Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*曾照彩云归: Tầng lớp mây trời rực rỡ soi lối về.

Thuyền hoa gần bờ, Lý Uyển tựa vào mui thuyền, ánh mắt sâu xa, nhìn bạch y công tử Tần Hoài đánh đàn trên đài, làn da y rất trắng, cổ tay thon gầy, rũ xuống đôi mi nhỏ dài mềm mại.

Lý Uyển ném món đồ chơi trong tay lên cầm đài, một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo treo cái chuông bạc rơi xuống vạt áo bạch y công tử, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, bạch y công tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Uyển.

Ôn nhu sắc sảo, mặt mày lãnh đạm, như một nhánh hoa lan ngạo nghễ trong thâm sơn cùng cốc, vạt áo trắng tinh, cũng tựa như hàn mai nở rộ.

Khuôn mặt của người nọ thực sự làm Lý Uyển kinh diễm một phen, hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, so với vô số người mảnh mai quyến rũ hơn, khí chất trên người của người này hoàn toàn bất đồng, trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch.

Lý Uyển nương theo tầm mắt của bạch y công tử, nhếch miệng nói: “Tần Hoài nhiều giai nhân.”

“Bờ sông ít khách đến.” Bạch y công tử hơi hơi gật đầu, giọng của thiếu niên có chút khàn, nghe hơi lười, phù hợp với phong thái y.

Lý Uyển khinh thân nhảy lên bờ, tay cầm quạt ngọc bích, chậm rãi đi đến bên cạnh bạch y công tử, nhẹ giọng cười nói: “Công tử người phương nào?”

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Lộ Cư phía sau lưng: “Nô gia Ôn Thường.”

Thì ra là thiếu gia Bạch Lộ Cư.

Lý Mạt ôm cung sừng hươu đứng trên thuyền hoa ồn ào cười hi hi: “Uyển nhi, người ta là thanh quan, bán nghệ không bán thân đâu!”

Lý Uyển nhướng mày đáp lại bằng một ánh mắt trêu tức: Gia quản hắn thanh quan hay hồng quan, lên giường gia đều là hồng quan cả thôi.

Thái tử bất đắc dĩ thở dài, hai đường đệ của gã thực sự rất nghịch ngợm, luôn khiến ca ca này phải lo lắng cho bọn chúng.

Lý Mạt ôm cung đứng bên cạnh thái tử nói: “Đường huynh, Uyển nhi định ăn tên tiểu bạch kiểm đó rồi, chúng ta đi dạo trước, không cần đợi hắn.”

Thái tử sớm đã lập gia đình, hài tử đã ba tuổi, đương nhiên không thể làm bậy cùng với hai đệ đệ mình, bất đắc dĩ xua tay nhắc nhở: “Uyển nhi, chớ có gây rối.”

Sóng gợn mênh mang, du thuyền hai người rời đi.

Lý Uyển nghiêng người ngồi ở trên cầm đài, tóc dài buông xuống huyền cầm, ngoái đầu nhìn Ôn Tịch: “Đánh đàn rất thành thục, e là đã phải tốn rất nhiều thời gian đi.”

Chợt bị vạch trần, gương mặt Ôn Tịch đỏ ửng, suýt chút nữa không kiềm chế được.

Đúng vậy, y ở Ảnh Cung rút phải cái thẻ “danh quan Tần Hoài” khi trải qua đề mục khảo hạch, thực sự hận vận khí của mình một phen, rồi lại thất thần nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Vậy mà có thể gặp thế tử điện hạ trước thời hạn hai năm.

Y chịu khổ ở Ảnh Cung, còn không phải là vì muốn rời khỏi Ảnh Cung để được nhìn thế tử điện hạ sao. Y ngưng thần cảm nhận, phát giác bốn phía có ảnh vệ đi theo, xem ra thế tử điện hạ có người hộ vệ không phải lẻ loi một mình, lúc này mới yên tâm.

Ôn Tịch là ảnh vệ huấn luyện binh Phi Liêm Tổ, cũng là người có thành tích ưu tú nhất trong đám ảnh vệ, lần này đề mục khảo hạch của ảnh vệ là “Duy Diệu”, hướng tới duy diệu duy tiếu*, rút thăm quyết định thân phận mình cần phải giả trang.

