Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 123

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngâm trong nước ước chừng nửa canh giờ, dược liệu trong nước cũng đã hấp thu, Trinh Nương mặc vào tiết khố đứng dậy.

Trong bồn nước ẩn hiện màu hồng nhạt, nàng bưng đồng bồn lên, đem nước đổ vào chậu hoa trong phòng.

Từng là đóa hoa nở rộ, lúc này đã có dấu vết suy tàn, ngón tay Trinh Nương đụng chạm đóa hoa, thì thào tự nói:

-

Chỉ còn năm ngày.

Đem ấm nước nóng đổ vào trong bồn đồng, Trinh Nương leo lên giường, từ trong hộp gỗ dưới gối lấy ra một lọ thuốc mỡ.

Tay nàng run rẩy, nhưng vẫn mở nắp dược, lấy ra thuốc mỡ màu trắng, bôi lên ngón tay.

Từ từ đưa ngón tay vào trong thân thể, Trinh Nương cắn chặt khăn nhỏ, giống như có một ngàn mũi kim châm đâm vào trong thân thể nàng.

-

Đau...Ô ô....

Vì lo sợ người bên ngoài nghe thấy âm thanh sẽ tiến vào, Trinh Nương nhét khăn vào trong miệng.

Ngón tay di chuyển bôi thuốc mỡ vào bên trong, sau khi làm xong, Trinh Nương không còn khí lực.

Vì đau đớn toát ra mồ hôi ướt đẫm y phục đơn bạc trên thân thể.

Ngày tháng Trinh Nương ở Mạnh gia cũng không tốt lắm, tuy Mạnh lão gia không bạc đãi nàng, nhưng nàng cũng không được nhiều ưu đãi.

Lúc này Mạnh lão gia chỉ coi trọng ngoại tôn nữ Nhữ Dương vương thế tử phi.

Lúc Nhu Nương tới thăm Lâm thị, từng một mình nói chuyện với Mạnh lão gia.

Sau đó Mạnh lão gia càng lãnh đạm với Trinh Nương. Trinh Nương muốn mỗi ngày đều dùng nước ấm để tắm rửa, trù phòng(phòng bếp) cũng không cung cấp.

Phong tục nơi này mặc dù là hậu duệ quý tộc cũng không có thói quen mỗi ngày tắm rửa.

Đau đớn đã qua đi, Trinh nương thu thập dược vật, chỉ có thể dùng nước lạnh chà lau mồ hôi trên thân thể.

Nước mắt ứa đọng trong hốc mắt, bụng đầy ủy khuất một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống bồn nước.

Nước mắt làm ánh mắt Trinh Nương mơ hồ, Trinh Nương chớp mắt nhìn thấy bóng dáng Nhàn Nương.

Trinh Nương gắt gao cắn chặt môi dưới, đôi mắt hiện lên oán hận, ngón tay Trinh Nương xua tan bóng hình trên mặt nước, thân ảnh Nhàn Nương tan biến.

-

Ngươi thật hung ác, ngươi hủy diệt trinh tiết của ta, ngươi có từng nghĩ ta chính là muội muội của ngươi.

-

Không phải ta đã nói, Nhữ Dương vương yêu ai thích ai ta cũng không để trong lòng, ta chưa bao giờ muốn hắn thật lòng với ta, ta chẳng qua chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ kế phi mà thôi, ngươi...

Chân Trinh Nương mềm nhũn, quỳ ngồi trên mặt đất:

-

Ngươi ngoan độc hung ác không muốn buông tha ta, Mạnh Nhàn Nương ngươi quá độc ác, ngươi muốn sau khi ta thành thân sẽ bức tử ta, sao ta có thể để ngươi được như nguyện?

(Yul: phải nói từ khúc này rất hay lun. NN suy tính mọi nước cờ TN sẽ đi...Không có khe hở hoàn toàn vây hãm TN trong bẫy)

-

Thật ra ta vốn không định tranh đấu, tuy ta sẽ không đối đãi với nhi tử của ngươi giống như thân sinh nhi nữ của ta, nhưng ít nhất ta vẫn sẽ để hắn cơm áo không lo, tước vị của nhi tử ta sẽ tự hắn chém giết giành lấy, nhưng nay...Mạnh Nhàn Nương, sao ta có thể tha thứ cho ngươi, dù ta có thiện lương hơn nữa, dù ta có thể thông cảm cho ngươi vì nhi tử mà khổ tâm an bày, nhưng ta...Không có cách gì tha thứ cho ngươi.

Trinh Nương thống khổ đi về phía giường, nàng có thể không cần những ngày sủng ái bình thản.

Cũng có thể không xen vào tình cảm giữa Nhàn Nương cùng Nhữ Dương vương.

Nhưng nàng tuyệt đối không thể sống mà không có danh dự, nếu không phải nàng có tính cảnh giác cao.

Nếu không phải nàng ở Chủng Đậu Cung gặp người từng trãi có kinh nghiệm, thì nàng đã không biết chỉ vì ở lại Nhữ Dương vương phủ một ngày! Mà lạc hồng đã bị Nhàn Nương phá.

Sao nàng có thể không hận? Trinh Nương chà lau nước mắt nơi khóe mắt.

