Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 160

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Buổi tối, Khổng Hi Nhan có cảnh quay, cô ngủ đến hơn sáu giờ chiều mới tỉnh, Vương Hải Ninh ở trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, cửa phòng Sài Nhân đóng chặt, không biết người có ở bên trong hay không.

Khổng Hi Nhan đứng ở cửa phòng, Vương Hải Ninh bưng đồ ăn đi vào nhà chính, nói:

"Hi Nhan, em gọi Sài tiểu thư ăn cơm."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Dạ."

Cô đứng trước cửa phòng Sài Nhân gõ vài cái.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Sài Nhân đứng ở cửa nhìn cô.

Khổng Hi Nhan mỉm cười:

"Ăn cơm thôi."

Sài Nhân nhìn về phía bàn cơm rồi lại nhìn Vương Hải Ninh trong phòng bếp, thoải mái nói:

"Tôi tới ngay."

Khổng Hi Nhan phát hiện sắc mặt Sài Nhân là lạ, cô cũng chỉ nhíu mày liền xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, Vương Hải Ninh và Sài Nhân đã ngồi xong chờ mình.

Hai người dường như vẫn đang nói chuyện.

"Cô đang tức giận?"

"Tại sao?"

Sài Nhân là người hỏi, hai người cũng không chú ý tới Khổng Hi Nhan ở phía sau, Vương Hải Ninh điềm đạm trả lời:

"Không có, Sài tiểu nhạy cảm quá rồi."

Khổng Hi Nhan vừa nghe thì biết Vương Hải Ninh đang nói dối.

Ở chung ba năm, Vương Hải Ninh hiểu cô, cô cũng hiểu Vương Hải Ninh.

Chỉ là Vương Hải Ninh đang tức giận?

Một người hiền lành trước sau như một này lại tức giận?

Quả là làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.

Cô ấy muốn biết Sài Nhân đã làm gì.

Khổng Hi Nhan đứng yên tại chỗ hơi lâu, Vương Hải Ninh quay đầu lại quay đầu lại gọi:

"Hi Nhan, tới ăn cơm."

Sài Nhân cũng đúng lúc mím môi, để đề tài vừa rồi trôi qua.

Lúc ăn cơm Vương Hải Ninh hỏi Khổng Hi Nhan quay phim buổi tối phải không, dặn cô đường núi không dễ đi, hay để cô ấy đi cùng.

Khổng Hi Nhan vội vàng xua tay, đoàn làm phim còn có người muốn đưa cơm qua, huống hồ còn có Tiểu Thu chăm sóc cô, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Vương Hải Ninh thấy lời lẽ chuẩn xác nên cũng hết cách:

"Được rồi, em mặc thêm quần áo, ban đêm khá lạnh."

Khổng Hi Nhan:

"Em biết."

Cơm tối vừa ăn xong Phó Thu liền đến cửa, nàng nhìn vào bên trong mắt kêu lên: "Chị Khổng."

"Vào đi."

Cơm nước vừa xong thì Phó Thu đã đến cửa, cô ngó vào bên trong gọi:

"Khổng tỷ."

"Em vào đi."

Phó Thu vừa vào cửa đã lanh lợi chào hỏi Sài Nhân và Vương Hải Ninh, bày ra gương mặt tươi cười sán lạn.

"Khổng tỷ, xong chưa, mọi người ở bên ngoài chờ chúng ta."

"Xong rồi."

Khổng Hi Nhan cất những thứ đã chuẩn bị vào túi xách, chào Vương Hải Ninh và Sài Nhân rồi rời đi.

Ở Trường Ninh về đêm, không có đèn đường, chỉ có vầng trăng treo trên cao, chiếu những tia sáng nhu hòa xuống mặt đất.

Lúc mới đi trời còn chưa tối, có thể nhìn thấy đường đi, càng đi vào trong núi sâu thì càng không nhìn rõ nữa, chỉ có ánh đèn chiếu rọi phía trước.

Khi họ đến phim trường đã bố trí xong, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Lâm đạo và nhân viên đoàn phim có lẽ đã không trở về mà ở lại đây đến giờ, một nhân viên đoàn phim cùng cô tới đưa cho Lâm đạo và những người kia mỗi người một bình nước.

Lâm đạo vừa ăn quay ra chào hỏi Khổng Hi Nhan:

"Hi Nhan qua đây."

Khổng Hi Nhan đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm đạo.

