Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 300

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn

Đầu tháng năm, Cung Viễn Hòa quả nhiên nhận được bổ nhiệm đi Thanh Huyện, sau khi tiếp nhận hết thủ tục bên này, hắn liền đi Minh Phủ. Thôi Mẫn chuẩn bị gia yến nhiệt tình tiếp đãi hắn, cũng không lạnh nhạt hắn bởi vì Thái phó Chung ly thế (chết) cùng Thái Quốc Đống tạm thời thất thế, Cung Viễn Hòa thấy vậy, trong lòng càng chắc chắn, Thái Quốc Đống lựa chọn sáng suốt. Vì vậy lúc tự viết thư cho Thái Quốc Đống, nói rõ ràng hướng đi gần đây của mình, một chữ cũng không nói đến những việc khác.

Thư hồi âm của Thái Quốc Đống càng thêm đơn giản rõ ràng, tỏ ý mình đã biết, sau đó dặn dò hắn đến Thanh Huyện nhất định phải liêm khiết trong sạch, nắm lấy cơ hội làm ra thành tích, lại chỉ điểm một chút chuyện phải chú ý khi giao du cùng người khác, còn nói trong nhà đều rất tốt, để bọn hắn không cần lo lắng, phong độ trong mỗi hàng chữ, đều toát ra tâm trạng vô cùng bình thản.

Minh Phỉ thấy tin, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn. Thời đại này, gia trưởng sáng suốt hay không, đối với người một nhà mà nói, thật sự là quá mức quan trọng. Mặc dù Thái Quốc Đống hắn chỗ không đúng, nhưng trên những việc nguy hiểm, cho tới bây giờ ông vẫn luôn là cáo già, không cầu công lao, chỉ cần không thất bại.

Cùng lúc đó, Thái Quang Đình cũng viết thư nói chuyện Thang gia. Thì ra là thời gian trước Thang Thịnh vẫn luôn tới thăm hỏi Thái Viễn Hoa, lời nói cử chỉ đều rất lễ độ, Trần gia vẫn có lòng thúc đẩy chuyện này, ngự sử Trần đặc biệt tìm Trần thị đi nói chuyện này, Thái Quốc Đống cũng không vui, nói Minh Ngọc còn nhỏ tuổi, tính tình chưa định, để một thời gian nữa rồi lại nói. Trần thị truyền lời lại cho ngự sử Trần, ngự sử Trần có chút không vui, nhưng không nói gì, chỉ nói hai bên đều là người thân, nếu có thể thân càng thêm thân là tốt nhất.

Hai lá thư đều là vài chuyện vụn vặt trong gia đình, nhìn qua cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, nhưng cũng truyền một tin, Thái Quốc Đống kiên quyết không chịu nghe lời Trần gia nói, ôm đùi thái tử cùng Trụ quốc công, hơn nữa hắn còn chìm trong tự đắc kỳ nhạc (*).

(*) Tự đắc kỳ nhạc: Thành ngữ, có nghĩa là thấy người khác vui thì mình cũng vui lây. Editor không hiểu chỗ này lắm. Tự hỏi, Thái Quốc Đống vui cho ai? di3nd4nl3qu17yd0n

Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa thầm phân tích, Thái Quốc Đống có nguyên nhân rõ ràng để không tán thành mối hôn sự này. Thứ nhất, hiện tại ngự sử Trần ôm đùi (*) thái tử cùng Trụ quốc công, coi như là đã trói Trần gia lên chiếc thuyền kia. Mặc dù không thể nào thay đổi quan hệ của người Trần gia cùng Thái gia, nhưng nếu như lúc này lại biến cử nhân trẻ tuổi mới vừa vào dưới trướng của Trụ quốc công thành nữ tế [con rể] của mình, rất dễ tạo cho người khác một loại ấn tượng, Thái Quốc Đống hắn minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (**), ngoài mặt thành thật, trên thực tế lại len lén xây dựng mối quan hệ, ngầm dựa vào thái tử cùng Trụ quốc công; thứ hai, vẫn còn một khả năng, Trần gia hứng thú với việc thúc đẩy Thái Quốc Đống tới bên Trụ quốc công như vậy, nói không chừng là có vài người có lòng giật dây cùng xúi giục. Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu lúc này đồng ý mối hôn sự này, tất cả những điều đã làm lúc trước đều không còn tác dụng.

