Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thái tử đang lẳng lặng uống trà bên cạnh đè cổ tay Lý Mạt lại, hờ hững nhìn Lý Uyển: “Việc vui khoan hẵng vội, gian tế sa lưới lúc trước, có dẫn đến không?”

“Đường huynh đã căn dặn, Uyển nhi đương nhiên nhớ rõ.” Lý Uyển đáp, “Nếu không cũng sẽ chẳng chọn Hướng Mộ Lâu, lão gia tử quá cứng nhắc, không muốn thấy máu vấy bẩn trong nhà.”

“Ha ha ha, ta còn nhớ thư phòng bá phụ có một cây thước bằng dây mây, hồi trước quất Lý Uyển liệt giường cả ba ngày.” Lý Mạt chống cằm cười nhạo, xoay trường cung trên nền đá ngọc trắng, “Bá phụ vậy mà cũng hạ thủ được, đáng nể, đau muốn chết.”

“Dẫn tới đi, vi huynh thay đệ thẩm vấn.” Vẻ mặt thái tử nghiêm túc, tay nắm chặt ghế, “Xem thử là ai to gan như vậy, dám khiêu khích uy nghiêm của vương tộc.”

“Do tính cách đệ quá nhu nhược, bọn chúng mới được đằng chân lên đằng đầu như thế.” Mặt mày Lý Thịnh vô cùng phẫn nộ, “Vi huynh sẽ làm chủ cho đệ.”

Từ nhỏ ba người đã tình sâu nghĩa nặng, cho đến khi thân vương được phân đất phong hầu, Lý Uyển theo Tề Vương đi Việt Châu, Lý Mạt cùng phụ thân về Lĩnh Nam, ngày lễ tết mới có cơ hội gặp nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng nhớ mong nhau lắm.

Thái tử ở tít tận kinh thành, nghe nói đường đệ nhiều lần bị thích khách quấy nhiễu, đứng ngồi không yên, mượn cớ tuần tra Lâm Châu Tuân Châu, nhân tiện liếc nhìn một cái. Còn Lý Mạt chỉ là ham vui, thừa dịp hai tháng sau kinh thành tập hội, phóng về phía bắc tụ họp cùng huynh đệ.

Lý Uyển nhỏ nhẹ cảm tạ, gõ vài cái lên cửa, bảo bên ngoài dẫn người vào. Ảnh Sơ dẫn đám gian tế bắt được ở Hạnh Đường lục tục đi vào.

Lý Uyển vừa rót trà cho thái tử, vừa cười ôn hoà nói: “Đường huynh biết đấy, đường đệ đây thuật cưỡi ngựa không thể so với đường huynh, tài bắn cung cũng không sánh được cùng Lý Mạt, lại lười biếng luyện tập, toàn ỷ lại vào mấy ảnh vệ bên người che chở, giờ có chút hối hận lúc trước quá vô công rồi nghề, vừa không cần cù học hỏi như huynh, cũng không được trời ban cho kỳ tài bắn cung như Mạt nhi, chỉ toàn quanh đi quẩn lại trong phủ, ta thật bực mình vì sao đám thích khách kia lại theo dõi ta chứ?”

Lý Uyển bực mình là thật.

Ảnh Tứ đã bắt được mấy tên tình nghi, thẩm tra vài ngày, thế nhưng không một kẻ nào chịu hé nửa lời, đồng loạt bưng kín miệng, cạy không ra bất cứ tin gì về cố chủ của bọn chúng. Bực bội khó chịu trong lòng.

Lý Mạt liếm liếm môi, thuận miệng nói: “Hộ vệ của ngươi…… không tồi nha.”

“Không phải không tồi, là cực kỳ tuyệt vời.” Lý Uyển không chút khiêm tốn mà hưởng thụ lời khen ngợi này.

Ảnh Thất lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa, nghe được lời đánh giá mình của điện hạ, khoé môi lạnh lùng hơi hơi nhếch lên, dựa vào tường trượt xuống rồi ngồi xổm trên mặt đất, úp đầu vào khuỷu tay, lặng lẽ mân mê đầu ngón tay đầy vết chai, thân người cong ra trước nên ảnh hướng đến vết thương ở ngực và sau lưng, đau đớn không thôi.

