Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 202

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Cà Rốt Hồng -

Một phong thư đến làm cho Nhị phòng Cung gia lọt vào trong khủng hoảng, thư là do thị thiếp Lý thị của Cung Trung Tố ở nơi nhậm chức sai người viết tới, trong thư nói Cung Trung Tố bị người bỏ đá xuống giếng, cáo trạng sai lầm trên chính sự của ông ta, đã bị giam giữ ở trong lao, trải qua những ngày rất uất ức gian nan, nàng chỉ là một nữ tắc cũng không có biện pháp gì, bảo người trong nhà nhanh chóng mang theo bạc đến nghĩ cách cứu viện.

Nghĩ đến tin tức truyền ra lâu như vậy, Cung Trung Tố lại vẫn không có viết thư về nhà, Cung Nhị phu nhân nghe Thiệu Ngũ nói như vậy càng ngày càng tin là thật, không khỏi gào khóc, lôi kéo Cung Viễn Trật muốn hắn nhanh chóng mang theo bạc đi đến chỗ ở của Cung Trung Tố ở Nguyên Châu chuẩn bị.

Cung Viễn Trật cũng có chút hoảng hốt, trong quan trường chuyện bỏ đá xuống giếng cũng không hiếm thấy, cầm thư nhưng cũng không thể phân biệt thiệt giả, chỉ vì bản thân Lý thị cũng không biết chữ, thư cũng là sai người viết, không nhìn ra bút tích. Cũng không dám sang tìm Minh Phỉ, quýnh lên chạy đi tìm Cung Viễn Hòa báo tin xin chủ ý.

Cung Viễn Hòa không có ở nha môn, người giữ cửa vô luận như thế nào cũng không để cho Cung Viễn Trật đi vào, cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc Cung Viễn Hòa đi đâu, hắn gấp đến độ xoay quanh, để lại gã sai vặt giữ ở cửa nha môn, tự mình lại chạy trở về.

Sau khi trở về thì thấy xe ngựa của Thiệu gia dừng trước cửa, vừa hỏi thì lại là Lão thái thái Thiệu gia phái tới đón Cung Nhị phu nhân, trong lòng hắn do dự, không phải Thiệu gia không cho phép Cung Nhị phu nhân tới cửa sao, tại sao lúc này lại tới đón người?

Vành mắt Cung Nhị phu nhân đỏ ửng nói: "Suy cho cùng cũng là thân nương của ta, trước đây bà cũng vô cùng thương yêu ta, trong lúc này biết chuyện như vậy, lo lắng cho ta muốn xem ta một chút cũng là bình thường. Ta đi xem một chút, nếu bọn họ chịu giúp một tay, muốn đi Nguyên Châu, tìm người cùng đi với con, ta cũng yên tâm một chút."

Cung Viễn Trật im lặng, sai người đắc lực đi theo Cung Nhị phu nhân cẩn thận hầu hạ, lại dặn dò Cung Nhị phu nhân: "Lúc này không nên cãi nhau với bọn họ, nháo cũng nháo không ra trò trống gì, quên nó đi, chờ sau này phụ thân trở về lại nghĩ biện pháp khác."

Cung Nhị phu nhân gật đầu đồng ý.

Ánh nắng rất gắt, chiếu lên đường phố sáng loáng, hơi nóng từng đợt sóng tiếp theo từng đợt sóng xuyên thấu qua khe hở rèm xe ngựa chiếu vào, lớp dầu đen thật mỏng trên mui xe cũng không ngăn được sự tàn phá của ánh nắng, trong buồng xe vừa nóng vừa ngột ngạt, trên mặt trên đầu tôi tớ đi theo cùng Cung Nhị phu nhân đều thấm ra từng tầng mồ hôi mịn.

Xe ngựa chạy nhanh đến một trà lâu (quán trà) nơi đầu phố Thiên Tinh, Cung Nhị phu nhân níu chặt khăn, khó chịu nói: "Ta không thoải mái...... Cho xe dừng lại một chút."

Bà tử theo xe thấy sắc mặt bà ta ửng hồng, lấy tay sờ lòng bàn tay, vừa ướt vừa lạnh, liền nói: "Chắc là Phu nhân bị trúng nắng rồi, bảo phu xe ngừng lại chỗ thoáng mát ở bên đường một chút, nô tỳ đi tiệm thuốc phụ cận mua chút thuốc."

