Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 141

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Thảo My

Cung Viễn Hòa từ bên ngoài tiến vào, thấy Minh Phỉ lệch qua trên bàn đất nhỏ tập trung tinh thần viết chữ, đi đến gần nhìn lên, chỉ thấy nàng dùng trâm hoa tiểu khải đoan đoan chính chính ghi lại: "Khóa đồng thượng hạng 20 chiếc, tổng cộng là mười hai lượng bạc; gạo tẻ lưỡng thạch thượng đẳng, tính ba lượng bạc; gạo trắng thập thạch trung đẳng, tính chín lượng bạc......" Sau khi viết xong cũng không thấy dùng bàn tính, trực tiếp ngay tại góc cuối cùng làm một ký hiệu, viết xuống mấy khoa đẩu văn. Không khỏi hết sức khó hiểu: "Nàng viết cái gì?"

Minh Phỉ nhìn mấy cái con số Ảrập, cười cười: "Làm ký hiệu, đỡ phải lần sau còn phải tính lại từ đầu." Nhanh chóng khép sổ sách lại.

Cung Viễn Hòa chu mỏ: "Ba lượng, chín lượng, mười hai, thật vụn vặt."

"Đại gia một tháng bổng lộc của chàng mới tới bảy thạch, ta không nhớ rõ vụn vặt như vậy, làm sao sống. Đây vẫn còn muốn mua người, sau này vẫn còn muốn thêm vài cái mồm. May là trong nha môn trả lại cho chàng cái phu xe và mấy sai dịch, nếu không còn phải cho chàng thêm đầy tớ nhà quan." Lúc trước hắn lại nộp năm ngàn lượng bạc cho nàng, nhưng cũng không thể không phải tiêu tiền như nước? Minh Phỉ thở dài, đứng dậy tìm y phục cho hắn, chuẩn bị đi Thái gia tiễn đám người Thái Quang Đình vào kinh thành.

Cung Viễn Hòa nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Quả thực là quá ít một chút.

Cho nên ta gọi nàng cầm y phục. Cầm chiếc áo khoác tơ lụa lông chồn màu tím."

Minh Phỉ gọi Tử Lăng tới mở rương mình lấy ra chiếc áo khoác tơ lụa lông chồn màu tím, không khỏi ngẩn ngơ, cái áo khoác này, nàng ấn tượng rất sâu, chính là ban đầu trước khi đám người Thái Quang Đình muốn vào kinh thành đi thi, Cung Viễn Hòa mỗi ngày đi Thái gia kiếm cơm thì mặc đi. Một cái áo khoác cực kỳ xinh đẹp, nàng yêu quý vuốt ve lông chồn bóng loáng trơn như nước: "Không thích cái này, đổi một cái đi, theo ta nói, không bằng chàng lấy cái đai lưng khảm đông châu và hồng lam bảo thạch."

Cung Viễn Hòa nghe vậy, tay dừng lại sửa sang đai lưng màu trắng, nhìn về phía nàng: "Bây giờ là mùa hè, lại không thấy mặc, cầm cái này."

Minh Phỉ nói: "Hàng len này vô cùng tốt, chàng mặc màu sắc này cũng vô cùng tôn lên, nếu lấy đi cầm, thứ nhất không được bao nhiêu tiền, thứ hai thật sự đáng tiếc. Giữ lại mùa đông cho chàng mặc, ấm áp, trong nha môn bốn phía gió lùa, rất lạnh."

Mi nhãn Cung Viễn Hòa đột nhiên ôn nhu lại, hai bước xoải đến bên người nàng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm eo nàng, ở bên tai nàng khẽ hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Nàng đau lòng ta?"

Minh Phỉ cứng lại, lại cười nói: "Ta không đau lòng chàng người nào đau lòng chàng." Tiện tay cầm thu hồi áo khoác lông chồn, muốn tìm cái đai lưng bảnh bao kia.

Cung Viễn Hòa đè tay nàng lại: "Biết nàng đau lòng ta là đủ rồi. Nhưng vẫn là muốn cầm nó, nó nổi bật như vậy, nó không thích đáng cầm ai?" Hắn muốn diễn khổ nhục kế, làm toàn người Thủy thành phủ đều biết, hắn Cung Đại công tử, nghèo phải cầm quần áo mới có thể nuôi sống thê tử, mới có thể chống đỡ môn hộ.