Đương lúc nói chuyện, cánh cửa thượng các được niêm phong chậm rãi mở ra hai bên, một loạt thủ vệ Hướng Mộ Lâu áp giải ba tên nô lệ quần áo tả tơi cả người đầy máu đi vào, hai tay hai chân mỗi người đều đeo xiềng xích nặng trịch, có người hơi thở đã thoi thóp, không đứng thẳng nổi, thủ vệ buông tay, cả người đổ xuống, máu văng tung toé trên sàn đá trắng.

Sau giờ ngọ Ảnh Ngũ đến, áp giải đám gian tế đã qua thẩm vấn một lần đến gặp thế tử điện hạ.

Lý Mạt đang nhàm chán, uể oải nằm ườn ra ghế, bỗng nhiên thẳng lưng, ngón tay vuốt ve dây cung, sốt ruột nhìn đám tù binh, quay đầu hỏi: “Chỉ có ba tên thôi à?”

“Đi đường xóc nảy, có mấy tên bị trọng hình sớm đã không chịu đựng nổi, chết trên đường đi, chỉ còn lại sáu tên. Có mấy tên là gian tế, còn lại là thích khách bị bắt sống.” Lý Uyển xoa xoa tay, hỏi thái tử, “Đường huynh muốn thẩm thế nào?”

Lý Mạt dùng sức gảy dây cung một cái, phát ra tiếng căng như gảy dây đàn, cười lạnh nói: “Còn có thể thẩm thế nào, đúng lúc cho ta làm bia ngắm.”

“Ta cho ba người các ngươi một cơ hội, biết cái gì, nói ra.” Thái tử nhàn nhạt nói, “Chỉ có…… một cơ hội.”

Mấy tù binh quỳ trong phòng đã sớm thành chim sợ cành cong, sau khi nghe âm thanh gảy dây cung kia, hai chân bỗng dưng nhũn ra, ánh mắt tuyệt vọng, không nói lời nào, rõ ràng là sẵn sàng cho cái chết.

Thái tử chậm rãi thả chun trà xuống, khi đế chun chạm mặt bàn, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Lý Mạt đứng dậy, trường cung sừng hươu đỏ thắm căng cứng dây, vù một tiếng, mũi tên như tia chớp xé toạc không gian vút qua, kẻ đứng bên trái đột ngột văng ra ngoài, va mạnh vào vách tường ngọc thạch ở nhã gian, cổ bị vũ tiễn xuyên qua thành một cái lỗ máu, cả người bị ghim lên vách tường, gã liều mạng nắm lấy mũi tên cắm trên yết hầu, cổ họng không thể phát ra được âm thanh gì, hai chân giãy giụa loạn xạ giữa không trung, máu trên cổ phun ra như suối.

Nụ cười khinh miệt trên mặt Lý Mạt vẫn chưa buông xuống, các khớp ngón tay kéo chặt dây cung, mấy mũi tên liên tục phá không vù vù mà lao tới, phụt một tiếng, xuyên thủng tứ chi nội tạng của tù binh kia, người nọ tựa như xiêm y bằng tơ lụa, bị ghim trên tường thị chúng, vách tường sau lưng thấm một mảng hồng, chỉ có trái tim giữa ngực còn đập thình thịch, lưu lại hơi tàn, thống khổ bất kham.

Hai tù binh còn lại run bần bật, cho dù là tử sĩ đã từng qua huấn luyện rất khắc nghiệt, chịu được khổ hình Tề Vương phủ, chỉ sợ cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh người như thế, chân của bọn họ đã nhũn ra quỳ xuống đất, trán đầy mồ hôi lạnh.

Bên trong thượng các nồng nặc mùi máu tươi gay mũi, Lý Uyển thờ ơ nhặt một mẩu bánh bỏ vào trong miệng: “Không tồi không tồi, tài bắn cung của Mạt nhi lại tiến bộ không ít nha.”

“Ha, còn chưa là gì đâu.”

Trò tiêu khiển đẫm máu của đám vương tộc quyền quý, loại này là cố ý mua vui, mọi người chơi mãi cũng thành thói quen. Kỳ thật Lý Uyển không hề thích cái thú vui này, vừa tàn nhẫn, vừa kém văn nhã.

Thái tử vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhìn hai người kia thong thả mở miệng: “Gã không biết quý trọng cơ hội ta ban cho, còn các ngươi.”

