Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 179

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Trịnh Phương.

Đã gần đến hoàng hôn, thời tiết vô cùng nóng bức. Ve sầu mùa hạ ở đầu cành khàn cả giọng liều mạng lớn tiếng kêu lên, Minh Phỉ một tay chống cằm, một tay buồn bã ỉu xìu gảy bàn tính, bàn tính phát ra âm thanh trống rỗng nhàm chán, không có bất kỳ tiết tấu nào.

Xem ra hôm nay lại không thể mở cái tủ kia ra rồi. Kể từ khi lấy được chiếc chìa khóa kia, tình thế trở thành giống như Chu di nương không cam lòng, cố ý đối nghịch với nàng, cũng không chịu cùng tiến vào phòng Cung Tịnh Kỳ cùng nàng. Hai ngày qua, nàng ta luôn cùng vào cùng ra với nàng, khiến cho nàng nửa điểm cơ hội cũng không có. Mà lá thư mà Cung Viễn Hòa bảo Chu di nương viết, Chu di nương cũng một mực từ chỗi, nói là nàng ta cần phải suy nghĩ kĩ một chút xem nói thế nào mới đúng.

Minh Phỉ thở dài, đưa ánh mắt nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nghiên Bích đang ngồi dưới cây dâm bụt ở ngoài cửa sổ thêu hoa nói chuyện.

Hôm nay Cung Tịnh Kỳ mặc một bộ váy mỏng màu hồng phấn thêu hoa màu lam, búi tóc theo kiểu vọng tiên kế, giữa tóc cài toái ngọc cùng phát đái (dây cột tóc) Lưu Tô của thành Mễ Châu. Ánh nắng xuyên qua cành hoa dâm bụt, chiếu lên những đồ vật trên đầu nàng, phát ra hào quang năm màu, chiếu lên khuôn mặt mượt mà xinh đẹp của nàng, tràn đầy tinh thần phấn chấn. Cung Nghiên Bích mặc một bộ y phục nhỏ bằng gấm màu hồng nhạt, phía trên thêu cành tường vi, cánh tay bó hẹp kết hợp với quần lụa mỏng màu nâu điểm hoa, ngón tay dài víu một đóa hoa dâm bụt xuống, giữa hai hang mi chứa vô số ưu sầu.

Minh Phỉ có chút hứng thú quan sát hai tỷ muội nhà này. Từ sau khi trở về từ Chu gia, nàng đã cảm thấy quan hệ của Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nghiên Bích trở nên rất nhạy cảm. Khi Cung Tịnh Kỳ đối mặt với Cung Nghiên Bích, sẽ không kìm lòng được mà chột dạ, Cung Nghiên Bích ở trước mặt Cung Tịnh Kỳ luôn hòa ái dễ gần, nhưng sau lưng, cũng là một khuôn mặt âm u.

Chợt thấy tiểu nha hoàn trong phòng Cung Nhị phu nhân vội vã đi tới, khuôn mặt mang theo nụ cười, nói: "Tam Tiểu Thư, ma ma của Tô gia tới, mang đến cho ngài một sọt vải, phu nhân mời ngài đi một chuyến."

Tô gia là phu gia (nhà chồng) tương lai của Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, lôi kéo Cung Nghiên Bích: "Nhị tỷ, chúng ta đi cùng đi."

Cung Nghiên Bích thu hồi nụ cười, rũ mắt xuống: "Ta không đi xem náo nhiệt đâu. Nếu người ta hỏi tới, cũng không quá tốt đối với Tam muội."

Cung Tịnh Kỳ có chút xấu hổ, xoay người nhìn về phía Minh Phỉ, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Minh Phỉ, nàng dậm chân một cái, xấu hổ xoay người chạy đi.

Nàng vừa đi, Cung Nghiên Bích liền cúi đầu nhìn cành hoa dâm bụt lưu lại trên đất rồi ngẩn người ra.