*惟妙惟肖 Duy diệu duy tiếu: giống y như đúc.

Hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu của chưởng sự, mà không bị mục tiêu nhiệm vụ phát hiện thân phận, mới được tính là thông qua.

Y ở Ảnh Cung đau khổ học thuộc cầm phổ cùng chỉ pháp từ mấy người đứng đầu ở Ảnh Cung đến hoa cả mắt, căng da đầu học không ít chiêu thức hầu hạ người khác, cho đến khi gặp thế tử điện hạ, trong lòng y ngứa ngáy khó chịu, thủ đoạn gì cũng nghĩ không ra.

Lý Uyển cúi người gảy đàn, trêu chọc như chuồn chuồn lướt nước, tiếng đàn chậm rãi như nước chảy, điểm xuyết chút thanh lãnh giữa mềm mại nỉ non của sông Tần Hoài.

“Khúc Kiệt Thạch Điều U Lan này, rất hợp với Ôn công tử xuất trần.” Lý Uyển rũ mắt nói.

Ôn Tịch hơi giương mi nhìn hắn, không ít thiếu niên thiếu nữ đã lạc trong đôi mắt đào hoa trời sinh của thế tử điện hạ, y cũng không ngoại lệ.

Nói chuyện với thế tử điện hạ một chút nữa sẽ bị lộ mất.

Tim Ôn Tịch đập điên cuồng, liên tục niệm trong lòng: “Ta là danh quan ta là danh quan……”

Vì thế y khẽ cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt trên huyền cầm, nhẹ giọng nói: “Nô gia ngu dốt, không học được.”

Lý Uyển đã quá quen với thủ đoạn câu dẫn người như vậy rồi, trong lòng buồn cười, lại phối hợp với thiếu niên, duỗi tay đặt lên mu bàn tay thon gầy của y, ấn đầu ngón tay y gảy đàn.

Ôn Tịch cảm thụ ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, đầu ngón tay run nhẹ.

Người y ngày đêm tơ tưởng, lúc này đang nắm tay y, dạy y đánh đàn, không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác.

Hiện tại y không phải ảnh vệ huấn luyện, là Ôn Thường thiếu gia Bạch Lộ Cư, chi bằng nhân cơ hội phóng túng một hồi, có thể khiến thế tử điện hạ nắm tay mình, chỉ sợ đời này…… cũng chỉ được có lần này thôi.

Lý Uyển ngồi trên đài dạy y chỉ pháp, bỗng nhiên quay đầu lại, cúi người nâng cằm y, đôi mắt híp lại: “Công tử, không chuyên tâm, suy nghĩ cái gì đó?”

Đôi tai Ôn Tịch đột nhiên đỏ ửng lên.

Lý Uyển nhéo mặt Ôn Tịch một cái, cười nói: “Lần đầu tiếp khách sao?”

Y nghiêng đầu không đáp, cầm đàn lên xoay người muốn đi.

Thật sự không phải y lạt mềm buộc chặt, chỉ sợ rằng một chút nữa thôi, tim mình văng luôn ra ngoài mất.

Lý Uyển lách mình chặn đường y, thuần thục một tay ôm eo, một tay làm thế “Thỉnh”, ôm lấy Ôn Tịch đang ỡm ờ lên thuyền hoa.

Tú bà Bạch Lộ Cư thấy đầu bài nhà mình bị quải đi, sốt ruột đuổi theo, lại thấy ngân phiếu bảy nghìn lượng đặt trên cầm đài, Ôn Thường công tử cứ như vậy mà bị ôm đi.

Tú bà cầm ngân phiếu dở khóc dở cười, giơ khăn vẫy vẫy về phía thuyền hoa trên sông: “Công tử! Ôn Thường nhà ta không bán thân nha!”

Đột nhiên một hắc y ảnh vệ đáp xuống bên cạnh, ngón tay trái kẹp ngân phiếu một vạn lượng, ném lên bàn. Tú bà ngẩn người, lại giơ khăn tay hướng thuyền hoa cao giọng cười nói: “Công tử! Chơi vui nha!”

