Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 38

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lý Uyển đứng trước cửa, nhìn tiểu ảnh vệ của mình dần dần biến mất trong màn đêm, lúc trước là một con sói nhỏ, bây giờ lại giống như một con sói cô độc.

Nửa năm ngắn ngủi, y đã trưởng thành, không còn là Tiểu Thất của mình nữa.

Luyến tiếc?

Lý Uyển cúi đầu nhìn tay mình, trên cổ tay còn dính chút máu từ lòng bàn tay của Ảnh Thất, chính đôi tay này, đã đẩy Ảnh Thất rời xa mình, huỷ đi trái tim chân thành của y đến mức máu thịt lẫn lộn.

Đây chẳng phải là như ý mình muốn rồi sao?

Nửa năm tự dày vò chính mình, cho rằng mình có thể tuyệt tình như hai mươi năm qua, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm được, hắn vẫn luôn khát vọng có người thật lòng đối xử với mình, Ảnh Thất xuất hiện không đúng thời điểm, Lý Uyển tham lam tư vị được ái mộ, nhưng lại không có năng lực bảo hộ tấm chân tình này.

Rời xa chút, lại rời xa chút nữa, không có người khiến mình muốn bảo vệ, có phải là cam chịu làm nô dịch chó săn cho hoàng tộc sẽ đỡ khuất nhục hơn khi tận mắt nhìn thấy thứ mình muốn bảo vệ bị huỷ tan tành trước mắt hay không?

Lý Uyển lảo đảo đi đến giường mình, quỳ xuống, lấy hộp cung dưới giường ra, nhìn chằm chằm cái cung long cốt này ——

Thì ra hắn vốn không đủ dũng khí để cầm nó.

Cái cung này, một khi lên dây, chính là phản bội triều đình. Hắn còn có đường lui, cho nên hắn không muốn đi nước cờ này trước.

Đột nhiên Lý Uyển sửng sốt, sờ sờ ngực mình, chạm tới một thứ cưng cứng, lấy ra nhìn, vẫn còn lộ một chút ánh sáng màu lam nhạt.

Huyền quy tâm giáp trăm năm, mặt Hộ Tâm kính này Lý Uyển chưa bao giờ lấy ra khỏi ngực, hắn biết nếu muốn cắt đứt quan hệ thì phải trả lại cho Ảnh Thất, nhưng hắn không muốn trả lại, bất luận thế nào cũng không muốn trả, cho dù hồ đồ cũng biết, một khi trả lại Hộ Tâm kính này cho Ảnh Thất, hai người bọn họ nhất định sẽ không thể nào nữa.

Lý Uyển như kẻ khổ hạnh bắt được tia sáng le lói từ trong vực sâu, một khi bắt lấy được rồi, chết cũng không chịu buông tay.

Ánh mắt thống khổ bài xích của Ảnh Thất lại hiện lên trước mặt, Lý Uyển nhớ lại, lúc nãy khi sờ tìm khăn tay trong ngực, Ảnh Thất đã lộ ra ánh mắt sợ hãi như thế.

Y sợ hãi, mặc dù đã trở nên lãnh khốc giết người không chớp mắt, nhưng vẫn sợ mình trả Hộ Tâm kính này lại cho y.

Lý Uyển cười rộ lên, áp Hộ Tâm kính vào ngực, gắt gao ôm lấy. Nắm tay siết chặt lại, nước mắt không kìm được mà trào ra, hắn tự nguỵ trang mình thành kẻ tiêu dao tự tại, áp lực không chỗ phát tiết nhiều năm như vậy, sắp phát điên rồi.

Hắn trở nên nổi giận, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị Lý Uyển đập nát, hắn không nhịn được mà gầm lên, thất thố, tóc dài tán loạn che đi mồ hôi và nước mắt trên gương mặt, hắn ôm hộp cung khóc rống lên, tựa như ôm lấy cái lồng giam xiềng xích của đời mình.

Thời gian để cho hắn tự do thống khổ không nhiều lắm.

Chỉ có nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, hắn cất hộp cung vào ngăn bí mật dưới gầm giường, rửa sạch mặt, cột tóc lên, đổi một thân y phục tím nhạt, gọi Lưu Ngọc một tiếng.

