổng nghỉ ngơi đi."

Trì Vãn Chiếu nhìn bóng dáng bận rộn của người kia thoáng gật đầu, kéo ra khoảng cách, Khổng Hi Nhan từ bên cạnh cô đi ngang qua, mang theo mùi hương thơm ngát.

Một người một mèo đứng trong căn phòng chật hẹp này, cả hai nhìn chằm chằm giường, nửa tiếng sau Trì Vãn Chiếu thở dài, xõa tóc dài, thay đồ ngủ mới lên giường.

Tấm chăn hẳn là mới thay, còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt.

Bởi vì chăn điện, trong chăn ấm áp, Yên Yên hơi không quen nó đi lòng vòng trong phòng, dùng móng vuốt cào cào khắp nơi, không yên, cuối cùng quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu.

Lông mày Trì Vãn Chiếu nhíu lại, ngồi bên giường, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Tuy rằng phòng đã được dọn dẹp, nhưng còn có thể nhìn thấy những món đồ chơi to nhỏ khác nhau, có một số là bằng gỗ, dựng lên cùng một chỗ, chất đống cao đến nửa người, một số ít nằm rải rác trong góc, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên, loáng thoáng có thể nhìn thấy.

Giường dựa vào tường, trên tường còn dán mấy bức tranh cũ, Trì Vãn Chiếu không chút nghi ngờ nếu cô đụng vào những bức tranh này, chắc chắn một đống vôi trên tường trách rơi xuống.

Cô mím môi, vừa vén chăn lên chuẩn bị lên giường liền nghe thấy tiếng sột soạt, Yên Yên kinh hãi trừng to nhìn chằm chằm giường, giống như bất cứ lúc nào trên giường cũng sẽ có quái vật nhảy ra!

Trì Vãn Chiếu gọi nó

"Yên Yên."

Yên Yên chỉ đành đi tới, nhảy lên giường, ngồi ở đầu giường, Trì Vãn Chiếu thở dài tay sờ lên đỉnh đầu nó, tựa như nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm.

Đùng Một tiếng.

Là tiếng đóng cửa lại.

Sau đó, có lẽ là mở đèn.

Sau đó bước từng bước nhỏ đi qua cửa, Trì Vãn Chiếu nhíu mày cúi đầu nhìn Yên Yên, sau đó nhếch khóe miệng hỏi:

"Yên Yên muốn đi qua? "

Yên Yên mở to đôi mắt tròn vò:

"Meo meo..."

Trì Vãn Chiếu xoa đầu nó:

"Rất muốn đúng không?"

Yên Yên:

"Meo meo..."

Trì Vãn Chiếu mỉm cười:

"Được rồi, ta sẽ đưa mi qua."

Phòng của Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu chỉ cách một bức tường, Khổng Hi Nhan đang thoa mỹ phẩm chăm sóc da trong phòng, đó cũng chỉ có một căn phòng chật hẹp cách một bức tường.

Trì Vãn Chiếu treo cá khô nhỏ lên trên cây sào tre dùng để mắc mùng ngủ, Yên Yên ở bên dưới nhảy lên nhảy xuống (cố gắng bắt cá khô), kêu meo meo ồn ào, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt cào lên cạnh giường.

Tiếng lạch cạch cộng thêm tiếng mèo kêu khiến Khổng Hi Nhan ở bên vách nhíu mày.

Cô đi đến cửa phòng Trì Vãn Chiếu, gõ cửa gọi:

"Trì tổng?"

Trì Vãn Chiếu gỡ cá khô xuống, sắc mặt không chút thay đổi đi tới mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:

"Sao vậy? "

Khổng Hi Nhan tò mò hỏi cô:

"Yên Yên bị sao vậy? Sao nó cứ kêu hoài?"

Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Yên Yên vẫn còn trên giường:

"Không có gì, có lẽ ở đây không quen, hai ngày là ổn thôi."