Minh Phỉ nói: "Muốn hiệu ứng oanh động, vậy không bằng cầm đồ trang sức của ta."

Cung Viễn Hòa mỉm cười: "Còn chưa tới tình trạng kia. Ầm ỉ như thế làm sao cầm, lấy của ta là được, nếu như thật sụ đến tình hình phải động đến quần áo đồ trang sức của nàng, ta cũng không có mặt mũi gặp người."

Phương thức tư duy kỳ quái. Cầm đồ của hắn không làm mất mặt hắn, cầm đồ của nàng thì làm hắn mất mặt. Nhưng theo Minh Phỉ, đã là một gia đình, cầm đồ của người nào cũng làm mất mặt hắn. Minh Phỉ nói: "Chàng dù gì cũng là quan thất phẩm, sẽ không sợ người ta nói chàng quá làm ra vẻ rồi hả?"

Cung Viễn Hòa buông tay: "Làm ra vẻ? Ta lại không trắng trợn Trương Dương, ai cũng biết tay ta tán, thích tân khách đại yến, uống rượu bài bạc, bổng lộc không đủ dùng, không nỡ dùng đồ cưới của thê, cầm y phục có cái gì kỳ quái."

Minh Phỉ thấy hắn kiên quyết cầm đồ, cũng tìm bao da quần áo gói món lông chồn tơ lụa ban phong, vội vàng đổi y phục, hai vợ chồng ngồi lên xe ngựa đi Thái gia.

Trần thị đã sớm chuẩn bị xong tiệc rượu, thấy hai người vừa đến liền thúc giục dâng rượu mang thức ăn lên. Minh Tư vẫn đẩy bệnh không có tham dự, Thái Quang Nghi lui ở một bên cúi đầu uống rượu giải sầu, hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú, ngược lại Minh Bội rất vui mừng, bởi vì Minh Ngọc không đi Đăng Châu, nàng liền có thể gần gũi tiếp cận lấy lòng Trần thị rồi.

Hồ Thị đầu tiên nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ nhìn nghỉ một chút, càng không ngừng mở hai người vui đùa, Trần thị trầm mặt: "Còn có hài tử ở đây, nói những thứ này làm chi?"

Lúc này Hồ Thị mới im miệng, ngược lại bắt đầu bát quái: "Biết không, Viên Hàn Lâm gia trở lại, đỡ linh cữu Viên Tam công tử trở về. Mệnh nương tử hắn thật tốt, đều đã như vậy, còn có thể ôm nhi tử mập mạp dưỡng lão."

Mọi người trong bữa tiệc trừ Minh Phỉ ra ai cũng biết chuyện này, chỉ là trong nhà có việc mừng, tiện không nhắc đến mà thôi. Bây giờ nghe Hồ Thị nói về chuyện này, tất cả mọi người có chút thổn thức.

Hàm Dung nói: "Tam đệ muội đây là cách nói gì, người ta không có phu quân, sao còn nói mệnh tốt?"

Hồ Thị cười lạnh một tiếng, nghiêng nhìn Thái Quang Nghi, quái khang quái điệu mà nói: "Tẩu tẩu, đây không phải mệnh tốt là cái gì? Người đều đã chết, còn có thể lưu lại cốt nhục, có nhi tử, tự do tự tại, không lo nửa đời sau không có chỗ dựa, nếu không muốn thủ, còn có thể tùy ý tái giá. Sơ gả tòng phu, tái giá theo mình, coi trọng người nào chính là người nào, cũng không phải là sướng chết! Dù sao cũng hơn cả đời không có hi vọng, còn phải bị người khinh bỉ đáng thương." Nói xong đôi mắt liền đỏ.

Minh Ngọc và Minh Bội nghe vậy, đều đỏ mặt mượn cớ tránh ra. Trần thị rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Thái Quang Nghi trắng bệch, một đôi tay không bị khống chế bắt đầu rung rẩy, ngay cả chiếc đũa cũng cầm không vững, không khỏi cực kỳ sảng khoái, trong miệng lại nói: "Trong nhà lão Tam, ngươi lại trước mặt bọn muội muội ngươi nói những thứ này, ta là muốn mắng chửi người."