Lưu Ngọc ở bên ngoài nơm nớp lo sợ nghe động tĩnh bên trong, vẫn luôn không dám đi vào, nghe thế tử điện hạ gọi mình, lúc này mới dám nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

Lưu Ngọc sớm đã bị thích khách doạ sợ tới mức hoa dung thất sắc, lại thêm thế tử điện hạ vô duyên vô cớ tức giận, sợ hãi nhón chân bước qua hỗn độn dưới đất, run rẩy đến bên cạnh Lý Uyển: “Điện, điện hạ……”

“Đừng không có tiền đồ như vậy.” Lý Uyển mỉm cười, chế giễu tiểu nha đầu nhát gan, nói không sao cả, “Đi nhà kho lấy Long Huyết đan cho Ảnh Thất chữa thương đi.”

Lưu Ngọc trừng lớn đôi mắt: “Long Huyết đan? Chính là……”

“Sao?”

Lưu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở: “Này…… Long Huyết đan quá trân quý, ý nô tỳ không phải vương phủ không chi nổi mấy lượng thuốc này, chỉ là…… Người chỉ thưởng mỗi Ảnh Thất đại nhân, có phải quá không thích hợp rồi hay không…… Nô tỳ thấy mấy quỷ vệ đại nhân khác cũng bị thương, chi bằng, người thưởng bình thường một chút cũng được rồi.”

Lý Uyển nghĩ nghĩ, cũng có lý. Quỷ vệ rất ít, đúng là thưởng phạt thì không nên thiên vị.

“Vậy lấy thêm sáu phần giống nhau, chia cho những người còn lại.”

Lưu Ngọc nuốt nước miếng, âm thầm tính tính, thế tử điện hạ này chỉ nói nhẹ nhàng một câu, mấy ngàn lượng bạc liền bay theo gió.

“Vâng, nô tỳ đi ngay. Người… người có sao không?” Lưu Ngọc thử thăm dò Lý Uyển, theo bản năng nhìn qua đống hỗn loạn dưới đất.

Lý Uyển nhẹ nhàng nói: “Ngày mai gọi người đến đây thu dọn, nói ta bị thích khách dọa, cả đêm phát điên.”

“…… Vâng.” Lưu Ngọc chỉ đành đáp ứng, nhìn Lý Uyển muốn nói lại thôi.

Lý Uyển nhướng mày: “Có chuyện gì thì nói.”

Lưu Ngọc đi đến bên cạnh Lý Uyển, vuốt vuốt vai hắn, khuyên nhủ: “Điện hạ, đừng tự ép mình như vậy, nếu Vương phi còn sống, nhất định không muốn thấy người đau khổ như thế.”

Lý Uyển trầm mặc, nhếch lên khóe miệng, hài hước nói: “Nếu có một ngày, Tề Vương phủ bị thế gian thóa mạ, từ con cháu hoàng tộc thành tù nhân chỉ trong một đêm, ngươi sợ không?”

Lưu Ngọc đơn thuần, ngốc ngốc mà trả lời: “Chỉ cần có điện hạ ở đây, nô tỳ không sợ.”

Lý Uyển cười rộ lên: “Đi đi.”

“Nô tỳ cáo lui.”

Một lát sau, Ảnh Tứ cầu kiến. Mới sáng sớm, giờ này cũng chỉ có Ảnh Tứ dám đến quấy rầy. Đúng lúc Lý Uyển lại không ngủ được, ngáp ngắn ngáp dài nghe Ảnh Tứ bẩm báo chuyện lần này, báo cáo thương vong của ảnh vệ vương phủ.

Ảnh Tứ quỳ một gối dưới chân Lý Uyển, hờ hững nói: “Quỷ vệ Ảnh Thất Ảnh Diễm bị thương nặng, mười một ảnh vệ trọng thương, đã đưa đi y điện chữa trị, hai người bỏ mình, còn lại tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Ba mươi mốt người bị thương nhẹ.”

“Điều tra rõ là nhà ai ủy thác?” Lý Uyển mỏi mệt xoa xoa mi tâm, “Là Thừa tướng, hay là có kẻ khác nữa? Có liên quan tới chuyện của Trần Nguyên Lễ lúc trước không?”