Đây chính là cơ hội không thể bỏ qua, Minh Phỉ lập tức đứng dậy, nháy mắt một cái với Kim Trâm cùng Bạch Lộ đang đứng bên cạnh, Kim Trâm cùng Bạch Lộ lập tức ra ngoài giữ ửa. Minh Phỉ đi nhanh vào chỗ chất đầy sổ sách trong phòng, lấy ra chiếc chìa khóa kia nhét vào ổ, trên tay dùng sức, nhẹ nhàng xoay một cái, chuyện ngoài dự đoán xảy ra. Một tiếng "két" nhỏ vang lên, cái chìa khóa nhìn như vô cùng kiên cố kia vậy mà lại gãy ngay trong ổ khóa! Minh Phỉ âm thầm kêu khổ, trên đầu trên cổ trên lưng nhanh chóng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng lập tức đi ra ngoài, tính gọi Cung Nghiên Bích vào, ai ngờ Cung Nghiên Bích đã sớm biến mất. Kim Trâm thấy sắc mặt Minh Phỉ không đúng, vội nói: "Phu nhân, thế nào?" di%end5anl^eq`uy=d-on

"Chìa khóa gãy rồi."

Kim Trâm đi tới nhìn, không khỏi phàn nàn: "Phu nhân, Nhị phu nhân sẽ không mượn cơ hội này mà la lối om sòm chứ? Lúc này Nhị tiểu thư chạy mất, không phải là cố ý chứ?"

Minh Phỉ cũng không biết mục đích trong hành động lần này của Chu di nương cùng Cung Nghiên Bích rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể suy luận rằng, Chu di nương giở trò trên chìa khóa, có lẽ là vì trả thù Cung Viễn Hòa buộc nàng viết thư, hoặc là căn bản cũng không tính gao đồ vật quan trọng này cho bọn họ. Nhưng bị ép buộc, nàng ta không thể không đưa một cái chìa khóa giả tới để chặn miệng bọn họ. Nếu như sau đó bọn họ quở trách, Chu di nương còn có thể trâng tráo nói, nàng ta chính là đưa ra chìa khóa thật, nhưng lại bị Minh Phỉ bẻ gãy, ngoài ra thì nàng ta hoàn toàn không biết gì. Đến lúc đó bọn họ còn phải xin nàng ta giúp đỡ, tiện thể lấy mảnh khóa gãy trong ổ khóa ra. Dù sao thì việc trộm chìa khóa của tủ sổ sách này này, nói ra thì cũng không khác gì trộm cắp, rất khó nghe, đến lúc đó Chu di nương còn không thể nắm lấy nhược điểm này của Cung Viễn Hòa sao?

Mặc kệ Chu di nương có mục đích gì, Minh Phỉ chỉ biết là, nàng nhất quyết không thể để Chu di nương được như ý! Chỉ cần có thể móc cái chìa khóa này ra, Chu di nương liền không có cách gì. Nàng cẩn thận nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm một loại đồ vật như thanh sắt mỏng, sợi đồng mảnh để móc cái chìa khóa gãy ra. Liếc nhìn lại, khắp nơi đều là hộc tủ to lớn, đắt tiền gia cụ, không còn thứ gì khác.

Kim Trâm thấy tình thế không đúng, vội phân phó Bạch Lộ canh kỹ cửa, chính mình tiến tới tìm cùng Minh Phỉ. Bắt lấy ổ khóa rồi dùng sức lắc, lại dùng châm cạy, tất cả đều không có hiệu quả.

Đang lúc tay chân luống cuống: "Phu nhân, có người tới." Bạch Lộ hô một tiếng thật nhỏ, Minh Phỉ để ổ khóa thẳng xuống, bước nhanh ra, giả vờ bưng ly trà tựa vào bên cạnh bàn khẽ nhấp.

"Tẩu tẩu, hay là tẩu đi giúp muội đi." Cung Tịnh Kỳ bước nhanh vào, làm nũng mà ôm lấy cánh tay Minh Phỉ: "Vị ma ma kia rất lợi hại, mỗi lần nhìn thấy ta thì đều bắt lỗi của ta. Tẩu đi cho ta thêm một chút can đảm đi."

Minh Phỉ cười nói: "Muội quay trở lại chính là vì cái này? Ma ma gì chứ, cũng chỉ là hạ nhân, sao nàng dám bắt bẻ muội ngay trước mặt thẩm thẩm chứ?"

Cung Tịnh Kỳ cắn môi: "Nàng là thị tì của lão thái thái Tô gia, vừa là vú nuôi của Tô lão gia, bàn về bối phận, có thể còn hơn muội hai bậc."