Ảnh vệ kia rút lui rời đi, đạp mấy bước trên mặt nước, nhẹ nhàng uyển chuyển dừng trên thuyền Lý Uyển, nghiêm chỉnh đứng ở đuôi thuyền, giống một cái bóng trầm mặc.

Ôn Tịch ngơ ngẩn nhìn ảnh vệ kia.

Thì ra, làm ảnh vệ thật sự có thể ở bên cạnh thế tử điện hạ, thậm chí có thể cùng ngồi trên một du thuyền.

Lý Uyển thấy mỹ nhân trong lòng ngây ra nhìn ảnh vệ nhà mình, khẽ vuốt tóc y, an ủi nói: “Đây là ảnh vệ của ta, Ảnh Thất, theo ta đã nhiều năm.”

Ôn Tịch gật gật đầu.

Có chút mất mác, cũng có chút vui mừng chờ mong. Chịu hai năm nữa, ra khỏi Ảnh Cung y cũng có thể trở thành ảnh vệ, hộ vệ bên người thế tử điện hạ bất cứ lúc nào, sinh tử có nhau.

Nhưng ít nhất phải thông qua cái khảo hạch này đã. Chưởng sự phân phó nói, chỉ cần Ôn Tịch có thể lấy đi cái quạt nan bằng ngọc bích không lúc nào rời tay của thế tử điện hạ, cho dù làm nũng cầu xin, hay là âm thầm lấy trộm, đều được tính là thông qua khảo hạch, đến lúc đó sẽ trả lại.

Ôn Tịch lấy chiếc vòng chuông bạc Lý Uyển ném cho từ trong tay áo ra, trả cho hắn, nói: “Vòng tay của ngài.”

Lý Uyển thuận tay tiếp nhận, nắm tay Ôn Tịch, đeo lên cổ tay thon gầy của y, kêu linh đinh mấy tiếng.

Đây là Lý Uyển mua lúc mới vừa đặt chân vào địa phận Tần Hoài, Lý Mạt còn cười hắn mua thứ đồ chơi của tiểu cô nương, Lý Uyển nói cái này đương nhiên là để lừa tiểu cô nương rồi.

Lừa tiểu công tử cũng được ha.

Thuyền hoa chậm rãi trôi, đi qua non nước hai bên, xuyên qua chiếc cầu vắt ngang những gợn sóng.

Một đường ngắm phong cảnh, Lý Uyển mua bánh trôi hoa quế, tay cầm bình rượu quế hoa thanh đạm, rót cho tiểu công tử ngồi đối diện mình một ly.

Ôn Tịch tiếp nhận, rượu hoa quế thanh dịu thơm mát, trôi xuống cổ họng ấm nóng hẳn lên. Uống xong một chén, Lý Uyển hỏi y: “Công tử không có điều gì lo lắng sao?”

Ôn Tịch trầm ngâm: “Người còn bên cạnh, vô lo vô nghĩ.”

Lý Uyển cười rộ lên, cầm lấy bầu rượu ngửa đầu uống cạn, rượu mát lạnh chảy xuống cổ, ánh mắt mê say: “Ta, chỉ có lúc này, vô lo vô nghĩ.”

Chỉ tiếc khi đó Ôn Tịch không hiểu được nỗi lòng của thế tử điện hạ.

Màn đêm buông xuống, đèn hai bên bờ sáng trưng, chiêng trống múa may, từng trản hoa đăng thơm ngát xuôi dòng mà đến, bên cạnh mép thuyền, mùi hoa tràn ngập, ánh nến lay động.

Lý Uyển hơi say, tóc dài tung bay trong gió. Ánh mắt Ôn Tịch chăm chú vào cây quạt ngọc bích của Lý Uyển, nghĩ khi nào mới có thể âm thầm trộm nó về để thông qua khảo hạch.

Vốn dĩ y có thể dễ dàng lấy đi, lại lằng nhằng cả ngày, y muốn ở bên thế tử điện hạ nhiều một chút, vạn nhất y không thể sống sót ra khỏi Ảnh Cung, đời này có được lần này cũng không còn gì tiếc nuối.