Cung Nhị phu nhân không còn hơi sức nói: "Nơi đó không phải có một trà lâu sao, ta vào nghỉ, ngươi đi mua thuốc."

"Sử Đắc." Bà tử kia đang muốn để cho người đi trà lâu thu xếp, Cung Nhị phu nhân đẩy bà ấy một cái: "Ngươi nhanh đi mua thuốc." Lại bảo bà tử của Thiệu gia theo xe tới, "Đi vào trà lâu thu xếp."

Bà tử Cung gia không dám trì hoãn, vội vàng đi, mới đi không bao xa, liền bị hai người cường tráng đụng phải, một người ngã xuống đất không dậy nổi, một người níu lấy bà ấy không thả, muốn bà ấy bồi thường bạc.

Cung Nhị phu nhân được tiểu nha hoàn đỡ xuống xe, vào trà lâu. Mới lên lầu hai, ngay bên ngoài cửa cầu thang gặp được Thiệu Ngũ, Thiệu Ngũ ân cần đỡ bà ta vào nhã gian. Một nam tử trung niên mặc trường bào lụa màu xanh đã sớm ngồi ở bên trong, thấy bà ta đi vào, ngạo mạn trừng mắt lên.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Cung Nhị phu nhân từ trong trà lâu đi ra, trong tay siết chặt hà bao, lên xe ngựa, phân phó phu xe: "Ta không thoải mái, đưa ta trở về."

Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật nghĩ kế: "Đệ cũng đừng ngồi ngốc ở nhà nữa, đệ đi học đường tìm đồng học của đệ, có lẽ có thể hỏi thăm ra chút tin gì cũng không chừng. Đệ cứ dựa vào đại ca như vậy, nếu có một ngày không nhờ vả được, thì đệ làm sao? Cũng không thể dựa vào người ta cả đời chứ? Đệ chưa từng đi xa nhà, nếu thật sự muốn đi Nguyên Châu thu xếp, đệ cũng phải đi đến bến tàu hỏi thăm đường đi thế nào một chút mới được."

Cung Viễn Trật có chút xấu hổ, đồng ý, mang năm mươi lượng bạc, tính toán đầu tiên đi đến học đường tìm đồng học, sau đó sẽ đến bến tàu hỏi thăm. Đi tới ngoại viện, thì thấy Cung Viễn Quý dẫn theo mấy gã sai vặt đứng ở trong đình, làm thành một vòng tròn, tập trung tinh thần, năm ba người thỉnh thoảng phát ra một tiếng la hưng phấn.

Cung Viễn Trật không khỏi giận dữ, loại thời điểm này, không phải hắn nên ở trong học đường đọc sách sao? Tại sao lại cùng mấy gã sai vặt trộn lẫn ở một chỗ? Đợi thấy rõ tình hình, không khỏi hít vào một hơi, ở giữa có một cái hũ dế mèn, bên trong có hai con dế mèn đấu đến ngươi chết ta sống, bên cạnh hũ để mấy đĩnh bạc trắng, mấy thỏi bạc vụn, mấy xâu tiền đồng.

Trong tay Cung Viễn Quý cầm một cọng cỏ, chỉ vào một con Tướng quân đầu đen trong số đó thét chói tai, "Mau! Nhiệt tình cắn vào! Cắn cho ta!" Thấy Tướng quân đầu đen dường như đánh không lại một con dế cánh vàng răng đen khác, không khỏi khẩn trương, trên đầu mồ hôi cũng rịn ra rồi.

Một gã sai vặt khác cười nói: "Tứ công tử, tiểu nhân đã sớm nói rồi con Kim Sí Mặc Nha (cánh vàng răng đen) này mới lợi hại nhất, những thỏi bạc này của ngài sắp thuộc về tiểu nhân rồi."

Cung Viễn Qúy trợn mắt nhìn: "Còn chưa tới cuối cùng ngươi làm sao biết được? Ai thắng bạc của ai còn chưa biết đâu! Cắn chết nó cho ta!"