Gió lạnh thổi qua khiến vài người hắt hơi, Lâm đạo xoa xoa mũi, trong ánh mắt có cả tơ máu, nói:

"Còn hai cảnh nữa thì phân đoạn bên vách núi kết thúc."

"Sáng mai sẽ là cảnh quay em gặp dân làng ở trên núi, tiếp theo đó là cảnh quay rất quan trọng."

"Em trở về tưởng tượng mô phỏng cảnh em và nam chính lần đầu gặp mặt, tôi luôn cảm thấy thấy còn thiếu một chút gì đó."

Khổng Hi Nhan vừa nghe vừa gật đầu.

Lúc chụp tạo hình cô và Viên Tu Tuấn diễn cảnh nam và nữ chính lần đầu gặp mặt, lúc đó mọi người đều cho là tốt, phản ứng cũng tốt, nhưng nếu Lâm Nghị Sâm đã đưa ra yêu cầu như vậy thì nhất định là có lý do.

Khổng Hi Nhan lấy kịch bản ra xem lại lần nữa, vùng chân mày khẽ nhíu lại.

Một lúc sau mọi người ăn tối xong, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi bắt đầu quay phim.

Trong màn hình một cô gái xuất hiện, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh xắn đầy nghiêm túc, bước đi thoăn thoắt, trên cổ đeo máy ảnh, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Vốn dĩ cô đã nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập yêu cầu cô trở về, nhưng cô không từ bỏ ý định, muốn đi xem lần cuối cùng có phát hiện gì không, không ngờ buổi tối ở trong núi lại lạnh lẽo yên tĩnh đến vậy.

Trong màn đêm, một tiếng gió thổi cỏ lay cũng bị phóng đại vô hạn, trên mặt Trình Viện thỉnh thoảng xuất hiện vẻ khẩn trương, đôi mắt sáng nhìn khắp bốn phía, dường như có thứ gì đó đang ẩn nấu bên cạnh, chờ cô không chú ý sẽ nhào tới tựa hồ có thứ gì đó đang rình rập gần đó, chờ cô sơ suất sẽ nhào tới cắn xé cô!

Cảm giác bất an càng lúc càng nhiều, Trịnh Viện bắt đầu lấm tấm mồ hôi trên trán, hô hấp nặng nề, hai tay vô thức siết chặt, cô hơi cúi xuống, gần như ngang với cây cỏ.

Vành đai cảnh báo cách đó không xa bị gió thổi xào xạc, người ta nghe thấy dựng cả tóc gáy.

Trịnh Viện bình tâm khôi phục lại tâm trạng sau đó mới đứng lên, nhưng sắc mặt tái nhợt, thân thể run run, thậm chí ý niệm quay trở về dâng lên trong đầu.

Gió lạnh thổi qua khe hở giữa cây cối phát ra tiếng xào xạc, giống như có người đang khóc, cô nghĩ đến những tin đồn về dòng sông, chết chóc, tự tử, thậm chí là chuyện ma quái.

Trịnh Viện khẩn trương siết chặt máy ảnh trên cổ, bước chân khó khăn di chuyển về phía trước từng bước một.

"Chít chít!"

Không biết là âm thanh gì truyền đến, sắc mặt Trịnh Viện hoảng sợ, cô mở to mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, dường như nơi đó cất giấu một thứ gì đó.

Cô nuốt nước miếng.

Từng bước từng bước đi đến đó, trong bóng tối tất cả xúc giác đều trở nên nhạy hơn rất nhiều lần, ngay cả sợ hãi cũng vậy, cô đi về phía trước vài bước sau đó mở đèn pin, phút chốc tiến vào trong bóng tối, biến mất.

Trịnh Viện bước về trước một bước, nhìn nhân vật này trong lòng mọi người cũng nặng thêm một phần, dường như bầu không khí sợ hãi đã lan đến mọi người xung quanh, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn trọng từng li từng tí.

Không ai nói chuyện, ánh mắt của họ bất giác dõi theo bước di chuyển của Trình Viện.

Kẽo kẹt!

Ngay lúc này khi bầu không khí căng thẳng tột độ thì một con chồn nhảy ra trước mặt Trịnh Viện, cô sợ đến mức ngã ngồi xuống đất!

Cả gương mặt Trịnh Viện tràn đầy mồ hôi, thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn, đèn đỏ trên máy ảnh chớp nháy.

Không biết qua bao lâu, cô mới từ dưới đất bò dậy, quay đầu nhìn về hướng vách núi, hai tay liều mạng nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cơ thể run rẩy.

Như thể đang lưỡng lự có nên tiếp tục qua đó hay không.

