Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 17

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Thu Lệ

Minh Phỉ cười nhạt: "Không sao, trước kia không nhớ ra được, về sau nhớ là được. Chuyện lễ mừng năm mới, cung kính không bằng tuân mệnh, khách tùy chủ tiện, đến lúc đó không thể không làm phiền biểu thúc và thẩm." Xem ra Uông thị thật sự không muốn nhìn thấy nàng chuyển vận, có chuyện xảy ra luôn muốn đạp một cước, nếu bà ta không vừa mắt nàng, thì hàng ngày nàng nên lắc lư trước mặt bà ta, khiến bà ta càng thêm ngột ngạt mới phải.

Uông thị vốn tưởng rằng Minh Phỉ sẽ không đồng ý, ngờ đâu rằng nàng lại sảng khoái đồng ý, kinh ngạc nhíu mày, nói: "Còn một chuyện, không phải lúc Dư ma ma đi có nói còn phải đưa một ma ma tới đây sao? Khi nào thì tới hả? Ta sẽ cẩn thận chuẩn bị một gian phòng. Trong nhà nghèo, phòng ốc ít, không thể không sớm chuẩn bị."

Minh Phỉ mặt không đổi sắc: "Lúc Dư ma ma thật sự có nói như vậy, nhưng gần đây thời tiết không được tốt, lại sắp đến cuối năm, ta cũng không xác định được rốt cuộc bao giờ người sẽ tới."

Kiều Đào cũng cười nói: "Người nhất định là phải tới. Lúc tụi nô tỳ tới phu nhân đã phân phó, tuổi của Tam Tiểu Thư sẽ dần dần lớn lên, bên cạnh phải có người theo hầu hạ mới được. Phu nhân chúng ta luôn luôn nói là làm, gian phòng dụng cụ gì đó, nãi nãi có thể chuẩn bị rồi."

Thấy không hỏi được gì, con ngươi Uông thị xoay vòng vòng, cáo từ trở về, trước khi đi muốn để Phương Nhi lại bồi Minh Phỉ, Phương Nhi không chịu, nàng trợn mắt, bấm Phương Nhi một cái, ám hiệu nàng hỏi thăm thêm chút tin tức, không nói lời gì, kéo Diễm Nhi đi mất.

Phương Nhi quật cường muốn đi kéo cửa, Minh Phỉ vội vàng kéo nàng lại: "Phương Nhi, mấy ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi, ngươi trò chuyện cùng ta đi."

Phương Nhi tránh trái tránh phải, nhưng Minh Phỉ kéo rất chặt, nàng không thể thoát được, chỉ đành phải đứng ở đó cúi đầu không nói. Kiều Đào là người rất biết nhìn sắc mặt đoán lời nói, cười nói: "Nô tỳ đi phòng bếp sắc thuốc, tiểu thư và Phương Nhi tiểu thư từ từ nói chuyện." Đi ra ngoài đóng cửa lại, chừa không gian lại cho hai nữ hài tử.

Minh Phỉ nói: "Phương Nhi, ta biết ngươi oán trách ta. Ta cũng không muốn nói những lời hoa xảo(lừa dối) với ngươi, nhưng ngươi phải nhớ, ta là thật lòng muốn tốt với ngươi. Chuyện kia thành d/đ;l;q"d ra như vậy, cũng không phải chủ ý của ta. Ta, cũng thật sự không có cách nào." Dù có thế nào, nên giải thích vẫn phải giải thích, nếu Phương Nhi còn không thông, nàng cũng không có cách nào.

Phương Nhi trầm mặc chốc lát, thở dài: "Thôi, không nói chuyện này nữa. Ngươi cẩn thận chút, ta nghe tỷ tỷ ta và Nhị Cẩu Tử nói, muốn bắt Hôi Hôi đi nấu canh ăn."