Sắc mặt hai người kia trắng bệch, răng va vào nhau lập cập.

“Cần ta giúp không.” Thái tử khẽ giơ tay, Lý Mạt liền cài tên vào cung, vút một tiếng, lại thêm một mũi tên, bắn xuyên qua xương quai xanh của người nọ, ghim sâu xuống mặt đất, người nọ kêu thảm thiết, máy chảy đầm đìa dưới thân, cả người co rút, liều mạng giãy giụa cũng không thể động đậy được.

Tài bắn cung của Lý Mạt thật sự đạt đến trình độ thượng thừa, lúc kéo cung nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, lực đạo lại tới mười phần, mũi tên chưa chạm sàn, viên gạch đá trên mặt đất đã vỡ nát, đâm vào da thịt của hai tù binh, máu chảy không ngừng.

Thái tử nói với tù binh còn lại duy nhất: “Ngươi có một con đường sống.”

Tù binh kia đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh lẫn vết máu ướt đẫm y phục tù nhân trên người, vừa nghe đến con đường sống, bản năng trỗi dậy, bất luận thế nào cũng sẽ liều mạng thử một lần.

“Bây giờ ngươi có một cơ hội, có thể từ từ thưởng thức, trái tim của đồng bọn ngươi.” Thái tử hờ hững nói, “Ăn đi.”

Khoé mắt người nọ muốn nứt toạc ra, cổ họng gầm gừ rên rỉ, bởi vì sợ hãi và ghê tởm cực độ, sóng cuộn biển gầm dâng trào trong lồng ngực.

“Hoặc… Giờ đồng bọn ngươi đã chết, nói ra kẻ đứng phía sau, ngươi có thể toàn thân trở về, mai danh ẩn tích cao chạy xa bay.” Đôi mắt thái tử híp lại, “Cơ hội công bằng như vậy…… Không nhiều đâu.”

Tù binh kia dốc sức cầu xin, sợ hãi nhìn lướt qua Lý Mạt, Lý Mạt tựa người vào vách tường, ngực ôm trường cung sơn đỏ, nhẹ nhàng khảy khảy dây cung, phát ra âm thanh huyền cầm lạnh người.

Tù binh quỳ rạp trên mặt đất dập đầu ầm ầm, giọng nói đứt quãng, “Thừa tướng…… Nghiêm Thừa tướng……”

Thái tử nhắm mắt lại, chậm rãi gật gật đầu: “Quả nhiên.”

Đuôi mày Lý Uyển nhếch lên: “A, Nghiêm Thừa tướng……”

Người nọ vừa dứt lời, đột nhiên bị một mũi tên xuyên thủng ngực, máu tươi bắn tung toé, từ từ ngã xuống đất, lúc chết hai mắt còn tuyệt vọng mà trợn trắng, mang theo tơ máu dày đặc.

“Cho gã chết một cách thống khoái, ta cảm thấy ta cũng rất công bằng.” Lý Mạt khẽ vuốt chiếc sừng hươu đen nhánh trên cung, lau miệng, cười rộ lên.

Lý Uyển nâng chun trà nhấp một ngụm, phân phó quản sự chỗ này: “Dẫn ba tên khác lên đây.”

Thủ vệ áp giải ba tên tù binh khác đi vào, trong đó cũng có người chỉ mới mười mấy tuổi, gương mặt hơi tròn, mắt to, chính là Tiểu Phúc Tử hầu hạ bên người Lý Uyển.

“Đứa nhỏ này là hạ nhân của ta mua về, nghĩ lại, ta chưa bao giờ khắt khe với nó.” Lý Uyển thổn thức than nhẹ: “Không ngờ lại âm thầm bán đứng ta, đúng là trộm nhà khó phòng.”

Tiểu Phúc Tử lạnh lùng cam chịu số phận, không nói lời nào, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tĩnh mịch nhìn quét qua ba người.

Lý Mạt bị cặp mắt vô hồn tuyệt vọng kia nhìn chằm chằm, cả người không thoải mái, cau mày phủi phủi ống tay áo: “Trong phòng tanh tưởi quá, ta ra ngoài hít thở không khí chút, nhị vị đường huynh cứ tiếp tục.”

Dứt lời liền xách cung sừng hươu chu vân không lúc nào rời tay lên, đẩy cửa nhã gian thượng các đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, thoáng thấy thiếu niên lạnh lùng đang cẩn thận canh giữ ngoài cửa, làn da có hơi tái nhợt, đôi môi mỏng khẽ nhấp.