Đại trạch Tô gia cũng không ở trong Thủy thành, mà là ở một trấn nhỏ cách Thủy thành ước chừng một trăm dặm, trong nhà coi như là có truyền thống vừa làm ruộng vừa đi học, quy củ lễ tiết rất nặng, Tô lão gia làm quan ở kinh thành, cửa hôn sự này cũng là Cung Tịnh Kỳ ở kinh thành cầu được. Tư tưởng của Tô lão phu nhân cổ hủ, không quá xem trọng Cung gia đời này mới được làm quan, chỉ là vì mặt mũi của nhi tử. Cung Tịnh Kỳ không phải là trưởng tôn, cũng liền bất đắc dĩ mà đồng ý, tóm lại là phái thân tín là Triệu ma ma tới dạy Cung Tịnh Kỳ, dạy dỗ về cách chọn y phục, lại dạy dỗ về việc chọn đồ trang sức, tư thế ngồi, cách nói năng, nhất định phải khiến tân nương tử có tiền này sợ hãi, tương lai vào cửa liền khéo léo dịu ngoan, không dám mang tính khí tiểu thư được nuông chiều của nữ nhi thương nhân vào cửa. D^Đ*L_Q?Đ

Cung Nhị phu nhân vì nữ tế (con rể) là nhi tử của quan bát phẩm trong kinh thành, gắng gượng nuốt xuống cục tức này, mỗi lần Triệu ma ma tới thì luôn cẩn thận nhận lời, nhét bạc nhét thu sức, duy trì hàng trăm cách lấy lòng vị ma ma có địa vị lớn bên cạnh lão thái thái Tô gia này. Qua một, hai lần, liền đã khiến cho Triệu ma ma này có chút không thể xác định phương hướng, lỗ mũi càng nhếch lên tận trời.

Chuyện này, Minh Phỉ từng nghe Tử Lăng nói tới, trong lòng hiểu rõ, liền nghiêm mặt nói: "Nàng có bối cảnh cao hơn nữa thì như thế nào? Thủy chung cũng chỉ là nô! Muội mời lão, là nhìn vào mặt mũi của lão thái thái, nếu nàng là bắt nạt muội, thì chính là lấn áp gia chủ! Nên nghe, nhưng không cần để ý thì cũng đừng để ý! Cái này còn chưa tính, nhưng muội nhu nhược như vậy, nếu về sau có thể đi theo vào kinh thì không nói, nếu chỉ có thể ở trong nhà hầu hạ lão nhân, muội phải làm thế nào?"

Cung Tịnh Kỳ không nghĩ nàng sẽ nói ra mấy câu như vậy, có chút sững sờ, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Đã đính hôn, chẳng lẽ lại để bọn họ bảo muội nói lời khó nghe?"

Minh Phỉ nói: "Theo ta, muội cáo bệnh không đi. Nàng là cái thá gì, nàng muốn gặp muội là có thể gặp? Cho người đi nói một tiếng, liền nói muội không thoải mái, bị trúng gió rồi. Nàng có thể làm gì? Nhanh đi về nằm đi." Bây giờ trong long nàng chỉ nhớ tới cái khóa kia, nào dám rời khỏi nơi này để đi theo Cung Tịnh Kỳ?

Ánh mắt Cung Tịnh Kỳ sáng lên, vùi đầu suy nghĩ chốc lát, vẫn lắc đầu: "Được rồi, nàng rất đáng ghét, nếu nghe nói muội không thoải mái, nhất định sẽ đuổi tới chỗ của muội. Đến lúc đó lại càng khó khăn hơn." Lại dùng sức kéo Minh Phỉ: "Tẩu tẩu, vậy thì tẩu đi cùng muội đi, van tẩu.”

Minh Phỉ nắm cái bàn không thả: "Thẩm thẩm dặn ta phải nhanh chóng xem xong sổ sách, ta còn kém nhiều như vậy, phải nắm chặt thời gian. Nàng lại không gọi ta đi, nhìn thấy ta bỏ lại nơi này, chạy tới bên kia xem náo nhiệt, nhất định sẽ mất hứng."

Cung Tịnh Kỳ gấp đến độ dậm chân: "Tẩu tẩu, rất mau sẽ tới giờ cơm tối, nếu mẫu thân muội nói gì, muội sẽ ra mặt giúp tỷ, có được hay không?"

Minh Phỉ cười lắc đầu: "Không được. Nếu thẩm thẩm tức giận, ca ca muội sẽ mắng ta."

Cung Tịnh Kỳ nhíu mày: "Tẩu tẩu, tẩu thật sự không đi cùng muội?"

Minh Phỉ vẫn lắc đầu: "Ta đi cũng không giúp được muội... muội vẫn phải dựa vào chính mình mới được. Ra chủ ý giúp muội, muội lại không nghe."

