Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 199

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiệc đầy tháng náo nhiệt qua đi, người Hứa gia và gia đình Geek liền rời đi, hai vợ chồng Geek đã ra ngoài quá lâu, nhất định phải đi về; còn Hứa gia là phải đi về trông coi ruộng lúa, mắt thấy cây lúa sắp sửa liền đẻ nhánh.

Có điều bởi vì Adela yêu thích nông thôn, liền để mấy người chị dâu Thúy Hoa mang Hữu Tài trở về, cô và Vũ Nguyên Cát ở lại chơi đùa hai ngày, thật sự là thời gian một tháng khiến cô bé Adela thích chơi thích cười này nhịn gần chết.

Cùng ở lại còn có Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Tại sao ở lại?” Hứa Tư Văn cho là có chuyện gì, kết quả mục đích Vũ Khánh Cương ở lại chỉ là đơn thuần muốn ở lại.

“Anh nói rồi, dẫn em về quê chơi một trận, em quên rồi hả?” Vũ Khánh Cương nhớ rõ lời mình nói: “Em quên mất cũng không có gì, có anh nhớ kỹ.”

“Ồ.” Hứa Tư Văn kiến thức nửa vời đáp lời, đối với chơi gì đó mà Vũ Khánh Cương nói, căn bản là không có khái niệm.

“Chú thím, chúng ta đi thôi!” Vũ Nguyên Cát dắt theo mẹ của con trai cậu, thuê một chiếc xe ngựa lớn, kéo hành lý của bọn họ, tới đón Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Đây là xe ngựa à?” Hứa Tư Văn ngạc nhiên.

Thời đại này, nhìn thấy một chiếc xe ngựa thật sự không dễ dàng, càng không dễ dàng là, y lại có thể ngồi lên!

Lúc Hứa Tư Văn còn rất nhỏ, từng thấy xe lừa một lần, từng ở nhà ngoại ngồi xe bò một lần, sau đó ông ngoại bà ngoại qua đời, nhà ông cậu của y đều dùng xe máy.

Mà trong khoảng thời gian sau này của y, hoặc là xe máy hoặc là ô tô bốn bánh, cũng có xe nông dụng bốn bánh, nhưng xe gia súc kéo, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy cũng không ngồi qua.

Vũ Khánh Cương vừa thấy hai mắt vợ tỏa ánh sáng, nửa tháng trước mình phạm sai lầm, chính là tìm cơ hội thể hiện làm cho cảm giác của vợ đối với mình khôi phục tốt một chút, đoạt lấy roi trong tay Vũ Nguyên Cát, chen Vũ Nguyên Cát qua một bên: “Đến đây, vợ, lên xe, anh mang em đến làng mới xem xem.”

Sau khi Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn bày tiệc cưới ở quê nhà, làng mới tự động phân cho hắn một cái nền nhà, Vũ Khánh Cương giấu Hứa Tư Văn lén xây một cái ổ, là xây dựng dựa theo dáng vẻ của “nhà” trong lòng hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Tư Văn đến.

Là đại viện nông gia giống đại viện Vũ gia, chỉ có điều không có hai tầng lầu, chỉ là nhà ngói lớn gạch xanh ba gian, hai bên có nhà kho nhỏ, cùng với chuồng heo chuồng ngựa chuồng gà chuồng vịt trong sân sau.

Đương nhiên, bây giờ trong đó không có thứ gì, chỉ xây xong, chứ không nuôi gì cả.

Đây mới là đại viện nông gia chân chính, còn đại viện Vũ gia thì đã thay đổi một số chỗ rồi.

Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn đến nhà mình, trực tiếp ném roi cho Vũ Nguyên Cát, sau đó chỉ tay vào một gian nhà khác bên cạnh cách nửa dặm: “Dẫn vợ mày về nhà mày đi!”

Vũ Nguyên Cát dẫn bà xã Tây nhà mình, đánh xe ngựa trở về căn nhà ba mẹ mới cho cậu.

“Đây chính là căn nhà ở quê của anh, sau này liền ở đây, không cần ở cái khách sạn thật quý thật đắt tiền kia nữa.” Vũ Khánh Cương thật cao hứng dẫn vợ đi vào nhà bọn họ.

“Đó là sơn trang suối nước nóng.” Đối với việc Vũ Khánh Cương đem một cái sơn trang lớn đẹp đẽ đổi thành khách sạn nhỏ, Hứa Tư Văn hết sức bất đắc dĩ.

Nhưng mà đối với căn nhà này y vẫn rất là hài lòng, bởi vì trang trí bên trong đều dựa theo sở thích của y, quan trọng nhất là, mùi nước khử trùng nhàn nhạt, quen thuộc kia.

“Buổi tối ngủ ở chỗ này à?” Hứa Tư Văn xem một vòng, quay đầu lại liền thấy Vũ Khánh Cương đang bỏ đồ vào trong tủ.

“Phải!” Vũ Khánh Cương gật đầu, tay không ngừng chuyển đồ đạc, giống như sợ Hứa Tư Văn đổi ý mà nhanh chóng sắp xếp đồ đạc mang theo cẩn thận.