Lau thân thể thật sạch sẽ, ở trên bàn trang điểm lấy một bình thủy tinh, nàng đem nước hoa mà tự mình gia công tinh luyện xoa lên thân.

Ở mấy chỗ huyệt đạo, dùng sức ấn, làm cho hoa nước thẩm thấu vào trong da.

Đế quốc có cất rượu, đương nhiên cũng có cất chứa dụng cụ.

Lúc Trinh nương ở Chủng Đậu Cung tu hành, dưỡng hoa làm cỏ, góp nhặt rất nhiều đóa hoa, thí nghiệm hơn một năm mới làm ra tinh dầu nước hoa.

Nàng đọc rất nhiều bộ sách về phương diện này, làm ra huân hương mỹ nhân, ở trong huân hương nàng bỏ thêm một ít dược liệu đặc thù, mùi huân hương đủ để che dấu vị dược liệu.

Trinh Nương có được thành tích như ngày hôm nay, là vì lúc ở Chủng Đậu Cung nàng đã thí nghiệm rất nhiều lần.

Bởi vì hương liệu phối hợp không đúng, chế tác hương liệu khiến nàng bị bệnh sởi.

Nhưng khốn cảnh cũng không ngăn cản được nàng tiếp thục chuyện nghiên cứu.

Nàng biết rõ mình không có nhiều chổ để dựa vào, Nhữ Dương vương là một chỗ dựa chắc chắn lâu dài.

Muốn khiến nam nhân nhớ kỹ nàng, thì nàng nhất định phải thật xuất sắc.

Trinh Nương vẫn luôn chú ý bảo dưỡng thân thể, trên thân có mùi hương, sẽ khiến Nhữ Dương vương càng mê muội nàng.

(Yul: người gì mà nói một đằng làm 1 nẻo>.<)

-

Vân Nhi, ta xong rồi, mang nước xuống đi.

Lúc Vân Nhi tiến vào cửa phòng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vị mỹ nhân nằm trên giường.

Trinh Nương tựa vào đầu giường, tay cầm cuốn sách, mái tóc dài rũ ở trước ngực.

Lúc nhìn Vân Nhi đôi mắt Trinh Nương dịu dàng hàm chứ ý cười nhẹ dàng:

-

Vất vả ngươi rồi.

Trinh Nương yên tĩnh, ngọn đèn thắp sáng xung quanh Trinh nương ẩn hiện một tầng quang hoa, Vân Nhi xoa đôi mắt, thật lòng khen ngợi:

-

Cho dù là tiên nữ trên trời cũng chỉ có thể mỹ đến như vậy, không có người nào mà không yêu thích cửu tiểu thư.

Trinh Nương cuốn lại quyển sách, làm bộ muốn đánh Vân Nhi, bờ môi phiến hồng lộ ra một chút quyến rũ thẹn thùng phong tình, cười khẽ:

-

Không được nói bậy, trên đời nào có ai cũng yêu ai? Ta lẫn lộn trong hồng trần, cũng chỉ là phàm nhân biết hỉ nộ ái ố.

Trinh Nương cười dịu dàng, đôi mắt bình thản, lại ẩn hiện hoang mang.

-

Nếu có thần tiên, ta sẽ quỳ cầu khiến ta...

- Cửu tiểu thư?

Trinh Nương lau khóe mắt, cười nhạt nói:

-

Không có việc gì.

Trở về không được, nàng chỉ có thể sống trong thân xác của Mạnh Trinh Nương...

Lúc Vân Nhi thu thập đồng bồn, đương nhiên sẽ ngửi được mùi thơm trên người Trinh Nương.

Cửu tiểu thư có bộ dạng thật tốt, mùi thơm lại mới lạ bất đồng, lúc gả vào vương phủ nhất định sẽ đắc sủng.

-

Cửu tiểu thư hãy nghĩ ngơi sớm đi, sách thì ngày mai lại đọc, cẩn thận giữ gìn đôi mắt.

Một quyển sách, Trinh Nương đọc rất nhiều lần, chỉ có trong sách nàng mới được tự do, Vân Nhi lại khuyên nhủ:

-

Người gả vào Nhữ Dương vương phủ, vương gia đối với người tình nùng ý đậm, người hãy thỉnh vương gia mang người xuất môn, chính mắt nhìn thấy núi sông phong tục của đế quốc, dù không thể biết nhiều hơn đọc sách, nhưng người muốn đi thế nào thì đi, muốn làm gì cũng được.

Trinh Nương nói:

-

Được như ngươi nói thì tốt rồi, Nhữ Dương vương phi trên thân gánh trách nhiệm, sao có thể muốn làm gì thì làm?

-

Không biết như thế nào, Yên Nhiên lại hiểu lầm ta, không biết khi nào mới có thể cởi bỏ khúc mắc của nàng.

-

Thế tử phi điện hạ sẽ hiểu nổi khổ tâm của người, sau này người sẽ thường gặp mặt, giúp đỡ nàng, tiểu nhân khó có thể xúi giục, thế tử phi điện hạ sẽ giống như trước kia luôn thân cận với người.

-

Hy vọng như thế.

Vân Nhi tắt đèn rời đi, Trinh Nương đắp chăn, sau khi Vân Nhi rời khỏi, Trinh Nương không hề buồn ngủ mở to đôi mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 123
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...