Cung Tịnh Kỳ khẽ thở dài: "Tùy tẩu vậy, muội đi đây." Dđ:l~q+đ

Minh Phỉ khoát tay với nàng: "Đừng sợ."

Cung Tịnh Kỳ quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: "Tẩu tẩu, tẩu sẽ đi cùng muội chứ?" Thấy dáng vẻ của Minh Phỉ không mảy may lay động, bất đắc dĩ thở dài, quay người đi, đi không xa, lại quay đầu nhìn Minh Phỉ một lần nữa.

Kim Trâm nói: "Phu nhân, hôm nay lá gan của Tam tiểu thư thật là nhỏ. Sao trong lúc bất chợt nàng lại cứ dựa dẫm vào ngài như vậy?"

Minh Phỉ cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, nghĩ đến một chủ ý, đi tới cạnh cánh cửa khắc hoa nghiêng tai lắng nghe, người ở bên ngoài đều đã rời đi, ở đó yên lặng như tờ. Nàng liền bảo Kim Trâm cài chặt cửa lại, ba người cùng đi vào trong phòng.

"Chúng ta đổi hộc tủ của hai người này, ta lại đổi tờ giấy dán phía trên." Dù Chu di nương âm thầm vào để kiểm tra, tạm thời cũng sẽ không phát hiện, chỉ cho là nàng còn chưa ra tay. Chỉ cần vượt qua thời điểm này, nàng liền có cách giải quyết.

Kim Trâm nghe xong chủ ý của Minh Phỉ, ngẩng đầu nhìn một hàng tủ kia, sợ hãi kêu: "Phu nhân, chúng ta có thể dời được sao?" Nàng nhìn cánh tay nhỏ nhắn của Minh Phỉ: "Ngài không biết tủ đựng sổ sách nặng bao nhiêu sao? Không khác bao nhiêu so với tảng đá đâu." Nhất định chính là ý nghĩ kỳ lạ.

Minh Phỉ cắn môi nói: "Cũng không còn cách nào khác, còn chưa thử, làm sao ngươi biết chúng ta di chuyển không nổi? Sức của ta rất lớn." Cánh tay cố làm ra vẻ khỏe khoắn.

Kim Trâm thở dài: "Ngài nhất định phải thử thì liền thử thôi. Chỉ là, ngài cũng đừng đẩy được một góc rồi lại kêu không được, dừng ở giữa chừng không tiến không lùi, càng thêm gây chú ý."

Minh Phỉ nói: "Ta hiểu rõ!" Cuộn tay áo lên ngồi chồm hổm ở bên tám cái kệ đỡ. dIe:n`da”nl3qu_y%d0n

Kim Trâm cùng Bạch Lộ không thể làm gì khác hơn là phối hợp.

"Một, hai, ba!" Hộc tủ hơi động, rơi xuống một lớp bụi bẩn.

Minh Phỉ thở dốc một hơi, oán giận Kim Trâm cùng Bạch Lộ: "Sao các ngươi không dùng sức?" Ba nữ nhân vậy mà lại không thể chuyển dịch được một hộc tủ.

Bạch Lộ ủy khuất xoa tay, Kim Trâm tức giận nói: "Ngài có sức lực lớn, nhưng nô tỳ từ nhỏ đã không làm việc nặng, đây là đã là tất cả sức của nô tì rồi."

Không có biện pháp. Những nha đầu này được gọi là nha đầu, nhưng chính là trải qua những ngày làm tiểu thư, có thể trông cậy họ có bao nhiêu hơi sức? Minh Phỉ chỉ đành phải vứt bỏ cách này: "Mau cho người về nhà kêu lão gia tới đón ta về nhà, trực tiếp gọi hắn qua bên này."

Đang nói, cửa bị người gõ, liền thấy ma ma trong viện, trong tay cầm hai ngọn nến bằng mỡ bò, cười nói: "Trời tối rồi, phu nhân có muốn thắp đên hay không?"

Kim Trâm nhìn trong nhà một chút, cũng không tính tối, nhưng nếu Minh Phỉ muốn ở lại nơi này lâu, vì để tránh cho nàng ta lại tới quấy rầy, vẫn là đốt nến thì tốt hơn. Liền nhận cây nến, nhát hai đồng bạc cho ma ma này, phân phó: "Làm phiền ma ma đi tới sát vách, nói một tiếng cho Mã đại ca giữ cửa rằng phu nhân phải xem sổ sách thêm một lát, để lão gia tới đây đón phu nhân.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 179
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...