Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong điện thoại Hứa Tư Văn vẫn chưa cùng người nhà nói chuyện bây giờ, mãi đến khi Vũ Nguyên Cát dẫn theo sáu người trở về, còn có một đống lớn đồ vật, tư thế chuẩn bị thường trú, y mới cùng Vũ Khánh Cương thu dọn đồ đạc chuẩn bị bay trở về Lan Châu đến Hứa gia tập.

Trước khi đi, Hứa Tư Văn đi một chuyến tới trung tâm thương mại, Vũ Khánh Cương đi theo phía sau y chuẩn bị làm người hầu hỗ trợ mang đồ.

Bởi vì căn cứ vào lời nói của bọm Ngụy Diên, vào lúc này, nhất định phải có giác ngộ làm máy ATM hình người, tuỳ tùng xách giỏ.

Sau khi Hứa Tư Văn đi vào, không quản người phía sau, thẳng đến quầy chuyên bán đồ lót nam, kích cỡ của ông chủ Vũ y vẫn biết, sau khi đến nhìn một vòng, vừa ý liền đưa tay sờ sờ.

Vũ Khánh Cương đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay Hứa Tư Văn kéo trở về, một cái mặt hổ kéo thật dài thật dài như mặt ngựa.

“Làm sao vậy?” Hứa Tư Văn không giải thích được nhìn ông chủ Vũ căng thẳng siết tay mình không cho nhúc nhích.

Chuyện gì xảy ra?

“Em sờ món đồ kia làm gì?” Giọng điệu Vũ Khánh Cương chua lòm sắp đuổi kịp lu dưa chua của chị dâu Thúy Hoa.

Dưa chua Đông Bắc đều là dùng lu lớn ướp.

“Không sờ làm sao biết chất lượng thế nào? Mặc có thể thoải mái hay không?” Hứa Tư Văn rút tay, phát hiện không rút được!

“Mặc gì không phải mặc?” Vũ Khánh Cương vốn muốn nói vậy thì đi thử xem, nhưng vừa nghĩ tới thứ vợ mặc có cơ hội bị nam nhân khác mặc lại lên người, hắn cũng chỉ muốn làm thịt cái tên khốn kiếp kia được chứ.

“Tiên sinh, đây là thiết kế mặc trong người không dấu vết, vải đều là dùng tơ nhẹ nhàng nhất dệt thành, bởi vì là quần áo mặc trong người, cho nên không thể mặc thử.” Cô bán hàng chỉ là ở xa xa nghe ông chủ Vũ nói cái gì mặc không mặc, giọng nói còn mang theo ý vị thô kệch, cô bán hàng liền dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.

Nếu không phải nhìn thấy vị tiên sinh bên cạnh, sợ là cô bán hàng đã sớm liếc mắt với ông chủ Vũ rồi.

“Xa ra một chút, chỗ bán quần lót đàn ông sao còn tìm một bà già tới vậy? Ở nơi này nam đều tuyệt chủng rồi à?” Ông chủ Vũ giận chó đánh mèo trần trụi.

Cô bán hàng toàn thân run rẩy ngực khẽ run, hai quyền nắm chặt hai mắt rưng rưng, tức giận!

“Anh nhanh câm miệng đi!” Hứa Tư Văn tức giận trừng Vũ Khánh Cương một cái, quay đầu sắc mặt vô cùng chuẩn hoá trước tiên xin lỗi cô bán hàng: “Thật không tiện, con người anh ấy tính tình có chút bướng bỉnh; chúng tôi xem kỹ sẽ tự mình mua, không cần hướng dẫn mua, cảm ơn.”

Dao mềm đâm người dù cũng là đâm, nhưng cô bán hàng chính là đỏ mặt bại lui dưới lưỡi dao mềm dẻo của Hứa Tư Văn, mà dao cứng của ông chủ Vũ đem mặt mũi cô bán hàng tổn hại đến mũi không phải mũi mặt không phải mặt, trái lại khơi dậy lòng dũng cảm của cô bán hàng, giống như con báo xù lông lên chọc chết hắn.

Cho nên nói, kỹ thuật vuốt lông của kỹ thuật viên Hứa càng ngày càng tốt.

“Anh làm sao vậy? Đột nhiên liền nổi cơn giận lớn như vậy?” Hứa Tư Văn biết không thể đối nghịch với Vũ đại lão hổ, con người hắn, y xem như hiểu được rồi, thích mềm không thích cứng!

“Xem kỹ thì mua thôi! Em cứ sờ sờ soạng soạng làm gì?” Vũ Khánh Cương thật không tiện nói ra chút tâm tư nhỏ của mình, cảm giác nói ra thật quá lòng dạ hẹp hòi, nội tâm của một đại lão gia sao có thể nhỏ như mũi kim chứ.

