Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Doanh Môn

Chương 2

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi đó, nàng sẽ luôn kìm lòng không được mà nhớ tới chuyện của kiếp trước. Nàng vẫn cho rằng coi như mình không phải là một công chú hạnh phúc, cũng sẽ là cô gái hạnh phúc. Đáng tiếc, chuyện đời vĩnh viễn đều tàn bạo như vậy, đứng càng cao, rơi càng thảm. Trong một đêm, nàng mất hết tất cả, nếu như nói khi gặp phải chuyện người yêu và bạn tốt cùng phản bội, cha chết thảm, mẹ già bệnh nặng, thế giới sụp đổ, nàng vẫn còn tồn tại một suy nghĩ tính bản thiện của con người, ra sức phấn đấu mà nói, vậy thì sau khi bị trúng một dao chí mạng, nàng đã hoàn toàn bỏ kiên trì lúc trước.

“Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu chọc ta thì ta cũng phải chọc người!” Thái Minh Phỉ lầm bầm khạc ra một câu, cười nhỏ một tiếng, nàng nhất định phải sống thật tốt, so với người khác, nàng phải sống tốt hơn, thay đổi số mạng ngay lúc này. Từ đó về sau, nàng vĩnh viễn sẽ không rơi lệ, nàng muốn khiến những người đã từng có lỗi với nàng phải chảy nước mắt, nhân từ với kẻ ác mà nói, vĩnh viễn đều là dư thừa.

Nơi xa truyền đến tiếng chó sủa và tiếng người ầm ĩ, nàng yên lòng hôn mê bất tỉnh. Thân thể này lại mất đi mẹ ruột, sẽ không làm người khác yêu thích, lại tiếp tục làm người ta chán ghét mà vứt bỏ, cũng chính là Tam tiểu thư con vợ cả Thái gia, Ngô gia nho nhỏ này nào dám để cho nàng chết ở trong đồng tuyết chứ? Huống chi, phu nhân Thái gia mới lên ngựa đang cần một chuyện để chèn ép dáng vẻ bệ vệ ngập trời của Nhị di thái thái. Mà tân phu nhân phái người tới xem nàng chậm nhất là sáng mai mới đến.

Ngay từ lúc hơn mười ngày trước, Đại công tử Thái gia biết được tin tức này, liền len lén sai người báo tin tức này cho nàng, người được phái đến năm lần bảy lượt dặn dò nàng, bảo nàng nhất định phải quý trọng cơ hội này, cử chỉ thích đáng, có thể vì vậy mà trở về cũng không chừng. Minh Phỉ thầm nghĩ, chỉ bằng hơn mười ngày chuẩn bị này, sao có thể đánh động một người không quen biết? Đều nhờ nàng mưu đồ đã lâu, cơ hội luôn để lại cho những người có chuẩn bị.

Sáng nay, Ngô gia còn sai nàng lên núi đốn củi, chắc là không biết chuyện này thôi. Xem ra tân phu nhân và Nhị Di Nương càng đấu càng lợi hại, tân phu nhân cố ý che giấu Nhị Di Nương, muốn bắt người ngay lúc đó. Sao nàng chưa đủ một tâm nguyện tân phu nhân chứ?

Tất cả đều vừa đúng, ăn khớp nhịp nhàng.

Sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà Thái Minh Phỉ nghe đó chính là lão bà Uông thị của Ngô Hiền Thanh, mang theo chút nghẹn ngào, còn có chút hơi bất đắc dĩ, thao thao bất tuyệt nói: “Dư ma ma, thật sự là không có cách nào, Tam Tiểu Thư thật sự là quá bướng bỉnh rồi, trời tuyết lớn như vậy mà ầm ĩ muốn lên núi bắt gà rừng, không để cho nàng đi, dĩ nhiên là nàng lật tường mà đi.”

“Haiz......” Làm bộ thở dài một tiếng, Uông thị khóc: “Lại nói đều là lỗi của ta, trách ta không chăm sóc tốt cho nàng, có lão gia và phu nhân trước phó thác. Nếu nàng không tỉnh lại, sẽ bắt ta đền mạng mất thôi.”

Một giọng nói hơi uy nghiêm của một nữ trung niên lên tiếng: “Nếu Tam Tiểu Thư không tỉnh lại, ngươi nên đền mạng cho nàng. Đừng cho rằng chúng ta mới đến nên cái gì cũng không biết, rõ ràng chính ngươi đã bắt nàng đi đốn củi, nàng mới có thể rơi xuống. Ngô gia nãi nãi, tuy rằng người là thân thích trong phủ chúng ta, nhưng phải biết, ngược đãi Quan Gia tiểu thư ở nhờ, bị tổn thương dẫn tới chết, sẽ dẫn đến hậu quả gì gì? Cho dù trong lòng lão gia, phu nhân chúng ta vẫn còn từ niệm, chỉ sợ cũng không cho phép có người khinh mạn nữ nhi ruột thịt của bọn họ như vậy. Ngươi cũng quá mức to gan lớn mật rồi!”