Trong nhà loạn thành một đống, hắn không đi học đường, mà trốn ở chỗ này bài bạc cùng nô tài? Đánh cuộc cũng không nhỏ. Cơn giận của Cung Viễn Trật bốc lên từ tim đến ruột gan, bước nhanh xông tới, một cước đá ngả lăn hũ dế mèn, một cước đạp nhừ con dế mèn vừa nhảy vừa búng ra ngoài.

"Đại tướng quân của ta!" Cung Viễn Qúy đầu tiên là bị giật mình, tiếp đó nhìn thấy hũ dế mèn lật, con dế mèn muốn chạy, quýnh lên đuổi theo, mới duỗi tay, Cung Viễn Trật liền đạp một đạp nghiền nát con dế trước ngón tay của hắn. Cung Viễn Qúy trơ mắt nhìn Đại tướng quân yêu quý biến thành một đống không thấy rõ bộ phận cơ thể, không khỏi thương tâm khóc lớn lên.

Mới gào thét một tiếng, liền bị Cung Viễn Trật tát cho một cái chổng mông ngồi bệch trên mặt đất, hắn nâng mắt lên nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Cung Viễn Trật, bị dọa sợ đến bụm mặt không dám nói nhiều, "Nhị ca......"

Cái tát này Cung Viễn Trật dùng rất nhiều sức, đã làm cho máu mũi của hắn cũng chảy ra ngoài, hắn cảm thấy chóp mũi có chút nóng, vừa sờ, tất cả đều là máu, hắn lớn như vậy, chưa từng thấy máu bao giờ? Không khỏi kêu thảm một tiếng, liền lăn một vòng bắn lên chạy đến An Nhàn Đường, vừa chạy vừa khóc: "Nương a, cứu mạng, nhị ca muốn giết con......"

Cung Viễn Trật thấy khuôn mặt đầy máu của hắn, cũng bị dọa giật mình, mắt thấy người đã đi xa, không cách nào đuổi theo, bèn dời tất cả tức giận lên trên người mấy gã sai vặt kia. Không đợi hắn nổi bão, gã sai vặt lúc trước nói chuyện với Cung Viễn Qúy kia hai tay đã nâng lên một đống nhơn nhớt trên đất, hai mắt đỏ tươi ngăn đón hắn: "Ngươi bồi thường Kim Sí Mặc Nha cho ta!"

Cung Viễn Trật sững sờ, nheo mắt nhìn kỹ, nhìn ra người này cũng không phải là gã sai vặt trong nhà mình, rất lạ mặt. Liền nói: "Ngươi là người phương nào? Như thế nào ở trong nhà của ta?"

Người nọ nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi quản ta là ai? Ta chỉ biết giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, Kim Sí Mặc Nha của ta một ngàn lượng bạc mới mua được, mười trận đấu thắng chín, vì ta kiếm không dưới một vạn lượng bạc, bị một cước như vậy của ngươi giết chết, ngươi nói làm sao bây giờ hả?"

Cung Viễn Trật cười lạnh: "Cái con côn trùng rách này, cũng đáng giá một ngàn lượng bạc? Ngươi lừa gạt người cũng phải nhìn chỗ một chút. Ta còn muốn kiện ngươi dụ dỗ tử đệ (con em) quan lại bài bạc! Người đâu, bắt hắn đánh đuổi ra ngoài cho ta!"

Người nọ chỉ nhìn hắn cười lạnh, "Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận! Cái gì mà tử đệ quan lại? Ta nhổ vào! Chẳng qua là một nhà bội bạc, ỷ thế hiếp người, cẩu vật bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa mà thôi! Người nào không biết Cung Trung Tố đã bị tống vào nhà lao? Các ngươi đang gặp xúi quẩy!"

Tính tình Cung Viễn Trật tuy tốt, nhưng gặp phải loại lưu manh vô lại không che đậy miệng này cũng rất giận dữ, một luồng máu nóng xông lên đầu, tay run run quát bảo mấy gã sai vặt chung quanh mình, "Đánh cho ta! Đánh nát cái miệng thúi của hắn!"