Thuyền hoa cập bờ, Lý Uyển nắm tay Ôn Tịch, hỏi y: “Nhà ngươi còn ai nữa không, chi bằng theo ta về Việt Châu.”

Hắn lại nói lời này, lúc ban cho mình thiên hương mẫu đơn hắn, hắn cũng từng nói: “Không bằng tới Việt Châu tìm ta, bảo hộ ngươi một đời bình an.”

Ôn Tịch không biết thế tử điện hạ rốt cuộc đã nói lời này với bao nhiêu mỹ nhân nữa, nhưng mình là một trong những số đó, đủ để cho Ôn Tịch cảm kích cả đời.

Ôn Tịch tránh khỏi tay Lý Uyển, bế đàn cổ lên: “Ý tốt của công tử, Ôn Thường xin ghi nhận, đêm nay từ biệt, ngày mai sẽ không còn Ôn Thường nữa.”

Lý Uyển nhắm mắt cười cười: “Ừ.”

Thế tử vô tâm, rung động một lần, bất quá cũng chỉ là một ái nhân vậy thôi, từ biệt rồi sẽ quên ngay. Con cháu hoàng tộc cao quý, nào xứng cầu được chân tâm.

Lý Uyển đi rồi, Ôn Tịch lấy quạt ngọc bích từ ống tay áo ra, trân trọng vuốt ve.

Vẫn còn một chút thời gian trước khi kết thúc khảo hạch, y muốn nhìn thế tử điện hạ nhiều một chút.

Lặng lẽ đi theo trên con đường mà Lý Uyển vừa rời đi.

Dần dần, có tiếng động của binh khí mơ hồ lọt vào tai, ánh mắt Ôn Tịch bỗng nhiên lạnh đi, nhanh chân đuổi tới.

Không thể ngờ rằng, trong một ngõ cụt, rất nhiều xác chết nằm đầy đất, cũng có vô số hắc y sát thủ bao vây thế tử điện hạ, mấy ảnh vệ hộ vệ bên người Lý Uyển điên cuồng chém giết, ảnh vệ bên cạnh Lý Uyển Ảnh Thất, đang che chở cho thế tử điện hạ thoát khỏi vòng vây.

Ảnh vệ Tề Vương phủ có rất nhiều cao thủ, hắc y sát thủ căn bản không phải đối thủ, liên tiếp bại trận, không làm thế tử điện hạ bị thương, Ôn Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, một luồng kiếm quang xẹt qua đôi mắt Ôn Tịch, Ôn Tịch nhắm mắt, trong nháy mắt kia, một thanh đoản kiếm cắm vào ngực thế tử điện hạ, tay trái cầm đoản kiếm đúng là tên ảnh vệ bên người hắn kia Ảnh Thất.

Hai mắt Lý Uyển trừng lớn, tay nắm chặt chuôi kiếm ở ngực giằng co với gã, khóe miệng tràn ra tơ máu: “Ảnh Thất…… Ngươi theo ta lâu như vậy……”

Ánh mắt Ảnh Thất lạnh nhạt: “Xin lỗi, thế tử điện hạ.”

Lý Uyển nuốt xuống ngụm máu tươi trào lên cổ họng: “Ta có từng, bạc đãi ngươi……”

Tia dao động trong mắt Ảnh Thất cuối cùng cũng bị lạnh lùng che đi.

Ảnh vệ chợt thấy biến cố bên này, toàn bộ liều chết chạy qua hộ chủ, Ảnh Thất buông đoản kiếm, thân ảnh biến mất vào trong rừng.

Ảnh Thất nhanh chóng bỏ chạy, xông ra khỏi rừng rậm, ra tới một khe núi sâu.

Gã chạy vào khe núi, một người đứng chắn trước mặt, bạch y tung bay, trong ngực ôm một cây cổ cầm đen nhánh.

Ảnh Thất lạnh lùng nhìn y: “Ôn Thường công tử?”

Hai mắt Ôn Tịch đỏ ngầu như máu, hung hăng dằn đàn cổ xuống đất, từ trong thân đàn rút ra đôi thanh xà song kiếm, mũi kiếm uốn lượn như xà, nham hiểm sắc bén.

“Để mạng lại.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bánh trôi hoa quế

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...