Khổng Hi Nhan vẻ mặt đau lòng:

"Vậy sao được! "

Trì Vãn Chiếu cúi đầu trầm tư nửa tiếng mở miệng nói:

"Tôi thấy Yên Yên nhìn thấy Khổng tiểu thư hình như không kêu nữa, bằng không ủy khuất Khổng tiểu thư, tối nay ngủ bên này nha? "

"Không..."

Khổng Hi Nhan vừa định cự tuyệt, lướt qua bả vai Trì Vãn Chiếu nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc đang trừng mắt nhìn về phía mình, vẫn là bộ dạng đáng thương quen thuộc, cô nhịn xuống:

"Nếu không, tôi mang Yên Yên về phòng tôi ngủ? "

Yên Yên nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, dường như không muốn cùng Trì Vãn Chiếu tách ra.

Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

"Quên đi, tôi không quen với việc cùng Yên Yên tách ra." "

"Khổng tiểu thư nếu không có việc gì, tôi mang Yên Yên về nghỉ ngơi trước."

Trì Vãn Chiếu vừa nói liền đóng cửa lại, Khổng Hi Nhan đứng ở cửa thở dài, xoay người trở về phòng mình.

3 phút sau.

Bên cạnh lại vang lên tiếng Yên Yên đáng thương, Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại giống như có thể nhìn thấy bộ dạng của nó, cô cắn răng lại gõ cửa phòng Trì Vãn Chiếu.

Rất thần kỳ.

Yên Yên nhìn thấy cô ấy lại không kêu.

Khổng Hi Nhan không còn cách nào khác, cắn răng nói:

"Trì tổng không ngại thì đến phòng tôi đi. "

Trì Vãn Chiếu cúi đầu, mặt không chút thay đổi ôm Yên Yên:

"Không ngại. "

Khổng Hi Nhan: ...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: "Khổng tiểu thư, mời cô gởi lịch trình cho tôi, sáng trưa tối gởi tin 3 lần."
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm
Chương 49
Chương 49: Tôi không rõ.
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Lên chương trình.
Chương 55
Chương 55: Cô muốn thắng
Chương 56
Chương 56: Trì tổng, xảy ra chuyện rồi.
Chương 57
Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý (của em ấy)
Chương 58
Chương 58: Tôi không muốn đợi thêm
Chương 59
Chương 59: Tôi biết người kia là ai
Chương 60
Chương 60: Xin lỗi, tụi em tới trễ
Chương 61
Chương 61: Vậy chị trả lại cho em đi.
Chương 62
Chương 62: Để tôi đè xuố,ng
Chương 63
Chương 63: Tôi không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Chương 64
Chương 64: Tôi muốn cung cấp tin tức.
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Phóng viên sẽ...
Chương 67
Chương 67: Bọn họ thiếu cô ấy một lời xin lỗi
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Chờ anh kết hôn chẳng phải sẽ biết sao
Chương 70
Chương 70: Bây giờ hắn biết rồi
Chương 71
Chương 71: Yên Yên thích cắn tôi
Chương 72
Chương 72: Thăm hỏi chương trình
Chương 73
Chương 73: Sao cô ấy biết?
Chương 74
Chương 74: Chúc mừng anh ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn
Chương 75
Chương 75: Ước pháp tam chương
Chương 76
Chương 76: Thật đáng yêu
Chương 77
Chương 77: Anh đi mà giải thích với tiền thưởng của mình
Chương 78: Ghi nhớ việc này thế nào
Chương 78
Chương 79: Cô thích em ấy không phải à?
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Ngọt không? Ngọt thì nếm thêm đi.
Chương 81
Chương 81: Hẳn là vô cùng tốt
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 85: Theo chị về nhà nha?
Chương 86
Chương 86: Chị, em tới rồi
Chương 87
Chương 87: Không cần
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Cố tình gây sự?
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 127: Phu nhân của Trì Vãn Chiếu này không xứng?
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 35
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...