Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 231

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những người này không nghe khuyên bảo, Hứa Tư Văn ở trong xe bị đồ vật đột nhiên nhô ra làm cho không thể động đậy, trơ mắt nhìn bọn họ tới gần, trong lòng đem ông chủ Vũ đạp nhiều lần nghiêng trời lệch đất: cái thứ rách nát gì, thời khắc mấu chốt liền bảo vệ mình như vầy hả? Cái dạng hiện tại của mình, không phải là con ba ba trong câu bắt ba ba trong rọ sao?

Kỹ thuật viên Hứa ở bên này trong lòng nói nhỏ, bên kia ông chủ Vũ ở trên máy bay trực thăng liên tiếp nhảy mũi…

Lại nói đám kẻ xấu đó, nâng súng đến gần xe Hứa Tư Văn, cái xe kia động tĩnh không nhỏ, dọa bọn họ sửng sốt một chút, chờ đến gần rồi, bọn họ mới phát hiện không có chuyện gì!

Mấy người liền thả lỏng!

Xem ra chỉ là bề ngoài lừa gạt người mà thôi, trên thực tế còn không phải tác dụng gì cũng không có à? Có lợi hại thế nào nữa, thì cũng không phải chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học sao? Cũng không phải người có thân thủ lợi hại gì.

“Cảnh cáo một lần cuối cùng, cảnh cáo một lần cuối cùng, cảnh cáo một lần cuối cùng!” Hệ thống liên tiếp nói ba lần, còn là ngôn ngữ Đông Hoa và ngôn ngữ thông dụng.

Hứa Tư Văn không thể động đậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đến gần xe, thậm chí cầm súng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng tàn nhẫn đập cửa xe!

Khiến kỹ thuật viên Hứa thật gấp gáp!

Nước mắt thiếu chút nữa liền rớt xuống!

Vừa lúc đó, dưới đáy xe không biết từ lúc nào nhô ra vài cái vòi phun hoạt động, cái kiểu phun xăng á!

Đồng thời còn châm lửa, giống như rồng phun lửa, xung quanh xe nhất thời rơi vào trong một biển lửa!

Đừng nói Hứa Tư Văn, người bên ngoài kêu ngao ngao thành heo bị đốt lông trụi đuôi, từng tên từng tên bị đốt đen sì sì.

Lúc này nhóm cảnh sát vọt lên, chế trụ một đám người bị đốt đen kia.

Thế nhưng những người này vừa tỉnh táo lại, lập tức bắt đầu phản công, bởi vì trong tay hai bên đều có súng ống, trong khoảng thời gian ngắn đạn bay loạn xạ!

Hứa Tư Văn ở trong xe chỉ nghe được ngoài xe có một trận âm thanh mưa đánh lên lá chuối, lộp bộp lộp bộp vô cùng náo nhiệt.

Bất đắc dĩ y ngồi trong xe không thể tùy ý nhúc nhích, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, muốn nấp cũng không có chỗ nấp, chỉ có thể ở trong xe mục tiêu rõ ràng nhìn đạn bay tới bay lui vèo vèo bên ngoài.

Có điều rất nhanh y liền phát hiện mình lo lắng dư thừa!

Y không ra được, tuy nhiên cũng không ai vào được!

Hơn nữa rất nhiều người cũng phát hiện, xe này thật trâu bò!

Đao thương bất nhập mà!

Đáng tiếc, xe này quá ngạo kiều, không quan tâm là đám bắt cóc hay là nhóm cảnh sát, tất cả nó đều đối xử bình đẳng!

Phàm là tới gần khoảng cách vượt quá một mét, trực tiếp phun lửa trục xuất không giải thích!

Kỹ thuật viên Hứa thành thật ở bên trong làm tâm điểm, bởi vì bốn phía đều bị các loại đồ vật lắp đầy, chỉ có trước mặt y còn để lại cái khe hở, y ở trong xe, một chút chấn động cũng không cảm giác được, chỉ có thể nghe được âm thanh rất nhỏ, mà bên ngoài thì đạn bắn trúng xe, đạn sát thân xe mà qua không phải trường hợp ít.

Nhóm cảnh sát cũng không nghĩ tới hỏa lực của đối phương lại mãnh liệt như vậy, bọn họ chỉ là cảnh sát chứ không phải cảnh sát đặc biệt, bị hỏa lực của những người này đè đánh, đã có mấy cảnh sát trúng đạn, may là vẫn chưa có người nào chết.

Thế nhưng tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp!

Kỳ thực đám bắt cóc bên kia cũng gấp!

Bọn họ là lính đánh thuê, ở hải ngoại chuyện gì mà chưa từng làm? Giết người phóng hỏa quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ là nước Đông Hoa quản nghiêm, bọn họ vào được không mấy người, súng đạn thì càng là vô cùng lao lực, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lui lại, đời này nếu nhàn nhã thả lỏng thì bảo đảm sẽ đến Đông Hoa, còn bình thường thì thôi vậy, người nơi này quá lợi hại, coi như bọn họ là lính đánh thuê, cũng rất dễ dàng bị thương đó!