“Chưa điều tra rõ, thuộc hạ sẽ tiếp tục thẩm vấn, nhanh chóng bắt dư nghiệt làm nội ứng trong phủ.”

“Ừ.” Lý Uyển nhẹ giọng thở dài, “Gần đây thân thể của phụ vương không tốt, thừa dịp phụ vương bị bệnh nằm trên giường lại chạy tới làm loạn. Vương phủ nghiêm ngặt, không thể nào có chỗ hổng lớn như vậy, để cho quá nhiều thích khách lẻn vào trong phủ mà không hề hay biết, tất nhiên có gian tế tiếp ứng, điều tra cho kỹ, một tên cũng không được bỏ sót.”

Mọi người đều biết, thế tử điện hạ hận nhất phản đồ, bất kỳ gian tế nào bị tóm ở vương phủ, không một ai được toàn thây.

“Điện hạ, người còn nhớ chuyện người muốn đề bạt Ảnh Thất không.”

Lý Uyển nhíu mày: “Ừ.”

Ảnh Tứ thấp giọng nói: “Y huấn luyện khắc khổ, thiên tư hơn người, có khả năng nhìn toàn cục diện, hiện tại đã có thể đảm nhiệm vị trí cường công trong đội, nếu có thể chân chính được vương phủ tín nhiệm, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vương phủ.”

Lý Uyển chống cằm xuất thần, cảm thấy thật không dễ gì mới có một người được Ảnh Tứ khen ngợi, người này vẫn là Tiểu Thất, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.

Ảnh Tứ lấy một tờ giấy ra, đặt trước mặt Lý Uyển: “Khảo nghiệm cuối cùng sẽ rất tàn nhẫn, nếu người đồng ý, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Lý Uyển nhíu mày: “Có nguy hiểm không? Sẽ tổn thương y sao?”

Ảnh Tứ bình tĩnh nói: “Nếu y đủ trung thành, chắc chắn không xảy ra chuyện.”

Lý Uyển cắn môi: “Ngươi bảo đảm không?”

Ảnh Tứ gật đầu: “Điều kiện tiên quyết là y tuyệt không được hai lòng, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của người.”

Lý Uyển rất tin tưởng lòng trung thành của Ảnh Thất, lấy thiên hương mẫu đơn ấn ra, hung nóng lên một chút ở lư hương, ấn lên tờ giấy của Ảnh Tứ.

Ảnh Tứ định cáo lui, Lý Uyển gọi hắn lại, dặn dò nói: “Nếu y…… Không trung thành…… Cũng đừng tổn thương y, để y đi, đừng làm y bị thương.”

Ảnh Tứ thu giấy, khẽ nhếch cằm, lạnh giọng hỏi: “Điện hạ, không phải người hận nhất phản đồ sao?”

Lý Uyển cười cười: “Nếu Ảnh Thất là phản đồ thì tốt rồi. Ta có thể tùy ý sủng ái y, ôm y hôn y, thậm chí phế đi võ công y rồi bế lên giường của ta. Ngươi có biết y ngoan ngoãn biết bao nhiêu không, y một đường đuổi theo ta đến vách núi nơi chôn cất mẫu phi, lúc ấy y cho rằng ta muốn nhảy vực, nhảy xuống theo ta, sau lại thấy ta ngồi trên bãi đá, lập tức đỏ mặt xấu hổ.”

Lông mày Ảnh Tứ giật giật.

“Lúc y đi đã hôn chỗ này của ta.” Lý Uyển nâng tay lên cho Ảnh Tứ xem, chỉ vào lòng bàn tay nói, “Thấy không, là chỗ này. Nhưng dường như y đã không còn thích ta nữa.”

Ảnh Tứ hít một hơi thật sâu, muốn cắt ngang định cáo lui, nhưng mà thế tử điện hạ thật sự muốn giãi bày tất cả nỗi lòng, hắn không chen vào được câu nào.

Còn có đối tượng nào để dốc hết bầu tâm sự tốt hơn ảnh vệ chứ? Quỷ vệ —— không những sống, lại còn kín miệng.