“Được không?” Hứa Tư Văn sờ sờ mép giường đất, rất sạch sẽ, ngay cả tủ đầu giường đặt ở trên giường cũng lóe ánh sáng.

Cái này thoạt nhìn chính là cái giường đất mới chưa từng có ai nằm, bất luận là nhà hay là đồ đạc bên trong, đều là mang theo dáng vẻ mới mẻ, căn bản chính là chưa ai dùng qua, nhà như vậy giường sưởi như vậy, bọn họ ở lại thật sự được không?

“Không có gì không tốt, giường đất chừng mấy ngày trước cũng đã bảo người ta đốt lên, em yên tâm đi!” Vũ Khánh Cương biết lo lắng của vợ, thế nên trước khi hắn trở về, đã gọi người dọn dẹp nơi này, giường đất cũng đã đốt xong.

Mùa hè không cần chăm chỉ nhóm lửa, chỉ cần nhẹ nhàng đốt một chút, cách một hai ngày liền đốt lửa một phen, giường đất dù không có người ở cũng giữ được nhiệt độ.

Nếu Vũ Khánh Cương đã nói yên tâm, Hứa Tư Văn cũng thật sự yên tâm, dù sao thì nếu không ngủ ngon, y liền tìm hắn tính sổ!

Buổi trưa phải chuẩn bị nấu cơm, nhưng Vũ Khánh Cương căn bản không có ý định làm, hoặc là nói, tự mình động thủ làm.

An vị ở trên giường chờ.

“Trong nhà không có thứ gì, buổi trưa anh không ăn cơm à?” Hứa Tư Văn tỏ vẻ không hiểu với Vũ Khánh Cương.

“Chờ, một hồi chúng ta liền ra ngoài tìm đồ ăn.” Vũ Khánh Cương thần thần bí bí không chịu nói, chỉ để Hứa Tư Văn chờ.

Đợi không bao lâu, Vũ Nguyên Cát đến!

“Ông chú! Ông chú!” Giống hệt như người làm công tác ngầm, âm thầm đi vào tựa như ăn trộm, lúc nhìn thấy Hứa Tư Văn còn sững sờ.

“Gì?” Vũ Khánh Cương vừa thấy Vũ Nguyên Cát đến liền đi xuống giường đất.

“Trưa hôm nay ăn sủi cảo nhân thịt lừa.”

“Được! Sủi cảo hôm nay là của chúng ta rồi!”

Hứa Tư Văn có chút muốn cười, còn chưa kịp cười, Vũ Khánh Cương liền quay đầu lại sai khiến: “Vợ, lấy cái rổ của chúng ta lại đây, lấy thêm tấm vải trắng nữa.”

“Làm chi rứa?” Hứa Tư Văn cũng nhập gia tùy tục, lấy cái rổ tới, bên trong phủ vải mới trắng như tuyết.

“Phụt!” Vũ Nguyên Cát đã bị khẩu âm của Hứa Tư Văn làm cho sét đánh trước.

“Cười cái rắm chứ cười! Cười nữa đánh mày đó!” Vũ Khánh Cương quát lớn Vũ Nguyên Cát xong, quay đầu liền thấy vợ đen mặt nhìn hai chú cháu bọn họ.

Vũ Nguyên Cát càng không nhịn được!

“Cháu cười cái gì mà cười? Lẽ nào lời chú nói không đúng sao?” Y nói giọng Đông Bắc, có buồn cười như vậy sao? Cười đến mức muốn đánh.

“Không phải, thím, bọn cháu nói, đều mang theo một loại hương bị thô tục, nhưng thím vừa nói chuyện liền thành mềm nhũn …” Vũ Nguyên Cát nói xong liền chạy.

Hứa Tư Văn đỏ cả mặt!

Vũ Khánh Cương ha ha vui vẻ.

Nơi này là vườn dưa và vườn trái cây làng Hổ, có hai ông cụ trông coi, hai ông cụ này muốn nói đức cao vọng trọng thì là không thể nào, không có bị người ta đuổi ra ngoài đều là xem ở việc bọn họ đã lớn tuổi rồi.

Lúc còn trẻ không làm việc đàng hoàng, già rồi biết cái gì là “già không chỗ nào nương tựa”, vốn là muốn đưa đến viện dưỡng lão, nhưng hai cụ không thích viện dưỡng lão quản đông quản tây không cho ăn cái này không thể ăn cái kia, từ trong viện dưỡng lão chạy đi ba, bốn lần, người ở viện dưỡng lão không bao giờ nhận bọn họ nữa!

Hết cách rồi, cũng không thể nhìn bọn họ đi chết nha?

Hai ông cụ này cũng rất ra sức, cả ngày tới làng xin cơm, mọi người hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là an bài cho bọn họ một việc nhẹ, trông coi ruộng dưa và gõ mõ cầm canh ở vườn trái cây.

Dựng cái lều nhỏ ở giữa ruộng dưa, hai cụ già làm bạn, ban ngày uống nhiều rồi liền đánh nhau, buổi tối liền đến vườn trái cây gõ mõ cầm canh, nếu có làm ồn ào cũng chỉ có hai người họ, ngày thường đều là bọn họ gây phiền phức cho người khác, hiện tại bọn họ chỉ có thể làm phiền được đối phương thôi.