Vốn cho là bắt một văn nhân nghiên cứu khoa học mà thôi, không phí sức lực bao lớn, kết quả lại ngược lại, chỉ là canh giữ ở cửa liền canh giữ tròn nửa tháng!

Bọn họ không phải người bổn quốc, không có cách nào nắm giữ hành tung của mục tiêu, không thể làm gì khác hơn là lấy biện pháp tiêu cực nhất, tìm một người quen thuộc với nhân vật mục tiêu, thay bọn họ làm thám tử, người này chính là Trang Sĩ Nhã, đây là một sự trùng hợp, ngày đó bọn họ đi thả lỏng, kết quả là nghe được Trang Sĩ Nhã uống say xong rồi kể khổ với nhân sĩ không biết tên bên cạnh, trong đó có nhắc tới Hứa Tư Văn!

Bọn họ ra tay tuyệt đối sạch sẽ lưu loát, một người phụ nữ mà thôi, lợi dụng cô ta có thể tiếp cận mục tiêu cũng là một phương thức nhanh và tiện.

Dù sao thì cuối cùng, Trang Sĩ Nhã thành cơ sở ngầm lâm thời của bọn họ.

Trang Sĩ Nhã cũng là nhìn trúng trong tay bọn họ có tiền, liền muốn kiếm bộn, sau đó tiện đi du học không trở về nữa, cho nên xung phong nhận việc muốn câu Hứa Tư Văn ra, kết quả Hứa Tư Văn căn bản không để ý cô ta!

Bất đắc dĩ, nhóm lính đánh thuê không thể không tự mình ra tay, bởi vì bọn họ khó có dịp chờ được nhân vật mục tiêu Hứa Tư Văn này lạc đàn, hơn nữa còn đi ra khỏi cánh cửa cao ốc y hệt như kho bảo hiểm ngân hàng kia!

Mi tưởng bọn họ không muốn tiếp cận Hứa Tư Văn sao?

Là bởi vì Hứa Tư Văn rất thành thật ngồi trong cao ốc, loại người mang thuộc tính trạch như y, luôn làm việc cùng Vũ Khánh Cương, đi làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ, chỉ cần không phải thời gian làm việc, bọn họ gần như đều cùng nhau!

Như hình với bóng!

Nhưng visa của đám người này lại sắp tới thời hạn…

Nói chung, các loại lý do giục bọn họ phải mau ra tay, vừa sốt ruột, liền bị dồn đến mức đối mặt với cảnh sát bổn quốc!

Nhân vật mục tiêu cũng làm cho bọn họ mở mang tầm mắt, đây là người gì vậy? Đã như vậy rồi mà còn không biết mở cửa xe chạy ra sao?

Coi như là không chạy về phía bọn họ, cũng nên chạy về phía cảnh sát chứ?!

Sao lại bình tĩnh như vậy… núp ở trong xe không ló ra??

Còn có thể chơi đùa vui vẻ hay không hả!

Vốn dĩ thật ra bọn họ có thể giải quyết đám cảnh sát rất nhanh, nhưng để “câu ra” con rùa đen nhỏ Hứa Tư Văn này, nên theo đám cảnh sát chơi trốn tìm, chơi gần năm phút đồng hồ cũng không thấy Hứa Tư Văn nhúc nhích một chút!

Kỳ thực chúng ta nói nhiều dông dài, bọn họ cũng chỉ là chuyện chốc lát.

Ngay khi bọn họ không nhịn được muốn giải quyết triệt để cảnh sát lại bắt lấy con rùa đen nhỏ giáp sắt Hứa Tư Văn này, một trận tiếng máy bay trực thăng ầm ầm từ chân trời truyền đến, nhóm lính đánh thuê vừa thấy liền muốn triệt để rút đi.

Đáng tiếc, đã chậm!

Nhóm cảnh sát chi viện đã tới, hơn nữa còn không phải cảnh sát bình thường giống nhóm kia, là cảnh sát vũ trang!

Theo dây thừng từ trên hai mươi chiếc máy bay trực thăng đi xuống dưới, tất cả đều là quân đội vũ trang tư nhân của Bách Lý Hãn Mạc!

So với nhóm cảnh sát vũ trang phải làm từng bước tuân thủ quy tắc, vũ trang tư nhân có thể tùy ý nhiều hơn, dù sao thì phía trên bọn họ có Thân vương điện hạ chắn sét, buông tay đại sát tứ phương hoàn toàn không có áp lực!

Thủ lĩnh nhóm cảnh sát vũ trang cũng đủ ý tứ, hắn ta che chở đám người mà Vũ Khánh Cương dẫn tới, chẳng hạn như nhóm người Phùng Tấn Thần, Mai Cảnh, ở vòng ngoài phất cờ hò reo, chính là không xông về phía trước!