(*) Ôm đùi: Ý là dựa dẫm, đứng về phe một người nào đó.

(**) Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Một đạo lý trong binh pháp, nghĩa là: Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.

Cung Viễn Hòa thở dài nói: "Trần gia đây là làm sao? Vì sao nóng long cầu thành như vậy? Ngày trước còn muốn gả kế mẫu của nàng vào nhà nàng, bảo đảm đủ điều, hôm nay lại không thông minh như vậy, muốn cho tất cả gạo vào nấu một kiểu (*) hả?"

(*) Chỗ này có giải nghĩa trong QT là áp đặt, tức giải quyết nhiều việc khác nhau bằng một cách duy nhất.

"Có lẽ bọn họ cũng là bất đắc dĩ? Hoặc là nắm chắc mười phần, cho là Trụ quốc công nhất định có thể thành công? Nhưng bọn họ không cảm thấy là quá sớm sao?" Minh Phỉ cũng nhức đầu, loại chuyện như vậy, nàng vốn cũng không am hiểu, nguồn tin tức quá ít, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra kết quả gì.

Cung Viễn Hòa nói: "Hiện tại, nhất định tin tức đã đến Trần gia, chúng ta tìm thời gian rảnh đi Trần gia một chuyến, thử dò xét thái độ nhà họ một chút."

Hai người liền mượn cớ Cung Viễn Hòa phải đi Thanh Huyện đi nhậm chức, tới cửa từ biệt Trần gia. Trần Đại lão gia đã về hưu cùng cha ruột Trần thị, Trần Nhị lão gia cùng nhau gặp Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ thì bị Trần Tam phu nhân dẫn tới hậu đường, ngoài dự đoán, nàng vậy mà gặp được Thang đại phu nhân.

Lúc đầu, sau khi Thang đại phu nhân nhìn thấy Minh Phỉ, vẻ mặt khá khó coi, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong, mặc dù lạnh nhạt, nhưng cũng không thất lễ. Vẻ mặt Trần Đại phu nhân cũng không lộ vẻ gì, vẫn là vẻ thân thiết như cũ. Buổi chiều ở lại Trần gia dùng cơm, trong bữa tiệc cũng không có ai nhắc tới chuyện trong kinh.

Thư Mi đã 6 tháng, vẻ ngoài trơn mịn trắng trẻo đáng yêu, một chút cũng không sợ người lạ, ai ôm cũng thích, vẻ mặt tươi cười, y y nha nha, làm không khí thoải mái hơn. Cho dù là đại bá mẫu Trần thị luôn nghiêm túc, ít nói ít cười, làm người lại có chút khắc nghiệt, cũng không nhịn được nhận lấy ôm một lát. Minh Phỉ thấy các nàng giữ vẻ bình thản, càng giả bộ giống như không biết chuyện gì hơn so với các nàng, chuyện trò vui vẻ, học tập dạy con cùng các nàng.

Mãi cho đến giờ tuất hai phu thê mới trở về nhà. Vừa lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa liền nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cữu cữu [cậu] Hoa ca nhi lặng lẽ nói cho ta biết, nói là vị kia bị bệnh, đã rất nhiều ngày không lên triều. Mặc dù nói với bên ngoài chỉ là bệnh nhẹ, nhưng thoạt nhìn hình như là có ẩn tình khác."

Khó trách Trần gia sẽ tích cực như thế! Nhìn từ thái độ hôm nay của Trần gia, bọn họ quả thật cho là con đường này là tốt nhất đối với Thái Quốc Đống, cho nên mới phải thúc đẩy. Cho nên, mặc dù là Thái Quốc Đống cự tuyệt ý tốt của bọn họ, nhưng cũng không lạnh nhạt khi phu thê mình tới nhà. Minh Phỉ D^Đ*L-Q_Đ cười nói: "Ngày trước không cảm thấy thân thiết với Trần gia được bao nhiêu, chỉ cho là chỉ là thân thích mà thôi. Nhưng cùng trải qua mấy kiện sự này, hiện tại ta thật sự nên coi bọn họ như thân nhân mà đối đãi rồi."

"Lần này Trần Đại lão gia đề cử cho ta hai phụ tá đắc lực." Cung Viễn Hòa nói: "Cho nên nói, đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người. Cho dù tự có lựa chọn cùng cái nhìn riêng, nhưng nhìn vào tấm lòng này của bọn họ mà nói, cũng không phải ý xấu."

