Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 164

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Khổng Hi Nhan rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của lời này.

Nếu không phải Trì Vãn Chiếu lo lắng hôm sau cô còn phải quay phim, chỉ e là sẽ đòi hỏi quá mức.

Căn phòng này cách âm cũng không tốt, Khổng Hi Nhan ra sức đè nén âm thanh, sợ quấy rầy đến Vương Hải Ninh và Sài Nhân, cô không biết hai người bên cạnh để cho hai người có không gian riêng nên ngồi ở bên ngoài ngắm trăng lúc nửa đêm.

Ban đêm gió khá lớn, còn nhấc lên không ít bụi bặm, Sài Nhân đang dụi mắt, chỉ một lúc sau đuôi mắt đều đỏ lên, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt, Vương Hải Ninh vốn ngẩng đầu ngắm trăng khi quay đầu sang nhìn thấy Sài Nhân như vậy liền sửng sốt, hỏi:

"Cô khóc?"

Sài Nhân há miệng định nói, Vương Hải Ninh bất ngờ đưa tay ôm bả vai cô, ôm cô trong lòng vỗ vỗ lưng cô nói:

"Sài tiểu thư, cô nên sớm buông xuống!"

"Tôi..."

Sài Nhân định phản bác nhưng nói được một nửa thì khựng lại, cô ôm lấy Vương Hải Ninh sau đó nói:

"Xin lỗi, tối nay tâm tình của tôi không tốt lắm, có thể ngủ ké phòng cô không?"

Vương Hải Ninh nghĩ đến phòng của Sài Nhân rất khéo lại nằm ở giữa, bên phải là phòng Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của cô ấy, Vương Hải Ninh gật đầu nói:

"Được."

Sài Nhân tựa đầu lên vai Vương Hải Ninh, mím môi cười cười.

Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cả người đều mơ mơ màng màng.

Cô lơ mơ trả lời điện thoại:

"A lô."

Phó Thu ngạc nhiên:

"Khổng tỷ, chị vẫn chưa tỉnh? Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đến trường quay."

Khổng Hi Nhan nghe xong liền mở mắt, sau đó kéo quần áo che khuất cơ thể không mảnh che thân của mình:

"Chị biết rồi, tới ngay đây."

Phó Thu Dạ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tối hôm qua tổ chức tiệc đóng máy cho Sài Nhân cho nên sáng nay được nghỉ ngơi nửa ngày, ban đầu Khổng Hi Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng tiễn Sài Nhân lên xe, hiện tại ngủ đến lúc này mới dậy, đừng nói là tiễn lên xe, mà đít xe cũng không nhìn thấy.

Cô quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, thở dài.

Sắc đẹp khiến người ta lầm lỡ!

Ra khỏi cửa, cô thấy Vương Hải Ninh ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy cô liền nhướng mắt lên hỏi:

"Tỉnh rồi?"

Khổng Hi Nhan có chút ngượng ngùng:

"Sài Nhân đi rồi?"

Vương Hải Ninh gật đầu:

"Sáng sớm 7 giờ đã đi rồi."

Đôi gò má Khổng Hi Nhan ửng đỏ lên, đôi mắt long lanh, nói chuyện cũng bất giác yếu hẳn:

"Vậy sao chị không gọi em."

Vương Hải Ninh thản nhiên nói:

"Tối qua hai người phóng túng, chị đây sợ quấy rầy hai người nghỉ ngơi."

Khổng Hi Nhan: ...

Chúa ơi tối qua cô điên quá.

Phóng túng rồi là quên hết mọi thứ.

Dưới ánh mắt soi mói của Vương Hải Ninh Khổng Hi Nhan khẽ ho khan, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng tắm, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng, không để ý bước chân lảo đảo, Vương Hải Ninh uống một ngụm canh nói:

"Sao dị, chân không có lực?"

Khổng Hi Nhan đỏ cả mặt, quay đầu nhìn về phía Vương Hải Ninh, tức giận nói:

"Chị ăn cơm đi!"

Vương Hải Ninh cúi đầu, khóe môi ngậm ý cười.

Khổng Hi Nhan vội vàng rửa mặt xong liền trở về phòng thay quần áo, Trì Vãn Chiếu còn đang nghỉ ngơi, cô nghiêng người, chăn đắp đến ngực, cánh tay trắng nõn xinh đẹp lộ ra.

Cô ấy đang ngủ say.

Khổng Hi Nhan dựa lên đầu giường ngắm nhìn, ấm áp trào dâng trong lòng, hòa vào mạch máu lưu chuyển khắp người.

"Tiểu Vãn."

Khổng Hi Nhan vừa kêu vừa dùng ngón tay cuộn cuộn những sợi tóc của Trì Vãn Chiếu:

"Tiểu Vãn..."