Chỉ cần làm thành cái vòng vây, bảo đảm người không chạy được là được, còn bắt gì đó, tóm lấy gì đó, không phải là chưa kịp sao? Để quân đội tư nhân của Thân vương điện hạ người ta đoạt trước đi…

Từ chỗ này có thể nhìn ra được, vị này cũng là kẻ già đời trên quan trường.

Mà ông chủ Vũ tự nhiên là do quân đội tư nhân của nhà Bách Lý hộ tống gấp rút chạy tới chỗ xe Hứa Tư Văn!

Vũ Khánh Cương hoàn toàn không có hứng thú với việc đám người kia bị trừng trị thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn nhìn thấy vợ hắn đủ đầu đủ đuôi!

Lúc đi đến phạm vi ba mét, Vũ Khánh Cương bảo mọi người đều dừng lại: “Tất cả mấy người chớ động đậy, tui tự đi trước, nhìn bộ dáng nó còn cảnh giới lắm, đừng để ngộ thương chúng ta!”

Mọi người gật đầu, kỳ thực bọn họ còn rất là hiếu kỳ với cái xe của ông chủ Vũ.

Ông chủ Vũ tự mình dùng một chút linh hoạt chạy qua, ở ngoài một mét liền bắt đầu quơ tay nhảy chân hô: “Tui là Vũ Khánh Cương!”

Câu nói này không giống khi hắn nói ở trước mặt người khác cho lắm, mang theo nồng đậm khẩu âm Đông Bắc!

Bởi vì trong tiếng Đông Bắc chữ “Khánh” phát âm có chút giống như phát âm của chữ “khâm” và “tình”, nếu muốn mô phỏng theo, hẳn là thật khó khăn.

Càng cố ý mô phỏng theo, thì càng không ra ngô ra khoai, cho nên trừ khi là bản thân Vũ Khánh Cương, người khác còn thật sự không nhất định sẽ hô lên được khẩu âm như vậy.

Hứa Tư Văn ngồi ở trong xe, đặc biệt kích động!

Vũ Khánh Cương đã tới!

Chỉ là sau khi Vũ Khánh Cương chậm rãi tới gần, y liền từ kích động biến thành kịch liệt!

Kịch liệt cái gì hả?

Kịch liệt giãy dụa đó!

Không biết có phải là hiệu quả cách âm quá tốt hay không, kỹ thuật viên Hứa ở bên trong giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể kéo cổ họng gọi: “Chớ tới gần! Sẽ phun lửa!”

Nhưng mà động tác của Vũ Khánh Cương quá rõ ràng, hắn căn bản là không nghe tiếng kêu của Hứa Tư Văn ở trong xe!

“Đừng! Mau trở lại!” Hứa Tư Văn ở trong xe kêu ngao ngao.

“Tui là Vũ Khánh Cương!” Ông chủ Vũ ở bên ngoài nhảy nhảy!

Đèn lớn trước xe đột nhiên sáng lên, sau khi chớp chớp ba lần, giữ nguyên độ sáng, vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.

Vũ Khánh Cương vừa nhìn đèn xe sáng lên, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đi tới xe, khiến người ta muốn kéo cũng không kịp!

Đứng ở trước đèn xe lớn bên trái, đưa tay trái ra che trên đèn xe, đèn xe lóe một cái, sau đó liền tắt!

Tắt?

Tắt!

Ông chủ Vũ lại che tay phải lên đèn xe lớnbên phải, đèn xe cũng lóe một cái, cũng tắt đi!

Hứa Tư Văn cũng sắp la rách cổ họng, nhưng cách âm quá tốt ông chủ Vũ không nghe thấy!

Có điều ông chủ Vũ vừa làm xong hai động tác này, Hứa Tư Văn liền nhìn ra, có vẻ như ông chủ Vũ tới đây, cái xe nhận ra hắn nhỉ? Vừa không phun xăng cũng không có châm lửa.

Sau đó ông chủ Vũ lại làm động tác kỳ quái, hắn nhắm mắt bên phải, dùng mắt trái dán lên đèn xe nhỏ bên phải, đèn xe chợt lóe một tia sáng màu xanh lam không chói mắt, ông chủ Vũ ngồi dậy, lại nhắm mắt trái, mắt bên phải kề sát trên đèn xe nhỏ bên trái; cũng là một tia sáng màu xanh lam không chói mắt chợt lóe.

“Xác nhận thông tin chính xác, xin cung cấp mật ngữ qua cửa!” Âm thanh máy móc vang lên, trên con đường an tĩnh, đặc biệt rõ ràng.

“Anh thích em, muốn sống cùng em, sẽ không bắt nạt em, sẽ không trộm em cướp em lừa gạt em, sẽ che chở em cả đời, đến già cũng chịu đựng em.” Ông chủ Vũ lấy hơi nói một lần, Hứa Tư Văn trong xe đỉnh đầu bốc khói…

Hết chương 231

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 231
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...