Minh Phỉ cau mày nói: "Nhưng tin tức này của bọn hắn, lại không biết là có được như thế nào? Có chính xác hay không?"

Cung Viễn Hòa lắc đầu: "Hẳn không phải lời đồn vô căn cứ, nhưng ta thấy Thôi Mẫn rất ổn, nhất định trong lòng hắn rất phân vân, có lẽ bởi vì bị người khác phóng đại."

Minh Phỉ lại lo lắng vì ngự sử Trần: "Bọn họ như vậy, có thể chôn dấu tai họa hay không?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Chính trị vốn chính là đánh bạc. Người định không bằng trời định, nàng đừng nhìn nhạc phụ bình tĩnh như vậy, thật ra thì trong lòng hắn nhất định cũng rất đau khổ, nhất định cũng rất lo lắng. Nàng hãy yên tâm đi, nhiều nhất là con đường làm quan của ngự sử Trần bị ảnh hưởng chút thôi, sẽ không có biến động lớn gì. Còn ngày sau, liền phải xem vận may của chính hắn nữa."

Về đến nhà, Minh Phỉ nghĩ thật lâu, lấy bút ra viết cho Thái Quang Đình ấn tượng cùng quá trình kết giao của chính mình với mẫu tử Thang gia, cùng với việc hôm nay đi Trần gia, Trần gia tiếp đãi bọn họ thế nào, không bỏ sót một việc gì. Nàng tin tưởng, Thái Quang Đình cùng Thái Quốc Đống nhất định biết nên làm thế nào nhanh hơn nàng và Cung Viễn Hòa, làm thế nà mới thỏa đáng nhất.

Mặc dù Minh Phỉ cực kì không nỡ, nhưng thời gian có hạn, Cung Viễn Hòa rất nhanh đã dọn dẹp bọc hành lý, từ giã mẫu nữ Minh Phỉ, dẫn theo Kim Trâm cùng Tẩy Tụy mới vừa thành thân không lâu, cùng với mấy hạ nhân đắc lực đi Thanh Huyện đi nhậm chức.

Cung Viễn Hòa vừa đi không lâu, Thư Mi cũng không rõ nguyên nhân mà bị sốt nhẹ, cứ khóc thét mãi, không muốn ăn một chút đồ ăn nào, sữa cũng không chịu ăn. Minh Phỉ không có kinh nghiệm, bị sợ đến run rẩy cả trái tim, ôm đi cho Đường đại phu xem, Đường đại phu nói ước chừng là mọc răng, xem trước một chút lại nói. Lấy ra chút thuốc, Thư Mi lại không chịu uống, nhổ sạch toàn bộ.

Nhân nhi nho nhỏ ói thành cái dạng kia, Minh Phỉ khó chịu đến muốn khóc, lại hoảng hoảng hốt hốt ôm đi cho Thanh Hư cùng Tống đạo sĩ xem, hai người đều nói không có gì đáng ngại, nếu uống thuốc không vô, cũng đừng uống nữa, sau này tự nhiên sẽ tốt. Minh Phỉ sợ đứa bé sốt sẽ xảy ra vấn đề gì, chỉ đành phải áp dụng biện pháp thô sơ là tắm rửa hạ nhiệt độ cho Thư Mi.

Thật may là Thư Mi là một đứa bé không chịu thua kém, không đến vài ngày liền yên tĩnh, hết sốt, khẩu vị một lần nữa trở nên tốt, trên lợi nhỏ màu hồng cũng mọc ra hai cái răng cửa nho nhỏ. Minh Phỉ thấy hai cái răng nhỏ này, kích động đến không biết nói gì, cũng không quản Cung Viễn Hòa đã đến nơi hay chưa, liền viết một phong thư báo tin mừng trước: "Nữ nhi chàng mọc răng rồi."

Sau đó Hoa ma ma cười với Minh Phỉ: "Thật ra là phu nhân không có kinh nghiệm về những thứ này, tiểu thư vẫn thích cắn y phục, gặm ngón tay, bộ dạng rõ ràng muốn mọc răng."

Đan Hà lần nữa lại trở về phục vụ bên cạnh Minh Phỉ đã nói với Hoa ma ma: "Nếu ma ma biết, nên sớm nói với phu nhân mới phải, nếu phu nhẫn biết sớm một, cũng không sợ thành cái dạng kia."