Náo loạn hai năm phát hiện tất cả mọi người không quản hai người bọn họ, lúc này mới yên tĩnh, dù sao thì hai người bọn họ có ăn có uống có mặc, chỉ là trong túi không có bao nhiêu tiền, bọn họ cũng biết, nếu còn gây chuyện nữa, thì sẽ thật sự không có ai quản, ngược lại cũng yên tĩnh trông ruộng dưa và vườn trái cây.

Ban ngày ở trong túp lều nhỏ trên ruộng dưa trông coi, buổi tối trở về căn phòng trong vườn trái cây qua đêm, tiện thể gõ mõ cầm canh cho vườn trái cây.

Chỉ là việc lớn thì không có, nhưng việc nhỏ vẫn khiến người ta khó chịu vô cùng, mấy thằng nhóc tính khí không tốt trong làng không chỉ một lần tìm hai lão già gây phiền toái, như thế rất tốt, bọn họ còn hăng hái nữa kìa!

Bởi vì ruộng dưa với vườn trái cây là hai người bọn họ trông coi, bị mất số lượng nhiều, thì hai người họ phải bồi thường!

Nếu muốn nói thì hai người bọn họ gõ mõ cầm canh cũng có phát lương, nhưng mà lương cũng không đủ để đền, hai người bọn họ cũng càng thêm để ý, trông rất nghiêm ngặt, nhưng lại lắm mồm giống như bà thím đi nói xấu người ta khiến cho mọi người rất chán ghét, rất nhiều người giận mà không nói gì, cuối cùng liền ra tay từ ruộng dưa, để hai ổng bồi thường tiền!

Vì vậy cả ngày không có chuyện gì làm dằn vặt tới báo thù lui với nhóm thanh niên trong làng, ngày tháng trôi qua cũng thật náo nhiệt.

Bạn đang �

Cũng may là, ruộng dưa và vườn trái cây đều là người trong làng tự mình góp vốn dựng lên, cũng không trông cậy vào kiếm tiền, chỉ là chia cho làng cái phúc lợi thôi.

Không thì nhất định phải bồi thường sạch luôn rồi.

Những chuyện này đều là trên đường tới Vũ Nguyên Cát nói với Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương ở một bên còn ngẫu nhiên bổ sung cho cậu.

“Không phải hai người muốn đi gây sự với bọn họ đi?” Hứa Tư Văn rất không đồng ý đối với hành vi bắt nạt người già như vậy.

“Nếu bọn họ không tìm anh kiếm chuyện trước, anh mới không để ý đến bọn họ đâu, ai bảo bọn họ già cả mắt mờ mà còn học theo mấy bà thím, nói xấu tới trên người anh chứ!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt hung hăng gắt một cái: “Cậy già lên mặt có cái gì chứ? Dù anh có nhỏ tuổi, cũng không thể không trừng trị bọn họ một trận!”

“Không phải anh muốn đánh bọn họ đi?” Hứa Tư Văn lo lắng hơn.

“Ai muốn đánh bọn họ chứ? Một bộ xương già bảo anh ra tay anh còn ngại cấn đến đau tay kìa!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt ghét bỏ: “Trước đây hai người họ tay đánh viện dưỡng lão, chân đá vườn trẻ, hiện tại gặp báo ứng rồi đi? Anh cũng không làm khó bọn họ, bọn họ khiến anh không thoải mái, anh cũng làm cho bọn họ không dễ chịu là được rồi.”

“Anh muốn làm gì?” May mà Vũ Khánh Cương còn có chút điểm mấu chốt, nếu Vũ Khánh Cương thật sự dám động thủ với người già cả, chính Hứa Tư Văn cũng không có cách nào qua được cửa ải của chính mình.

Thế nhưng y lại cảm thấy Vũ Khánh Cương không phải loại người không có chuyện gì liền tìm việc làm, hai ông lão kia nói không chừng đúng là “người đáng thương tất có chỗ đáng giận”…

“Hôm nay hai người bọn họ bọc sủi cảo, nhân thịt lừa, anh đi lấy nó!” Vũ Khánh Cương xoa tay.

Hứa Tư Văn vẻ mặt nghẹn lời không còn gì để nói!

Vừa nãy là y nghĩ nhiều quá rồi.

Giá trị con người hiện giờ của ông chủ Vũ, muốn đối phó hai lão già đơn chiếc còn không phải là dễ dàng nắm chắc sao?

Nhưng không lẽ cái gì Vũ Khánh Cương cũng không làm ư?

Đối với Vũ Khánh Cương mà nói, đánh người già hắn không xuống tay được, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể khiến cho hai ông già đó không thoải mái.

Hắn có thể lựa chọn một phương thức tự mình ra trận trả thù như thế, sao Hứa Tư Văn luôn cảm thấy hắn trả thù người ta tìm niềm vui vậy nhỉ?

Hết chương 199

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 199
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...