Nhị Cẩu Tử là tên lưu manh vô lại ở đầu thôn, thích nhất là tụ tập một đám nhàn rỗi trộm cắp, cả ngày uống rượu bài bạc, đùa giỡn phụ nữ, chính là một tên côn đồ ở khắp nơi. Minh Phỉ nhớ tới sáng nay sau khi thức dậy quả thật không nhìn thấy Hôi Hôi, trong lòng bàn tay lập tức thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chợt vọt tới mở cửa, lớn tiếng kêu: "Hôi Hôi! Hôi Hôi!"

Trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, không nghe được một tiếng “Gâu gâu” trả lời nàng của Hôi Hôi, giọng nói của Minh Phỉ có vẻ đột ngột mà bén nhọn, cả kinh mọi người Ngô gia mở cửa nhô đầu ra, dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn nàng. Kiều Đào lao ra khỏi phòng bếp, luôn miệng hỏi: "Sao vậy? Sao vậy?"

Minh Phỉ chẳng quan tâm trả lời nàng, sắc mặt trắng bệch, nắm cánh tay Phương Nhi nói: "Ngươi nghe nói lúc nào? Là chuyện khi nào?"

Phương Nhi bị Minh Phỉ nắm đến đau, càng bị nét mặt của nàng dọa sợ, cau mày nhịn đau nói: "Chính là chuyện sáng nay."

Minh Phỉ nhắm mắt lại, để cho cảm xúc  của mình bình tĩnh lại, nói: "Phương Nhi, ta cũng cần ngươi giúp ta." Nàng sớm nên nghĩ đến, Diễm Nhi và Uông thị không có cách nào bắt nàng, nhất định sẽ dùng những biện pháp khác cảnh cáo nàng, giày vò nàng, đều là lỗi của nàng, Hôi Hôi đáng thương. Chỉ mong là vẫn còn kịp.

Phương Nhi chạy đi tìm hạ nhân hỏi thăm chỗ ở của Nhị Cẩu Tử, sau khi đổi hài, Minh Phỉ cầm lấy cây kéo trong rổ kim chỉ bỏ vào trong ngực, để cho Kiều Đào trông phòng, còn bản thân nàng vội chạy ra ngoài.

Kiều Đào ở sau lưng nàng hô to: "Tam Tiểu Thư, thời tiết thay đổi, thương thế của người còn chưa khỏe, không thể đi ra ngoài! Để nô tỳ đi."

Minh Phỉ mím chặc miệng chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Kiều Đào. Kiều Đào bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy một áo bông thật dày cùng một cái áo choàng đuổi theo, Minh Phỉ không cần áo choàng vướng chân vướng tay, chộp một cái áo bông tròng vào d/đ;l;q"d bản thân, nhỏ giọng nói: "Tỷ không quen thuộc trong thôn, người trong thôn cũng không biết tỷ, có đi cũng như không. Trở về trông coi phòng, đừng để cho người ta nhân cơ hội đi quấy rối." Kiên quyết đẩy Kiều Đào một cái, cũng không quay đầu lại mà chạy mất.

Lúc này trời sắc hơn tối, tuyết lại lớn, gió càng lạnh hơn, bóng lưng gầy nhỏ của Minh Phỉ giữa một vùng xám trắng vắng lạnh có vẻ cực kỳ nổi bật, Kiều Đào la lớn: "Tam Tiểu Thư, người cẩn thận một chút."

Minh Phỉ mãi miết chạy đến một hộ nhân gia, gõ cổng tre, mắt đỏ nhìn về phía hán tử trung niên ra mở cửa nói: "Xuyên đại thúc, xin thúc hãy giúp ta một chút, Hôi Hôi sắp mất mạng. Nhị Cẩu Tử muốn thịt nó để hầm canh." Chính ông ấy nhìn nàng đáng thương nên cố ý ôm Hôi Hôi cho nàng nuôi, chỉ mong lúc này ông ấy vẫn có chút đồng tình.