Bóng tối phía trước khiến người ta rùng mình, cả trường quay cũng bị bầu không khí này bao trùm, không ai phát ra tiếng động.

Trịnh Viện do dự thật lâu cuối cùng vẫn cúi đầu xoay người, cô không chú ý tới phía sau bên cạnh vách núi có một người đàn ông ló đầu từ cái cây kế bên ló đầu ra, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô!

Trên mặt người đàn ông này là một nụ cười nham hiểm, trong hoàn cảnh quỷ dị này càng thêm dọa người!

Cũng chẳng ai biết, nếu Trịnh Viện đi về phía trước hai bước...

"Ok! Qua!"

Giọng Lâm Đạo dọa đến mọi người, trên mặt hiện ra nụ cười tươi hiếm thấy, rõ ràng là rất hài lòng, mấy cái miệng nhiều chuyện trong đoàn phim bắt đầu khua môi múa mép:

"Móa ơi vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! Lông tóc cả người đều dựng lên hết!"

"Tôi cũng vậy, tôi muốn hét thành tiếng luôn á!"

"Quá hồi hộp, đến giờ tim tôi vẫn đập thình thịch."

"Anh không biết khi tôi nhìn thấy một cái đầu người ở bên vách núi suýt chút nữa ngã ngồi dưới đất."

Cả đám người cười ha ha ha, Lâm Đạo vỗ vai người đàn ông đứng bên cạnh:

"Có triển vọng nha!"

"Triển vọng cái gì, đó chỉ chứng minh Khổng tỷ diễn quá hay!"

"Cậu không tin thì hỏi những người khác, có phải cảm nhận giống tôi không."

Lâm Đạo lắc đầu đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan đang trang điểm lại ở phía bên kia:

"Có ổn không?"

Khổng Hi Nhan nhìn Lâm đạo, sắc mặt vẫn tái nhợt, cô miễn cưỡng cười:

"Vẫn chưa thoát vai."

Lâm Đạo cười cười:

"Duy trì trạng thái này, còn một cảnh trong hôm nay sẽ kết thúc."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Em biết, Lâm đạo."

Mọi người xúm lại mồm năm miệng mười thảo luận, sắc mặt Khổng Hi Nhan vẫn tái nhợt, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ, vì mau chóng nhập vai, ở trong phim vẫn xem mình là Trịnh Viện.

Không ai dám làm phiền cô ấy.

Phó Thu đem trà đến cho cô uống, khoác thêm áo sau đó đứng qua một bên, rất hiểu chuyện không làm ồn.

Cũng rất nhanh cảnh quay thứ hai bắt đầu.

Bầu trời càng lúc càng tối, đèn trong làng gần như đã tắt hết, Vương Hải Ninh vẫn chưa nghỉ ngơi, cô khoác áo đứng ngoài cửa ngắm trăng sáng, sắc mặt lãnh đạm.

Khi Sài Nhân đi ra đi vệ sinh, sau khi trở lại thì thấy cửa hé mở, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Vương Hải Ninh đứng bên ngoài.

Mái tóc dài buông thả phía sau chỉ dùng sợi dây buộc lại, bên ngoài bộ đồ ngủ màu sáng là chiếc áo dài mỏng, màu sắc đã bạc màu, bị gió thổi bay bay, khá là thu hút.

Sài Nhân nghĩ đến câu hỏi buổi chiều, cô cẩn thận quan sát sườn mặt Vương Hải Ninh.

Đôi mắt sáng dưới hàng lông mi dài mang theo sương mờ, ánh trăng chiếu lên càng thêm dịu dàng, chóp mũi thanh tú, cánh môi vẽ nên một đường cong.

Dường như giống, nhưng dường như không.

Vương Hải Ninh quay đầu liền thấy Sài Nhân đang đứng ở cửa, cô cụp mắt xuống, nói:

"Cô chưa ngủ à?"

Sài Nhân bị gọi tên, cô khép lại áo đi tới đứng bên cạnh Vương Hải Ninh:

"Sao cô chưa ngủ?"

Ánh mắt Vương Hải Ninh hướng về phía ngọn núi:

"Hi Nhan vẫn chưa về, tôi chờ em ấy."

Sài Nhân nhìn đồng hồ, gần mười một giờ đêm.

"Đi vào chờ đi."

Vương Hải Ninh nhìn Sài Nhân, ánh mắt dịu xuống:

"Không sao, cô ngủ trước đi, nghe nói ngày mai cô bắt đầu quay rồi?"