Lý Uyển nhoài người nằm lên án thư: “Có phải ngươi luôn quan sát Ảnh Thất hay không? Buổi tối y đi ngủ có nhớ ta không? Y sẽ tự mình giải quyết chuyện ấy sao? Chắc bây giờ y hận ta lắm đúng không, y có mắng trộm ta không?”

Ảnh Tứ đạp cửa bỏ đi.

Lý Uyển nằm sắp lên bàn, úp mặt vào khuỷu tay.

“Ai.”

Ảnh Thất không có sức lực đi y điện, chỉ có thể đỡ cánh tay đi vòng quanh chỗ ở, uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi một chút.

Khi trở về, một gã sai vặt thở hổn hển chạy theo sau, lấy bình lưu ly trong ngực ra đưa cho Ảnh Thất, xoa xoa ngực nói: “Ảnh Thất đại nhân…… Này, đây là Long Huyết đan điện hạ ban thưởng, thuốc bổ gân cốt, Lưu Ngọc cô nương sai tiểu nhân mang tới cho ngài.”

Là Tiểu Phúc Tử thường đi theo bên người Lưu Ngọc, vóc người hắn nhỏ con, nhưng tay chân linh hoạt, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đơn thuần chân chất, nói chuyện có hơi khờ, cực kì dễ chịu.

Ảnh Thất nhận lấy: “Tạ điện hạ nhớ ban thưởng, cái này quý quá rồi.”

“Nhưng điện hạ đau lòng ngài.” Tiểu Phúc Tử thở hổn hển mấy hơi, cười ngây ngốc, “Đại nhân làm gì làm đi, tiểu nhân còn phải đi đưa thuốc cho mấy vị đại nhân khác nữa.”

Tiểu Phúc Tử thấy y phục ảnh vệ trên người Ảnh Thất dính đầy máu đen, bị thương không ít chỗ, liền thuận tay lấy bộ y phục trên cánh tay mình quải lên vai Ảnh Thất: “Vốn dĩ y phục sạch này tiểu nhân định mang cho bọn thị vệ, đại nhân mặc trước, y phục ngài hỏng rồi, hôm khác tiểu nhân báo chức điện may cho ngài bộ mới.”

Ảnh Thất ừ một tiếng, không có biểu cảm gì, bỏ đi.

Trở về chỗ ở đóng cửa kéo rèm, Ảnh Thất bò lên giường đệm, cởi quần áo, lộ ra vết thương chồng chất sau lưng, cái mới chồng lên cái cũ, bả vai phải in lên một chữ ảnh, chứng minh thân phận ảnh vệ Ảnh Cung.

Ảnh Thất cầm cái bình thuốc lưu ly ngồi đực ra, dốc ra một viên thuốc màu đỏ đen, nhìn một lúc lâu, lại cẩn thận cất bình thuốc vào trong góc tủ.

“Nhưng điện hạ đau lòng ngài.” Lời nói nịnh hót vụng về của Tiểu Phúc Tử quanh quẩn bên tai.

Không, điện hạ không hề đau lòng ta, có cầu xin cũng vô dụng.

“Tiểu Thất? Làm gì đó.” Ảnh Ngũ thò vào cửa sổ nhìn y, “Ngươi giấu cái gì đấy.”

Ảnh Thất xoay người nắn vết thương, im lặng không đáp.

Ảnh Ngũ tò mò đẩy cửa sổ nhảy vào, ôm chầm lấy vai Ảnh Thất, thấy cơ thể y gầy nhưng rắn chắc, trên lưng có mấy chục vết sẹo tím đen sâu hoắm, tuy đã khép miệng, nhưng có thể nhìn ra nó đã tổn thương ở bên trong, rất khó hồi phục.

“Vết thương này còn chưa lành à, gần một năm rồi.” Ảnh Ngũ nhíu mày hỏi, “Còn đau không.”

“Thỉnh thoảng.” Ảnh Thất thuận miệng nói.

Vết thương Diêm hình để lại rất khó hồi phục, bởi vì lấy muối trộn lẫn độc làm tăng thêm đau đớn, cho dù cứu chữa kịp thời, kéo được mạng về, mỗi khi trời đổ mưa thì trở nên đau nhức dữ dội, chỉ có thể cố chịu để chúng lành dần theo thời gian.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 38
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...