Không ai đáp lại lời thì thầm của cô, Khổng Hi Nhan đặt sợi tóc lên môi hôn lên, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi cửa, Vương Hải Ninh đã làm xong bữa trưa cho cô, cô ăn qua loa vài miếng thì thấy Phó Thu tới, kết thúc phần diễn của Sài Nhân thì họ đã tiến hành được một phần tư, lúc sau cô sẽ bận rộn hơn.

Câu nói trước đó ở trường quay chỉ sợ sẽ được thực hiện trên người cô.

Câu nói đùa lúc ở trường quay e là sẽ tái hiện trên người cô.

Khổng Hi Nhan đi theo Phó Thu đến trường quay sau khi nhìn thấy nhân viên đang bố trí hiện trường, nhìn thấy cô liền vội vàng nói:

"Hi Nhan tới rồi, mau trang điểm đi."

Phó Thu dẫn Khổng Hi Nhan đi qua bên cạnh trang điểm.

Cô ngồi trên băng ghế nghe người bên cạnh bàn tán:

"Sài tiểu thư đi rồi?"

"Hơn bảy giờ đã rời đi."

"Sớm vậy à."

"Nghe nói buổi chiều cô ấy phải tham gia một hoạt động ở thành phố H."

"Vất vả thật đấy..."

Tiếng nói chuyện phiếm truyền đến bên Khổng Hi Nhan, Phó Thu cười nói:

"Khổng tỷ, buổi sáng chị có tiễn Sài tiểu thư không."

Khổng Hi Nhan dường như nghĩ đến cái gì hai gò má đỏ bừng:

"Không có."

Phó Thu tò mò nhìn cô:

"Sao vậy? Chị cũng uống nhiều à?"

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Không phải."

Phó Thu không tiếp tục hỏi, nhanh chóng bắt đầu công việc.

Cảnh quay đầu tiên của hôm nay là Trịnh Viện và Dương Thanh Diệp ở trong thôn tìm kiếm cô thôn nữ do Sài Nhân thủ vai, lần cuối cùng Dương Thanh Diệp nhìn thấy cô gái này đã một tuần lễ, hắn từng đến nhà cô ấy, nhưng được biết cô ấy đã ra ngoài làm việc, nhưng hắn không tin, cho nên tiếp tục tìm kiếm.

Không ngờ trong quá trình tìm kiếm, xông bừa đánh bậy cứu được Trịnh Viện.

Ban đầu Trịnh Viện muốn báo cảnh sát, nhưng bị Dương Thanh Diệp cản lại, bọn họ không bằng không chứng có thể chứng minh chuyện ở vách núi có liên quan đến cái thôn này, tuy rằng hắn từ chỗ Phương Tử biết được một chút, nhưng bây giờ không tìm thấy Phương Tử, không có người làm chứng.

Mà nói miệng chẳng may sau khi cảnh sát tới thì không phát hiện gì cả, ngược lại để người ta có cơ hội tiêu hủy chứng cứ, vậy thì được một mất mười.

Vì vậy, hắn nghĩ tốt hơn là không nên gọi cảnh sát vào lúc này.

Trịnh Viện cũng đồng ý với cách làm của Dương Thanh Diệp.

Bất quá lúc trước cô bị trói đưa vào thôn, trước sau đều không thấy người, rốt cuộc vẫn làm cho cả thôn có chút bất an, không ít người mượn cớ trong nhà thiếu gà thiếu vịt tìm kiếm khắp thôn.

Không tìm thấy gì cả.

Họ phải từ bỏ mối nghi ngờ.

Mà cảnh người trong thôn đi tìm Trinh Viện lúc trước đã quay xong cho nên hôm này liền bắt đầu quay từ cảnh hai người tìm kiếm Phương Tử.

Trong màn hình.

Trịnh Viện và Dương Thanh Diệp cúi người dán sát tường mà đi, hai người mò đến góc nhà giam giữ Phương Tử.

Bên trong thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện.

"Má nó!!! Nuôi trong nhà một con sói mắt trắng*!"

*Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người

"Đừng tức giận nữa, uống rượu đi."

"Sớm biết con đó giống như mẹ nó, tao đã giết chết nó ngay từ đầu rồi!"

Nghe nói mẹ của Phương Tử mấy năm trước đi theo người khác, vẫn không trở về.

Bây giờ hai người nghe họ nói vậy, có chút băn khoăn.

Có phải Phương Tử cũng rời đi không?

Hai người sắc mặt nghiêm trọng, sau khi đứng ở góc tường nghe xong thì trong thời gian ngắn cũng không phát hiện ra điều gì cho nên rón rén chuẩn bị rời đi, nào ngờ lúc này có một con mèo nhảy qua trước mặt hai người, giẫm lên cành cây phát ra tiếng sột soạt.

Ngay lập tức có giọng nói từ trong cửa truyền tới:

"Ai đó?"