Tuy vận một thân y phục thị vệ, nhưng cả người y không tự chủ mà toát ra khí chất sắc bén, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều theo lễ nghi quy củ, có thể nhìn ra được không phải là tác phong của thị vệ sặc mùi quan liêu miệng cọp gan thỏ, tám phần là ám vệ hoặc ảnh vệ, tuổi vừa nhỏ, lại không hề xu nịnh, có lẽ phẩm cấp không cao.

Ảnh Thất lẳng lặng thủ ngoài cửa, thấy Lý Mạt đi ra, mí mắt vừa nâng lên lại buông xuống.

“Hộ vệ Uyển nhi… Ai cũng ngạo khí như vậy sao?” Lý Mạt cười lạnh, ôm cánh tay nhẹ giọng nói, “Qua đây với ta.”

Ảnh Thất cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không nghe rõ ư, được.” Lý Mạt giơ tay, “Người đâu, giúp y.”

Lý Mạt phất tay, hai nam nhân la sát mặt lạnh bỗng chốc lắc mình xuất hiện, đè cánh tay Ảnh Thất lại.

Ám Hỉ và Ám Bi là ám vệ của Lý Mạt, vẫn luôn du tẩu tuần tra trong bóng tối gần đó, Ảnh Thất sớm đã phát giác, hơn nữa còn phán đoán được đẳng cấp khinh công của bọn họ chỉ từ tiếng bước chân, suy đoán khả năng chiến đấu, Ảnh Thất cảm thấy y đủ sức ứng phó với hai người này, cho dù không thắng một cách nhẹ nhàng, cũng có thể toàn thân rút lui.

Nhưng bọn họ quá gần nhã gian thượng các, một khi đánh nhau, tất nhiên sẽ quấy nhiễu bên trong, Ảnh Thất không muốn làm điện hạ mất hứng, vì thế không phản kháng, mặc cho hai người áp mình tới trước mặt Lý Mạt.

Ám vệ đối với thị vệ vô cùng xem thường, lực đạo trên tay không hề nhẹ, vặn tay Ảnh Thất đau muốn rên lên, gương mặt Ảnh Thất không chút biến sắc như không cảm giác được.

Lý Mạt khẽ cúi người, đầu ngón tay vén sợi tóc trên mặt Ảnh Thất, lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm.

Hắn duỗi tay vuốt ve chiếc cằm gầy gò của y: “Không cầu xin, không nói tiếng nào sao? Bây giờ ngươi kêu chủ tử ngươi một tiếng, bảo Uyển nhi tới cứu ngươi, nếu Uyển nhi không thèm đếm xỉa mặt mũi ta, thật sự che chở cho ngươi, ta không nói gì nữa, thế nào?”

Ảnh Thất cắn răng, vẻ mặt thờ ơ, im lặng nhìn Lý Mạt.

Cầu chủ nhân mình cứu mạng, đời này của Ảnh Thất sẽ không bao giờ làm ra chuyện sỉ nhục thân phận ảnh vệ như thế, cũng sẽ không khiến điện hạ vì mình mà khó xử.

Lý Mạt còn nhớ trong ánh mắt thiếu niên này đã từng mang ý khinh miệt khi nói chuyện với mình, hắn hẹp hòi, có thù tất báo, thủ đoạn vô biên.

Ảnh Ngũ áp giải phạm nhân tới, còn chưa rời đi, ngồi trên mái nhà chờ lệnh thế tử điện hạ, nhàn rỗi nhìn đông ngó tây lại không ngờ được nhìn thấy cảnh Ảnh Thất bị Lý Mạt mang đi.

“……” Ảnh Ngũ nuốt nước miếng, run run bò vào cửa sổ nhã gian của thế tử điện hạ.

Lý Uyển vẫn ngồi bên cạnh thái tử nhìn gã thẩm phạm nhân, liếc thấy Ảnh Ngũ đang đu người ngoài cửa sổ.

Ảnh Ngũ vội vàng làm mấy động tác tay ra hiệu: “Điện hạ…… Tiểu Thất bị Lĩnh Nam Vương thế tử mang đi rồi!”

Nụ cười trên mặt Lý Uyển cứng ngắc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...