“Không phải em đã nói rồi sao? Sờ một chút có cảm giác, mới có thể biết mặc lên người có thoải mái hay không, lỡ như chỉ là bộ dạng dễ nhìn, kết quả vừa lên người liền khó chịu, vậy mua mặc uất ức bao nhiêu chứ? Anh nói có đúng hay không?” Hứa Tư Văn có chút đoán được nguyên nhân Vũ Khánh Cương giận dỗi, thế nhưng y không tiện bật cười vào lúc này, chỉ có thể tiếp tục ôn hòa lời nói nhỏ nhẹ khuyên con hổ Đông Bắc đang giận dỗi này.

Vũ Khánh Cương vẫn là không nghĩ được tới đó, thế nhưng vợ cũng đã nói đạo lý như thế với hắn, hắn cũng không thể cố tình gây sự nha!

Buông ra sau đó trơ mắt nhìn vợ chọn tới chọn lui, cuối cùng cắn răng một cái, hắn liền lấy giỏ mua sắm, làm ra một chuyện ngu xuẩn.

Hứa Tư Văn là quyết định chủ ý ở trong lòng, sau này tuyệt đối không thể để cho Vũ Khánh Cương mặc quần lót như vậy tiếp, vừa nghĩ tới Vũ đại lão hổ mặc quần lót bự cảnh xuân tươi đẹp làm điệu làm bộ, Hứa Tư Văn liền muốn nằm sấp xuống trước tiên cười cho đủ!

Bạn nói xem hai chồng chồng, nhìn thấy nửa kia chỉ có quần lót ở trên người, không phải nên tim đập nhanh hơn xấu hổ phát khiếp sao?

Còn y thì lại ồn ào, trước tiên cười một trận gì đó, thật sự không phải là xu hướng bệnh thần kinh à?

Hứa Tư Văn ngầm thở dài, bạn nói xem sao y lại tìm một tên như thế làm bạn đời chứ?

Sau này nhất định phải chỉnh chỉnh sửa sửa thật tốt!

Cuối cùng Hứa Tư Văn chọn hai mươi cái quần lót tứ giác chất lượng tốt cho Vũ Khánh Cương, đều là vật liệu mặt sát người thoải mái lại mềm mại, màu sắc cũng chọn màu gốc, không cần loại vải nhìn vô cùng tốt nhưng kỳ thực là dùng lượng lớn thuốc nhuộm nhuộm dần.

Chính y cũng chọn một ít, cũng là hai mươi cái.

Trong lòng tính trở về thì trước tiên lật lật tủ quần áo của Vũ Khánh Cương, phàm là mấy thứ tương phản quá lớn thì tìm ra ném hết toàn bộ!

Nhưng mà lúc tính tiền, Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương xách giỏ mua sắm, bên trong một đống quần lót!

Hứa Tư Văn: “…??” Nhìn có chút quen mắt…

“Anh rất chán ghét đồ em sờ qua mặc trên thân nam nhân khác!” Ông chủ Vũ nói, đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng.

“Vậy nếu em sờ áo lót nữ có phải là anh cũng mua về tự mình mặc không?” Hứa Tư Văn bị hắn chọc tức đến đỏ bừng mặt.

“Anh sẽ không cho em cơ hội đi sờ nó đâu! Vợ à, em nói xem hai ta ngay cả sổ hộ khẩu cũng có rồi, sao em còn luôn nghĩ ra bên ngoài vậy? Cuối năm cháu nội chúng ta cũng ra đời rồi, em cũng làm ông nội người ta rồi.”

“Anh đừng nói nữa!” Hứa Tư Văn thấy ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn hai người bọn họ giống như nhìn bệnh thần kinh vậy, nhanh chóng cầm đồ mình chọn quẹt thẻ xong liền đi.

Vũ Khánh Cương tự đi ở phía sau, đem đồ trong giỏ mua sắm của hắn đều mua hết, lúc trả tiền vừa nghe giá cả liền sợ nhảy lên!

Bởi vì là hàng cao cấp, đồ tốt, tự nhiên giá cả cũng là đủ nhìn, Vũ Khánh Cương lại đem mấy thứ Hứa Tư Văn sờ qua mua lại hết, giá tiền không phải nhiều bình thường.

Có điều Vũ Khánh Cương không thiếu chút tiền này, mua xong cầm một bao đồ bự lên xe, nhìn thấy vợ ngồi ở bên cạnh, liền cùng vợ oán trách một câu: “Ít vải như vậy mà bán còn quý hơn cả áo khoác nữa!”

“Vậy sau này anh mặc áo khoác không mặc nó cũng được.” Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương còn thật sự xách những thứ đó lên xe, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến một từ dùng để hình dung ông chủ Vũ, quả thực không thể sát hơn: đàn ông phá của!

Hứa Tư Văn thắt lòng nhấc theo đồ đạc dẫn theo Vũ Khánh Cương, trước tiên về biệt thự sửa sang một đêm, thuận tiện đem mấy thứ mới mua về mặc kệ là vừa ý hay không vừa ý, đều dùng nước tiêu độc để tiêu độc một lần, quần áo mặc sát người nhất định phải như vậy, không thì Hứa Tư Văn sẽ không mặc lên người, bây giờ kéo luôn cả ông chủ Vũ, mới mua về nhất định phải dùng nước tiêu độc sau đó mới có thể mặc.