"Sau này ta sẽ có kinh nghiệm, sẽ không sợ như vậy." Minh Phỉ đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cười chỉ vào Hoa ma ma nói: "Ma ma không phải vờ vịt nữa, thật ra thì ngươi cũng chỉ là biết lờ mờ, cũng không biết nhiều đi?"

Nét mặt già nua của Hoa ma ma mắc cỡ đỏ bừng, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Hơn hai mươi năm trước lão nô còn từng nuôi đứa nhỏ, cũng không có thời gian thường xuyên canh giữ ở bên người bé. Bé mọc răng lúc nào, ta đều không biết."

Minh Phỉ nghe vậy lòng chua xót, lặng lẽ cầm tay Hoa ma ma.

Lúc tháng sáu, Cung Viễn Hòa an trí thỏa đáng, phái một gia phó [người làm] đưa thư về nhà.

Minh Phỉ hỏi thăm gia phó kia về tình hình Thanh Huyện, gia phó kia phàn nàn: "Không phải là chỗ tốt gì, người dân nghèo xảo quyệt, cửa hàng trên đường rất là ít ỏi, khí hậu cũng rất oi bức, huyện thành ở giữa hai ngọn núi, gió cũng thổi không tới, tới giờ Tỵ, chính là ngồi yên cũng sẽ ra mồ hôi. Có sông chảy d~đ/l"q;đ qua nhưng mà lại chảy ở một thác nước nguy hiểm của Thanh Huyện, rất nhiều thuyền bè qua lại cũng không chịu dừng ở đó, đường bộ cũng không dễ đi. Tẩy Tụy vừa đi, ngày hôm sau liền không quen với khí hậu, bị bệnh một hồi, thân thể đại gia vẫn còn khỏe mạnh."

Minh Phỉ nghe vậy trong lòng trầm xuống. Nàng chưa từng đi qua Thanh Huyện, chỉ biết là Thanh Huyện không phải là nơi giàu có và đông đúc, cũng coi là tương xa phủ Ô Cảnh, nhưng không biết lại là tình hình như vậy.

Lúc trước, nhất định là Cung Viễn Hòa đã biết một chút tình huống, lại lựa chọn không nói cho nàng, hơn phân nửa cũng là sợ nàng lo lắng. Cũng được, mặc dù nơi này không dễ sống, nhưng nếu như làm tốt, cũng đặc biệt dễ có thành tựu, tùy hắn đi.

Nhưng thấy bộ dạng than khổ của gia phó kia, trong lòng nàng đặc biệt không vui, thản nhiên cho người dẫn gia phó kia đi nghỉ ngơi, chính mình mở lá thư Cung Viễn Hòa gửi tới ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Cung Viễn Hòa d_đ*l+q%đ là tốt khoe xấu che, chỉ nói người dân Thanh Huyện thành thật chất phác như thế nào, nhóm người ở nông thôn tôn kính với hắn như thế nào, khí hậu cũng ấm áp, xuất sản cũng phong phú, bốn mùa hoa tươi không ngừng, mùa đông không cần lò sưởi ấm, hắn theo bọn nha dịch tới sông bơi lội, chơi vô cùng thích. Nói giống như một chỗ vui chơi.

Minh Phỉ cắn đầu bút suy nghĩ một chút, lấy bút viết, nếu là chỗ tốt như vậy, nàng liền tìm thời gian rảnh mang Thư Mi đến thăm hắn. Lại chuẩn bị đầy đủ rất nhiều thuốc cùng với dùng cụ thường dùng, phái một gia phó phù hợp đưa đi.

Qua một tháng, thư của Cung Viễn Hòa lại truyền đến, tìm rất nhiều cớ, để nàng yên tâm chăm sóc Tống đạo sĩ thật tốt, không cần mang Thư Mi đi, còn nói hắn vô cùng bận, thường đi tới nông thôn, không có thời gian ở cùng các mẫu nữ nàng, tóm lại đều là ngăn cản nàng đi Thanh Huyện.

Minh Phỉ cũng không quản Thư Mi nghe hiểu được hay không, từ từ đọc cho bé nghe, bóp cái mũi nhỏ của Thư Mi cười: "Cha con thương con, không nỡ để con đi chịu khổ đấy."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 300
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...