Hán tử kinh ngạc nhìn hai mắt Minh Phỉ, lại nhìn sắc trời một chút, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một con chó mà thôi. Nếu như ngươi thích, qua mấy ngày nữa, trong nhà lại sinh chó con, ta lại đưa cho nuôi." Gần đến cuối nắm, ông không muốn gây phiền toái.

"Hôi Hôi đã từng cứu mạng của ta." Minh Phỉ ra  đi vội vàng, không mang theo tiền, vội vàng cởi vòng tay nhỏ nhắn xinh xắn bằng bạc trên cổ tay ra, nhét vào tay nông phụ đứng sau lưng hán tử xem cuộc vui, cúi người chào thật sâu: "Xuyên thẩm, ta cầu xin các ngươi." Trong thôn này, tất cả mọi người đều sợ phải chọc đến tên Nhị Cẩu Tử này, chỉ có Ngô Xuyên Nhi này là không sợ, nếu là ông ta không chịu giúp nàng, thì không còn ai chịu giúp nữa.

Thê tử Ngô Xuyên Nhi vội vàng nhún nhường: "Không cần...... Minh Phỉ, thương thế của ngươi còn chưa khỏe, tại sao còn chạy loạn?"

Minh Phỉ sờ tấm vải trắng đã sớm tháo gỡ, nhưng vì hù dọa Ngô gia nên đã cố ý giả vờ giả vịt, hít một hơi: "Thẩm, ta lại khiến cho Diễm Nhi tỷ tỷ mất hứng, vậy nên nàng mới......" Nàng lấy mu bàn tay xoa nhẹ hai mắt, đáng thương bảo đảm nói: "Không phải ta yêu cầu thúc đoạt lại chó giúp ta, ta chỉ muốn dùng vòng bạc này đi mua Hôi Hôi về. Không có ai đi cùng, ta sợ. Xin đại thúc đi theo ta là được, bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái cho các ngươi."

Thê tử Ngô Xuyên Nhi thở dài, sờ sờ đầu Minh Phỉ: "Hài tử đáng thương, hiếm người có tình như vậy. Ta nói này, cha xấp nhỏ, ông rảnh rỗi không có việc làm, đi xem một chút đi?"

Ngô Xuyên Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy sài đao từ trong đống củi đeo ở hông, hỏi: "Người ở nơi nào?"

Một tiểu hài nhi sáu bảy tuổi đã chạy tới, xa xa liền kêu: "Tảo Bả Tinh(Sao chổi), Phương Nhi bảo ta nói với ngươi, rừng cây nhỏ ở đầu thôn Tây." Nhờ vào truyền bá của mẫu nữ(mẹ con) Uông thị, mỗi khi những tiểu hài nhi không hiểu chuyện trong thôn này nhìn thấy Minh Phỉ đều thống nhất gọi là Tảo Bả Tinh.

Minh Phỉ vội nói: "Đại thúc, là ở đầu thôn Tây." Đối với sự xưng hô này, từ lúc mới bắt đầu không thoải mái đã sớm tiến hóa thành thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì ngươi không thể cầu xin tinh tinh cũng nói tiếng người giống như người được. Đôi khi nàng còn cảm thấy có chút may mắn, chỉ có những hài tử không hiểu chuyện mới gọi nàng như vậy, những người khác gặp nàng, tuy rằng không phải là rất nguyện ý tiếp xúc với nàng, nhưng tối thiểu vẫn không đến mức quá phận. Thậm chí, có vài người còn tương đối đồng tình đáng thương nàng, ví dụ như phu thê Ngô Xuyên Nhi trước mặt này.

Ngô Xuyên Nhi dẫn đầu đi trước, Minh Phỉ cứng rắn nhét vòng bạc vào tay thê tử Ngô Xuyên Nhi, quay đầu đi theo.