Nói xong liền cất bước đi qua phía này.

Sắc mặt Trịnh Viện thoát chốc trắng bệch.

Bọn họ nhìn thấy Dương Thanh Diệp thì còn đỡ, nhưng nhìn thấy cô thì là chuyện lớn!

Đúng lúc này màn hình chuyển cảnh.

"Cắt! Làm lại lần nữa."

Khổng Hi Nhan dậm thêm chút son phấn thì quay lại, sau đó chuyển cảnh Lâm đạo thông báo qua, hạ màn, Phó Thu lại không chạy tới đầu tiên làm cho Khổng Hi Nhan hơi bất ngờ, cô ngước mắt nhìn thì phát hiện trường quay có thêm người.

Trì Vãn Chiếu?

Sao chị ấy lại đến.

Khổng Hi Nhan cười cười đi tới:

"Chị đến khi nào vậy?"

Phó Thu nhìn sắc mặt Trì tổng rồi lại nhìn Khổng Hi Nhan, ánh mắt bắn lên tín hiệu cầu cứu, nửa tháng trước tay Khổng tỷ bị thương liền bị Trì tổng truy hỏi cho nên lúc này chưa dám di chuyển tới chỗ Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan nói với Phó Thu:

"Em đi lấy nước giúp chị."

Phó Thu vội vàng nhận lệnh chạy đi, Khổng Hi Nhan ngồi xuống bên cạnh Trì Vãn Chiếu:

"Chị đừng ăn hiếp em ấy."

Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Được, vậy chị ăn hiếp em."

Khổng Hi Nhan hờn dỗi liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Chị đừng giỡn nữa, mọi người đều ở đây."

Mặc dù nói mọi người đều ở đây nhưng hiện thực là không có mấy người dám nhìn qua bên này, bây giờ thoạt nhìn Trì Vãn Chiếu rất bình dị gần gũi, nhưng mọi người đã sớm nghe nói về cô, nhất là những câu chuyện càng loan truyền càng quái dị trong suốt ba năm nay, những người trong đoàn phim chỉ dám dùng dư quang quét qua bên này.

Trì Vãn Chiếu đã thu lại vẻ sắc bén trên gương mặt, luôn mỉm cười với Khổng Hi Nhan, ánh nắng chiếu lên sườn mặt càng làm cho cô trở nên ấm áp hơn.

Khổng Hi Nhan đang nói chuyện với cô, hai người dựa vào rất gần, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra.

Những người trong đoàn phim nhỏ giọng nói:

"Đó là Trì tổng đúng không?"

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến người thật, lần trước ở thành phố H chỉ nghe nói chứ không thấy người."

"Ai mà không vậy."

" Trì Vãn Chiếu luôn đến thăm phim trường sao?"

"Chắc vậy, lần đầu tiên tôi thấy một vị tổng tài nuông chiều vợ hơn nữa còn tồn tại nữa chứ. Tôi không dám tin, muốn chụp lại ghê."

"Thử đi."

Mọi người nhìn người này, làm cho da đầu hắn tê dại, cuối cùng xua tay:

"Bỏ đi."

Lâm đạo từ trong đám đông đi qua, vẫy tay, nói:

"Đi đi, nhiều chuyện quá."

Mọi người tản ra.

Lâm Đạo cầm ly nước lững thững đi đến ngồi xuống cạnh hai người, KHổng Hi Nhan quay qua nhìn:

"Lâm đạo."

Trì Vãn Chiếu cũng ngước mắt nhìn qua, gật đầu xem như chào hỏi.

Lâm Đạo ngồi xuống nói chuyện với Trì Vãn Chiếu vài câu, thái độ tự nhiên, Phó Thu đưa nước cho Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, sau đó ôm một chai ngoan ngoãn trốn qua một bên.

Khổng Hi Nhan đang uống thì nghe thấy Trì Vãn Chiếu hỏi nhà vệ sinh ở đâu, cô chỉ về phía một căn phòng:

"Ở đó, em bảo Phó Thu dẫn chị đi."

Trì Vãn Chiếu đặt nước lên tay cô:

"Không cần đâu, chị sẽ quay lại ngay."

Khổng Hi Nhan gật đầu.

Lâm Đạo ngồi bên cạnh cô cười nói:

"Hi Nhan, Trì tổng đối xử rất tốt với em, thật khiến người ta hâm mộ."

Giọng điệu cảm khái của Lâm đạo khiến Khổng Hi Nhan cảm thấy buồn cười, cô nói:

"Lâm Đạo lại nói đùa, chẳng phải anh và Tiểu Vãn đã quen biết trước đó sao, anh còn không biết tính tình chị ấy."

Lâm đạo bất ngờ với lời này của Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt của Lâm đạo không đúng lắm, mi mắt rũ hỏi:

"Lâm Đạo và Tiểu Vãn trước đó không quen nhau?"