Gã sai vặt được lệnh, xông lên đè người xuống muốn động thủ, ai ngờ tay mới kề đến người nọ, người nọ liền kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, giống như giết heo hét thảm lên: "Cung gia đánh chết người rồi! Cung gia muốn giết người diệt khẩu, mưu tài hại mệnh ah!" Thanh âm vang tận mây xanh, làm kinh động rất nhiều chim chóc.

Cung Viễn Trật mặc kệ không để ý đến hắn: "Bắt hắn ném ra ngoài cho ta!"

Mấy gã sai vặt muốn lấy công chuộc tội, đồng loạt đi lên nâng tay, nhấc chân, hai ba lần liền nâng tên vô lại kia lên ném ra ngoài cửa. Ai ngờ tên vô lại này ra khỏi cửa, liền nằm xuống trước cửa lớn Cung gia, kêu rên lên: "Xảy ra án mạng ah, Cung gia thiếu nợ không trả, muốn giết người diệt khẩu, mưu tài hại mạng......"

Giọng nói của hắn rất lớn, rất nhanh người đi đường liền vây quanh cửa Nhị phòng Cung gia nước chảy không lọt, chỉ chỉ chõ chõ, có người lắm chuyện, còn đi lên hỏi tên vô lại kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Tên vô lại này còn kể sống động như thật, Cung Viễn Qúy cùng hắn đấu dế như thế nào, thua như thế nào, Cung Viễn Trật quỵt nợ như thế nào, lại đá hũ dế như thế nào, giết chết con Kim Sí Mặc Nha vạn kim của hắn như thế nào, đánh hắn như thế nào.

Cung Viễn Trật phải vội vã ra cửa, lại căm hận hắn ở ngưỡng cửa nhà mình canh giữ không đi, làm đám người vây quanh xem náo nhiệt, không nhịn được gọi người đi xua đuổi. Gia bọc cầm gậy đi đuổi, cây gậy mới vừa kề gần thân, người nọ liền kêu thảm một tiếng, té xuống đất, miệng sùi bọt mép toàn thân co quắp.

Trong đám người có một người la hoảng lên: "Đánh chết người rồi!" Trong khoảnh khắc, chạy ra hai ba tên cường tráng, bao xung quanh Cung Viễn Trật, muốn kéo hắn đi gặp quan.

Cung Viễn Trật bị tình trạng bất thình lình này dọa sợ đến bối rối, gia bọc Cung gia cũng không phải là ngồi không, tất nhiên muốn tiến lên giúp gia chủ nhà mình thoát ra, hai bên liền xô đẩy. Chuyện diễn ra càng ngày càng căng thẳng, vẫn là Cung Tịnh Kỳ biết được, vội vàng sai người đi sát vách cầu cứu.

Minh Phỉ nghe tin cũng bị dọa nhảy dựng, vội vàng gọi Tiết Minh Quý tới, Tiết Minh Quý suy nghĩ một chút, trước tiên sai người đi mời đại phu, chọn mấy gã sai vặt vóc người cường tráng, mở cửa hông ra, thận trọng vững vàng đi tới, chen vào đám người, không biến sắc trước tiên vây chặt tên vô lại kia, quát lên: "Tất cả dừng tay! Ta đã cho người đi báo quan, có chuyện gì thì đi nha môn hãy nói!" Rồi quay về phía đoàn người vây tròn chung quanh thở dài: "Xin các vị hàng xóm láng giềng, khách nhân lui tới làm chứng, ai lại tiếp tục quấy nhiễu chính là cố tình gây sự, có tâm bất lương, lừa bịp tống tiền."

Cung Viễn Trật dù không được việc, cũng biết mình hôm nay là bị người tính toán, lập tức gọi gia nhân dừng tay, tất cả đều nghe theo Tiết Minh Quý sắp xếp. Hai bên đều không động thủ, mấy tên vô lại kia cũng không tiện gây nữa, cũng ngừng tay.

Thấy tràng diện bị khống chế, đồng bọn của tên vô lại kia hét lên: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, hôm nay huynh đệ chúng ta bị Cung Nhị gia đánh chết, các ngươi nói làm sao bây giờ đi!"

Tiết Minh Quý cười nhạt: "Sợ cái gì, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, tất cả tự có Đại lão gia trong nha môn làm chủ."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 202
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...