Ah, không cần nàng tố cáo, người tới cũng biết xảy ra chuyện gì? Minh Phỉ len lén hé mắt nhìn ra bên ngoài qua lớp lông mi rậm. Chỉ thấy một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, mặc váy áo tơ gấm màu lam, bên ngoài khoác một áo bông lông thỏ màu trắng, trên đầu cắm một cây trâm vàng, bên tai đeo bông tai vàng, nhân ngồi trên ghế cạnh mép giường nàng, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông thị đang đứng một bên. Phía sau nàng, còn có hai nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, mặc áo tơ thô ráp, nét mặt nhìn Uông thị đều là căm giận.

Khuôn mặt Uông thị bình thường rất chua ngoa, lúc này run run rẩy rẩy đứng ngay giữa phòng, bất an thắt khăn tay, gương mặt khóc đến tràn đầy nước mắt, hai mắt kinh hoảng xoay trong loạn xạ như một chú thỏ bị rơi vào bẫy, rề rà quỳ xuống trước phụ nhân đó: “Chuyện không liên quan đến thiếp thân, ngài phải thay thiếp thân giải oan trước mặt phu nhân nha!” Nào còn dáng vẻ đại chủ bà uy phong bình thường?

Phụ nhân áo lam hừ lạnh một tiếng: “Ngươi lui xuống trước đi, không nên ồn ào đến tiểu thư nhà ta. Có chuyện gì, đợi sau khi nàng tỉnh lại rồi hãy nói.” Rõ ràng nàng là khách, cố tình nàng mới giống như chủ nhân.

Mặc dù phụ nhân này vô cùng lạ mắt, nhưng Minh Phỉ còn căn cứ vào trang phục và vẻ mặt của nàng, còn có hai nha đầu này bên cạnh, đoán được đây chính là ma ma đắc lực bên cạnh Trần thị, kế thất mới của cha nàng, phụng mệnh của Trần đến xem nàng.

Ha ha, nếu ma ma này lợi hại như vậy, thứ nhất là tra ra chân tướng nàng té bị thương, còn mắng Uông thị không lưu tình như vậy, nàng liền nhờ ơn tạm thời không tỉnh lại nữa, để cho Uông thị chịu khổ một chút rồi hãy nói.

Trên người đã đổi áo lót lụa trắng êm ái, dưới lòng bàn chân có bình nước nóng hổi, Minh Phỉ lại lặng lẽ đè lên đệm chăn mềm mại, ấm áp, khô ráo dưới thân, vừa lòng nhắm hai mắt lại. Đây không phải là d/đ'l;q'd gian phòng vừa lạnh, vừa tối vừa ầm ướt của nàng lúc trước, mà chính là phòng của đại nữ nhi Uông thị, một cú té ngã này cũng đáng giá, nếu như không ngoài dự liệu, về sau nàng không cần trở lại gian phòng âm u, ẩm ướt nhỏ hẹp ấy nữa.

Cái ót truyền đến một trận đau đớn như thiêu như đốt, nhưng rất nhanh đã bị tâm trạng vui sướng của nàng quên đi. Minh Phỉ đã chìm vào giấc ngủ say sưa, không thèm bọn họ ầm ĩ thế nào, dù sao hiện giờ nàng thư thái rất nhiều, tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải làm.

Minh Phỉ ngủ một giấc tràn trề thỏa thích trước nay chưa từng có, nếu như không bị người ta đánh thức uống thuốc, nàng còn có thể ngủ tiếp cả ngày. Hết cách rồi, thân thể này quá yếu đuối, chịu khổ quá nhiều.

Dư ma ma tự mình đút Minh Phỉ uống thuốc, Minh Phỉ điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, khéo léo uống thuốc, lại cẩn thận nói tạ ơn nàng. Khi Dư ma ma lau nước thuốc trên khóe miệng cho nàng, thì cố ý nâng bàn tay xù xì lên kéo kéo bàn tay trắng nõn của Dư ma ma, cảm kích cười cười.

Nụ cười này, nàng đã luyện tập nhiều lần trước chậu nước, chân thành tha thiết mà mảnh mai, trong sáng thuần khiết, làm cho người ta vừa nhìn cũng không nhẫn tâm.

Quả nhiên, Dư ma ma bị nụ cười sáng ngời của nàng làm cho sững sờ, ngay sau đó thương tiếc sờ sờ đầu của nàng: “Đáng thương tiểu thư, còn nhỏ tuổi mà đã chịu tội lớn như vậy.”

Minh Phỉ nhân cơ hội khờ dại nhìn nàng: “Là phụ thân sai các ngươi đến thăm ta sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...