Lâm Đạo cười cười:

"Không tính là quen, chỉ là từng bàn chuyện."

......

Sau khi Trì Vãn Chiếu trở về, cô phát hiện Lâm đạo đã đi rồi, Khổng Hi Nhan vẫn ngồi yên, cô ngồi xuống hỏi:

"Chưa làm việc sao?"

Khổng Hi Nhan quay qua nhìn cô:

"Tiểu Vãn, chị thành thật nói cho em biết, lúc trước chị nói với em Lâm đạo nợ chị ân tình, có phải lừa gạt em không?"

Trì Vãn Chiếu giật mình sau đó liền hiểu rõ:

"Sao tự nhiên em hỏi cái này."

Khổng Hi Nhan quay mặt qua chỗ khác:

"Em không hỏi chị thì chị không nói, nếu vừa rồi Lâm Đạo không nói cho em biết, em sẽ chẳng hay chẳng biết."

"Chị sợ em không chấp nhận?"

Trì Vãn Chiếu dùg sức xoay người cô lại, sắc mặt nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, chị sợ em giận, sợ em không chấp nhận."

Khổng Hi Nhan vốn một bụng lửa giận nhưng giờ phút này đối diện với ánh mắt chân thành của cô ấy liền bị dập tắt, cô mím môi, muốn nói gì đó nhưng nhìn Trì Vãn Chiếu chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, cuối cùng quay mặt đi phớt lờ người này.

Trì Vãn Chiếu vịn vai cô nhỏ giọng nói:

"Hi Nhan, đừng giận, nha?"

Giọng điệu yếu đuối vang bên tai, gương mặt xụ xuống của Khổng Hi Nhan phút chốc bị công phá, cuối cùng cứng rắn bỏ lại một câu:

"Không giận cũng được, tối nay chị chỉ được ngủ phòng bên cạnh!"

Trì Vãn Chiếu nắm lấy cổ tay cô:

"Vậy em giận tiếp đi!"

Khổng Hi Nhan: ...

----Hết chương 161----

Ps. Trì tổng sao hay ra vẻ quá à :v

Mình có lập một trang FB để phòng trường hợp b.ay acc Wattpad, đây cũng là nơi mình sẽ review, đăng truyện mình edit, hay tám chuyện này nọ sẽ thoải mái hơn nên bạn nào muốn hãy theo dõi nha. Còn trang FB kia để hoạt động từ thiện nên mình không đăng truyện nữa.

FB đăng truyện do mình edit phòng trường hợp bay acc Wattpad.

https://.facebook.com/mommin96.editor

Cảm ơn mọi người! Buổi tối tốt lành!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: "Khổng tiểu thư, mời cô gởi lịch trình cho tôi, sáng trưa tối gởi tin 3 lần."
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm
Chương 49
Chương 49: Tôi không rõ.
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Lên chương trình.
Chương 55
Chương 55: Cô muốn thắng
Chương 56
Chương 56: Trì tổng, xảy ra chuyện rồi.
Chương 57
Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý (của em ấy)
Chương 58
Chương 58: Tôi không muốn đợi thêm
Chương 59
Chương 59: Tôi biết người kia là ai
Chương 60
Chương 60: Xin lỗi, tụi em tới trễ
Chương 61
Chương 61: Vậy chị trả lại cho em đi.
Chương 62
Chương 62: Để tôi đè xuố,ng
Chương 63
Chương 63: Tôi không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Chương 64
Chương 64: Tôi muốn cung cấp tin tức.
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Phóng viên sẽ...
Chương 67
Chương 67: Bọn họ thiếu cô ấy một lời xin lỗi
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Chờ anh kết hôn chẳng phải sẽ biết sao
Chương 70
Chương 70: Bây giờ hắn biết rồi
Chương 71
Chương 71: Yên Yên thích cắn tôi
Chương 72
Chương 72: Thăm hỏi chương trình
Chương 73
Chương 73: Sao cô ấy biết?
Chương 74
Chương 74: Chúc mừng anh ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn
Chương 75
Chương 75: Ước pháp tam chương
Chương 76
Chương 76: Thật đáng yêu
Chương 77
Chương 77: Anh đi mà giải thích với tiền thưởng của mình
Chương 78: Ghi nhớ việc này thế nào
Chương 78
Chương 79: Cô thích em ấy không phải à?
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Ngọt không? Ngọt thì nếm thêm đi.
Chương 81
Chương 81: Hẳn là vô cùng tốt
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 85: Theo chị về nhà nha?
Chương 86
Chương 86: Chị, em tới rồi
Chương 87
Chương 87: Không cần
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Cố tình gây sự?
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 127: Phu nhân của Trì Vãn Chiếu này không xứng?
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 164
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...