Hồ Thị bĩu môi, đẩy bát đũa, đứng lên nói: "Các ngươi từ từ ăn, ta ăn không vào." Cũng không quản vẻ mặt mọi người trong bữa tiệc như thế nào, vung khăn đi.

Đầu Thái Quang Nghi lại buồn bực uống mấy ly rượu, cũng vô thanh vô tức đi theo.

Thái Quang Đình đối với Trần thị nói: "Mẫu thân, nếu là hai người họ thật không hợp, muốn hòa ly, cũng không cần miễn cưỡng."

Trần thị chậm rãi đút sủi cảo tôm Tứ di nương gắp cho nàng vào trong miệng, híp mắt tỉ mỉ thưởng thức một hồi, mới mở miệng nói: "Làm trưởng bối, ta cuối cùng hy vọng bọn họ tốt. Gia đình hòa thuận mọi sự mới có thể hưng thịnh, bọn họ nhất định nháo, ta cũng cần phải khuyên, nhưng nếu thật quá không nổi nữa, ta cũng không có biện pháp." Ý này chính là, Hồ Thị muốn hòa ly, nàng sẽ không ngăn lấy, mấu chốt xem Hồ Thị đánh giá chính mình, có thể tưởng tượng tốt.

Tứ di nương vui sướng khi người gặp họa hé miệng cười nói: "Đúng nha đúng nha, hôm nay trời muốn đổ mưa, nương phải gả người, cản cũng không cản được."

Bởi vì đám người Thái Quang Đình muốn lên đường gấp, tiệc rượu rất nhanh liền giải tán, Trần thị chỉ huy mọi người kiểm tra kiện hàng rương hòm của hai phu thê Thái Quang Đình, Minh Ngọc một lần, xác nhận không có sai lầm, đưa lên xe buộc tốt, nói: "Ta và Hoa ca nhi sẽ không đi tiễn các ngươi, Tam cô gia và Tam cô nãi nãi thay ta tiễn các ngươi đến bến tàu."

Mọi người hàn huyên mấy câu, Minh Phỉ và Hàm Dung, Minh Ngọc tay nắm tay đang muốn lên xe, chợt nghe trong viện Thái Quang Nghi truyền đến một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, tiếp đó có người khóc lớn lên, ồn ào thành một mảnh.

Tứ di nương khoa trương sợ hãi thốt lên, cầm tay che miệng, trợn tròn mắt nói: "Đây là thế nào? Lại vác lên rồi hả? Tiểu lưỡng khẩu (hai vợ chồng son) này thật đúng là không xem trường hợp."

Trần thị hơi nhíu mày, dặn dò đám người Thái Quang Đình: "Mau lên xe đi, nơi này có ta."

Thái Quang Đình lắc đầu: "Trong nhà có chuyện, nói nhi tử có thể nào yên tâm?" Tiện tay chỉ Ngọc Bàn: "Ngươi đi xem đã xảy ra chuyện gì?"

Ngọc Bàn mới đi mấy bước, chỉ thấy một ma ma hồi môn của Hồ Thị tóc tai bù xù, máu me đầy mặt chạy đến hô cứu mạng, nhìn thấy đám người Trần thị liền nhào tới: "Phu nhân cứu mạng, Tam công tử muốn đánh giết Tam thiếu phu nhân chúng ta."

Dư ma ma thấy bộ dáng dọa người của nàng, vội một tay bịt mắt Thái Quang Hoa, quát lớn: "Kêu loạn cái gì? Làm sợ các tiểu thư, phu nhân muốn mạng của ngươi! Nói rõ chuyện gì xảy ra."

Ma ma này nói không tỉ mỉ: "Trước khi xuất môn còn tốt, trở lại liền náo loạn lên, Tam công tử níu lấy tóc thiếu phu nhân chúng ta đánh, nô tỳ tiến lên giúp, liền bị Tam công tử đập một bình trà vào trên đầu, cứu mạng......"