Trong những thứ này, còn có một vài loại căn bản không thích hợp với Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn cũng không thể lãng phí ném đi, liền giữ lại xem nếu như có thể, thì chính mình mặc cũng được, cho dù không thích hình thức hoặc là màu sắc hoặc là chất lượng, nhưng cũng không thể không cần đi? Tặng người khác lại càng không thể.

“Nhúng qua nước vẫn là quần áo mới sao?” Trong ấn tượng của ông chủ Vũ, quần áo mới chính là cắt nhãn mác trực tiếp mặc trên người, mới có thể nói là quần áo “mới”, cái này đã giặt hai lần, mới cũng trở thành cũ.

“Anh biết dây chuyền sản xuất đồ vật hiện tại, có dấu tay bao nhiêu người sao? Từ cắt đến may, đóng gói, tập trung vận chuyển, tiêu thụ, còn phải mở ra treo lên, em sờ qua trong lòng anh liền không muốn để cho người khác, nhưng trước khi em sờ vào, có bao nhiêu người cũng giống em sờ qua nhưng bọn họ không mua? Trong những người này, lại có bao nhiêu người là không chú ý vệ sinh? Bao nhiêu người là mang bệnh cúm trên người? Bao nhiêu người…” Hôm nay Hứa Tư Văn không thuận khí, lúc này túm được ông chủ Vũ đụng phải họng súng, nói một trận với ông chủ Vũ, các loại ví dụ các loại suy đoán, nói đến tóc gáy toàn thân ông chủ Vũ đều đứng nghiêm.

“Vợ ơi em đừng nói nữa! Em nói thêm gì nữa thì sau này anh không dám mua đồ mới mất, cảm thấy mua cái gì cũng không sạch sẽ, chỗ nào chỗ nấy đều gặp nguy hiểm.” Vũ Khánh Cương vô cùng đáng thương cầu buông tha, mấy thứ vợ nói quá quỷ quái. Bạn đang �

“Không nói nghiêm trọng chút, anh liền không biết ghi nhớ!” Hứa Tư Văn lau nước bọt trên khóe miệng.

Vũ Khánh Cương nhanh chóng rót một ly nước ấm cho Hứa Tư Văn: “Vợ, trước tiên em uống một chút bổ sung lượng nước đi!”

Hứa Tư Văn cũng khát, ực một cái cạn sạch để ly xuống, Vũ Khánh Cương thành thật giống như chuột thấy mèo vậy.

“Cương tử, con người anh rất tốt, nhưng mà có vài thói quen em nhìn không được, nếu anh muốn sống cùng em thật dài thật lâu, phải quen với những thói quen của em, có lẽ anh cảm thấy tại sao không phải là em quen với thói quen của anh? Bởi vì em yêu anh, cho nên em muốn cho anh cách sống thích hợp nhất khỏe mạnh nhất, mà những thói quen của anh, dưới cái nhìn của em đều không phải tốt đẹp. Anh không thích dùng bữa, em có thể nghĩ biện pháp để lúc anh dùng bữa ít nhiều thuận miệng hơn chút; anh không thích quần áo mới ngâm nước biến thành quần áo cũ, nhưng mà cũ mới lại có quan hệ gì? Cũng là thứ mặc trên người thôi, mà sau khi em ngâm nước, sẽ không lo lắng quần áo anh mặc trên người, lại trở thành nguyên nhân sinh bệnh của anh, thói quen của anh em cũng sẽ tận lực đi làm quen, nhưng thói quen xấu tại sao chúng ta không bỏ chứ?” Hứa Tư Văn biết Vũ Khánh Cương là người có thể nghe lời khuyên nhủ, cho nên hiện tại y kể đạo lý với hắn để thuyết phục hắn.

“Còn có, sau này đừng ngây thơ như thế, những thứ đó em sờ qua, nhưng mà cũng không chỉ một mình em sờ qua, sợ là thật nhiều người đều đã sờ qua rồi. Chỉ là hàng mẫu mà thôi, quá lắm thì lúc chúng ta mua bảo người ta lấy đồ mới không mở bao ra…”

“Không!” Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn nghe dạy bảo, nhưng mà đến đây lại lắc đầu: “Đồ em sờ qua, người khác mặc, trong đầu anh rất chán ghét!”

Hứa Tư Văn cũng không biết là nên khóc hay nên cười mới được, loại cố chấp quá đặc biệt cũng quá kỳ quái này, bất quá cũng chỉ là Vũ Khánh Cương quá quan tâm y thôi.

“Vậy em còn ngồi máy bay, sờ cửa cabin kìa, sao anh không đem cabin tháo xuống khiêng về nhà đi?” Hứa Tư Văn cố ý đi ngược lại với Vũ Khánh Cương.

“Cái đó không giống!” Vũ Khánh Cương còn rất có nguyên tắc: “Em sờ thứ kia là ở mặt ngoài thôi, chưa từng thấy ai dùng cabin làm quần lót mặc lên người cả.”

Hứa Tư Văn: ” …!!”

Hết chương 103

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...