Sài Nhân mím môi:

"Ừm."

Hai người có vẻ cũng không có gì để nói, đôi bên lúng túng đứng một lúc sau đó Sài Nhan xoay người rời đi.

Cô trở về phòng nằm trên giường lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cô thở dài cầm theo hai cái ghế đi ra, một cái ghế nhỏ cho Vương Hải Ninh, một cái còn lại cho mình.

Ánh trăng sáng ngời, cả bầu trời sao lấp lánh, gió lạnh mang theo mùi đất.

Ánh đèn phía sau bị che khuất, chỉ có chiếc bóng ở phía trước bị khếch đại.

Vương Hải Ninh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Sài Nhân, Sài Nhân bị Vương Hải Ninh nhìn hơi khó chịu, cô nhướng mày:

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng cảm thấy tôi điên rồi."

Hơn nửa đêm không ngủ lại ở đây chờ tình địch?

Đây không phải là điều điên rồ hay sao!

Đậu xanh, không điên thì là gì!

Vương Hải Ninh nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Sài Nhân, cản không ít gió lạnh, tiếp lời:

"Tôi đã xem Weibo, nói cô và Trì tổng..."

Sài Nhân giơ tay:

"Ngừng, tôi và Trì tổng không có gì."

Vương Hải Ninh cười khẽ:

"Tôi biết."

Sài Nhân vô cùng ngạc nhiên quay qua nhìn Vương Hải Ninh.

Đây là lần đầu tiên có người không cần cô bác bỏ tin đồn liền tự động nói họ đã biết.

Vương Hải Ninh nhận ra ánh mắt khó tin của Sài Nhân, cô nhếch miệng, gió thổi làm vài sợi tóc của cô bay lên vai Sài Nhân do hai người cũng ngồi gần nhau, giọng của cô rất rõ ràng, nói:

"Trước đó cô hỏi tôi có cảm thấy giống một người không."

"Người đó chính là Trì tổng nhỉ?"

Sài Nhân sửng sốt:

"Đúng rồi."

Vương Hải Ninh nghiêng đầu nhìn Sài Nhân, bật cười nói:

"Theo quan hệ huyết thống thì tôi là em cô ấy."

Sài Nhân há hốc miệng, mặt ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.

Ahhh!

Cô cảm thấy mình điên thật rồi!

------Hết chương 157-----

Ps. Mọi người ngủ ngon!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: "Khổng tiểu thư, mời cô gởi lịch trình cho tôi, sáng trưa tối gởi tin 3 lần."
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm
Chương 49
Chương 49: Tôi không rõ.
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Lên chương trình.
Chương 55
Chương 55: Cô muốn thắng
Chương 56
Chương 56: Trì tổng, xảy ra chuyện rồi.
Chương 57
Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý (của em ấy)
Chương 58
Chương 58: Tôi không muốn đợi thêm
Chương 59
Chương 59: Tôi biết người kia là ai
Chương 60
Chương 60: Xin lỗi, tụi em tới trễ
Chương 61
Chương 61: Vậy chị trả lại cho em đi.
Chương 62
Chương 62: Để tôi đè xuố,ng
Chương 63
Chương 63: Tôi không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Chương 64
Chương 64: Tôi muốn cung cấp tin tức.
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Phóng viên sẽ...
Chương 67
Chương 67: Bọn họ thiếu cô ấy một lời xin lỗi
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Chờ anh kết hôn chẳng phải sẽ biết sao
Chương 70
Chương 70: Bây giờ hắn biết rồi
Chương 71
Chương 71: Yên Yên thích cắn tôi
Chương 72
Chương 72: Thăm hỏi chương trình
Chương 73
Chương 73: Sao cô ấy biết?
Chương 74
Chương 74: Chúc mừng anh ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn
Chương 75
Chương 75: Ước pháp tam chương
Chương 76
Chương 76: Thật đáng yêu
Chương 77
Chương 77: Anh đi mà giải thích với tiền thưởng của mình
Chương 78: Ghi nhớ việc này thế nào
Chương 78
Chương 79: Cô thích em ấy không phải à?
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Ngọt không? Ngọt thì nếm thêm đi.
Chương 81
Chương 81: Hẳn là vô cùng tốt
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 85: Theo chị về nhà nha?
Chương 86
Chương 86: Chị, em tới rồi
Chương 87
Chương 87: Không cần
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Cố tình gây sự?
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 127: Phu nhân của Trì Vãn Chiếu này không xứng?
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 160
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...