Còn chưa tới đầu thôn Tây, đã nhìn thấy một nhóm người nhao nhao ầm ĩ đi tới đây, dẫn đầu chính là Nhị Cẩu Tử. Phương Nhi dẫn theo hạ nhân cúi đầu ủ rũ đuổi theo phía sau, lớn tiếng hỏi: "Ngươi bắt Hôi Hôi đi đâu?"

Nhị Cẩu Tử bị bầm đen một con mắt, tức giận mắng: "Đã nói ta không động vào con chó què đó, lỗ tai ngươi bị điếc à?"

Phương Nhi nói: "Không phải ngươi thì là ai? Rõ ràng nhiều người đều nhìn thấy ngươi cầm bao bố chụp vào nó, còn dùng cây gậy đánh nó."

Nhị Cẩu Tử đứng lại, nhìn chằm chằm cười lạnh: "Nhiều người nhìn thấy? Là ai...nào? Bọn họ có dám nói lời này ngay trước mặt ta không?" Chỉ tay vào mũi hạ nhân bên này: "Là ngươi sao? Là ngươi sao?"

Hạ nhân này bị sợ đến liên tiếp lui về phía sau: "Không phải là ta, ta không biết gì cả."

Phương Nhi đỏ mặt lên: "Ngươi không cần phải chơi xấu, chính ta nghe thấy tỷ tỷ ta bảo ngươi bắt Hôi Hôi đi nấu canh."

Một đám hán tử rảnh rỗi nháy mắt, bỉ ổi cười rộ lên: "Tỷ tỷ của ngươi? Diễm Nhi à? Nhị Cẩu Tử, người lọt vào mắt nàng ta khi vào vậy? Cảm giác thế nào?"

Phương Nhi đã hiểu một số chuyện, nghe vậy tức giận đến phát khóc, nhặt một tảng đá đi đập những người kia nói chuyện kia: "Cái thứ không biết xấu hổ! Cho ngươi ăn nói bậy bạ!" Những người bị nàng đập trúng, cũng không phải giận dữ, hùng hùng hổ hổ đi bắt Phương Nhi, hạ nhân sau lưng Phương Nhi tiến lên ngăn cản, không có ngăn trở, Phương Nhi khóc thét kêu gào.

Ngô Xuyên Nhi dẫn đầu tiến lên, nhíu mày một cái: "Các ngươi đang làm cái gì?"

Nhị Cẩu Tử vốn cũng không muốn làm gì Phương Nhi, chỉ là hù dọa nàng một chút mà thôi, nghe tiếng làm cho người ta ngừng tay lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Ngô Xuyên Nhi, ngươi lại muốn xen vào việc của người khác?"

Ngô Xuyên Nhi sờ sờ sài đao bên hông, nói: "Sắp đến năm mới rồi. Đều là bà con chòm xóm với nhau, có gì không thể từ từ nói?"

"Phương Nhi!" Minh Phỉ chạy tới cầm khăn lau nước mắt cho Phương Nhi, nhìn Nhị Cẩu Tử nói: "Chó của ta đâu?"

Nhị Cẩu Tử trợn mí mắt lên, đang muốn bạo phát, từ trên cổ tay, Minh Phỉ gỡ một vòng tay bạc khác xuống, ném lên mặt đất, giẫm lên một cước, dùng sức giẫm mấy cước, đợi vòng bạc này không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa thì nhặt lên, nhìn về phía Nhị Cẩu Tử và đám người kia giòn giã nói: "Ai có thể tìm chó về giúp ta, ta liền cho hắn một nửa đống bạc này để hắn uống rượu mừng năm mới. Nếu nó còn sống, ta liền cho hắn tất cả chỗ bạc này."

Đống bạc trên tay nàng, ít nhất cũng có đến năm tiền, có thể trải qua một năm rất tốt. Chúng lưu manh đã sớm nghe nói Minh Phỉ phát tài từ lâu, sắp trở mình rồi, hôm nay xem ra là thật, cùng nhau nuốt nước miếng một cái, chuyển tầm mắt nhìn về phía Nhị Cẩu Tử.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...