Trần thị trầm mặt vẫy mấy ma ma cường tráng, lệnh đám người Minh Phỉ ở trên xe ngựa chờ, dẫn theo Thái Quang Đình, Hàm Dung đi vào xử lý. Mặc dù biết chuyện Thái gia không thể gạt được Cung Viễn Hòa, nhưng một màn này cho hắn thấy Minh Phỉ vẫn cảm thấy mất thể diện, trong lòng có chút không được tự nhiên. Thấy Cung Viễn Hòa nhận lấy Thái Quang Hoa đi ngồi trên lưng ngựa chơi, cả nhìn cũng không nhìn lâu viện Thái Quang Nghi bên kia một cái, mới cảm thấy dễ chịu chút.

Sau khi đám người Trần thị tiến vào không lâu, tiếng ồn ào ngừng, chỉ có thể nghe một tiếng khóc sắc nhọn, giống như kéo dây thép ra, chợt cao chợt thấp, bén nhọn chói tai, khóc lời nói vô cùng đặc sắc: "Ngươi tốt mã giẻ cùi, trông khá mà không dùng được gì đó, có bản lãnh đánh nữ nhân, không có bản lãnh sinh nhi tử, còn nuôi thông phòng khoe mã, ta phi......"

Mặt Minh Ngọc đỏ lên, bịt lấy lỗ tai lui vào trong xe đi. Cung Viễn Hòa"Xì" một tiếng bật cười, mỉm cười quét liếc nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ triệt để ngoan độc trợn mắt nhìn hắn, cũng lui vào trong xe đi, suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, Hồ Thị thật là cường hãn, dám ngay ở trước mặt bà bà đại bá náo như vậy.

Ước chừng qua một khắc (15"), đám người Trần thị, Thái Quang Đình đi ra, Ngọc Bàn cùng Châu Sai đỡ Hồ Thị ban đầu phát ra, thút tha thút thít, mấy ma ma còn đỡ Thúy Nhi đầu đầy vết máu, toàn thân vô lực.

Trần thị sai người dìu Hồ Thị và Thúy Nhi đi vào trước, đi tới thần thi khí sảng  phân phó đám người Thái Quang Đình: "Nhanh đi rồi, lỡ giờ không tốt."

Minh Phỉ lo lắng nói: "Mẫu thân, một mình ngài bận bịu được sao?"

Trần thị cười cười: "Không có chuyện gì, hắn không dám như thế nào."

Minh Phỉ thấy bên cạnh nàng mấy ma ma cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ, biết nàng sớm có chuẩn bị, nên cũng mặc kệ nàng, đỡ Hàm Dung lên xe, sai người xuất môn.

Hàm Dung nhỏ giọng kề tai Minh Phỉ nói nhỏ: "Tam tẩu ngươi, thật là không nhìn ra, vóc dáng nho nhỏ, nhìn yểu điệu, hơi sức lại không nhỏ. Quá mức mạnh mẽ, lúc chúng ta đi vào nàng và Tam ca ngươi đang ôm nhau lăn lộn thành một đoàn trên mặt đất, Tam ca ngươi túm tóc nàng không thả, nàng cũng cắn lỗ tai Tam ca ngươi không thả, may mà đi đến kịp thời, nếu không lỗ tai Tam ca ngươi đều phải rớt."

Minh Phỉ nói: "Thúy Nhi lại là chuyện gì?"

Hàm Dung cười nói: "Tam ca ngươi không phải đả thương ma ma hồi môn của Hồ gia sao? Tam tẩu ngươi liền cũng phá đầu Thúy Nhi. Ta xem cái tình hình này, hòa ly là chuyện sớm hay muộn. Đại ca ngươi mới vừa rồi còn thương lượng cùng mẫu thân, nếu Hồ Thị cầu đi, bồi thường cho Hồ gia ít tiền."

Minh Phỉ biết Thái Quang Đình đây là bởi vì ở giữa hại đến chỗ Hồ Thị, trong lòng áy náy, nhưng nhìn bộ dáng Hàm Dung, là nửa điểm không biết chuyện, cũng không nói ra.

Đưa đám người Thái Quang Đình tới bến tàu, Cung Viễn Hòa liền dẫn Minh Phỉ hướng xe ngựa chạy về hiệu cầm đồ lớn nhất Thủy thành phủ "Xuân Hòa Áp".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 141
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...