Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 40

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ảnh Tứ vừa mới thẩm vấn gian tế xong, bị Ảnh Ngũ kéo đi ăn cơm, vận một thân thường phục ra khỏi phủ, thường ngày công vụ của Ảnh Tứ rất bận rộn, ít khi đi chơi, lúc nào cũng bị Ảnh Ngũ lôi lôi kéo kéo, đẩy đi dạo khắp nơi, tuy mặt hắn nghiêm túc, nhưng đa phần sẽ không cự tuyệt.

Ảnh Ngũ tung hứng mấy văn tiền, cười hi hi: “Mua hoa sinh tô thừa ba văn tiền, chúng ta đi đâu chơi chút đi?”

Ảnh Tứ vô cảm: “Ta muốn hồi phủ.”

Ảnh Thất cầm mật thư của thế tử, đi tắt qua ngõ bắc, đuổi theo hai người sóng bước nhàn tản phía trước. Thấy Ảnh Tứ cũng ở đây, Ảnh Thất hơi do dự không tiến tới, Ảnh Ngũ tinh mắt, nhìn thấy người quen, tức khắc hớn hở vẫy tay: “Tiểu Thất! Đi đâu đấy?”

Ảnh Thất bước tới chào thống lĩnh một cái, lãnh đạm nói, “Ta đi công vụ, đi ngang qua.”

“Ừ.” Ảnh Tứ nheo mắt lạnh lùng nhìn y, vỗ vỗ vai y, lúc tay buông xuống trượt qua đai Bách Nhận của Ảnh Thất một cái.

“Đi ngang qua?” Ảnh Ngũ đẩy ca hắn ra, ôm cổ Ảnh Thất, kéo y đến đầu hẻm tránh Ảnh Tứ đi, nhỏ giọng cười nói, “Tìm ta có việc sao?”

“Ừ.” Ảnh Thất móc túi kim qua tử thế tử vừa thưởng ban nãy từ trong ngực ra đưa cho Ảnh Ngũ, “Đổi đi.”

Ảnh Ngũ thuận tay cầm lấy ước lượng: “A, điện hạ bất công quá…… Sao lại cho ngươi nhiều vậy.”

“Đổi đi.”

Ảnh Ngũ híp mắt cười, ghé sát vào y: “Nói trắng ra thứ ngươi muốn là đồ của điện hạ đúng không?”

Ảnh Thất ngẩn ra một chút, nói: “Không phải.” Vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Đúng là như vậy. Cho dù thế nào, muốn chính là muốn, không lừa được chính mình, không vì cái gì cả.

“Được được được, ta không đoán mò nữa.” Ảnh Ngũ đào đào trong ống tay áo, lấy ngọc bội mỡ dê ra ném cho Ảnh Thất, choàng qua vai y, “Ngọc là ngọc tốt, đáng tiếc là đồ của vương tộc, muốn đến chợ đen đổi bạc, phiền lắm, đổi cho ngươi. Ai, ngươi có chân trong chợ đen sao, thứ này không bán ở chợ được, cũng không thể cầm, tiệm cầm đồ sẽ báo quan mất.”

“Ừ.” Ảnh Thất cầm ngọc bội, nói cảm tạ, nhón chân nhảy lên tường, lắc mình biến mất.

“Cảm tạ cái gì…… Tiểu tử ngốc này, bị người ta bán đi còn sợ không kiếm được tiền cho người ta.” Ảnh Ngũ không thể hiểu nổi, ước lượng độ nặng của túi kim qua tử, vui vẻ nhảy nhót, buổi tối nhất định phải đi đổ phường Mãn Đình Hoan một chuyến.

Ảnh Tứ đứng tại chỗ đợi một lúc lâu, thấy Ảnh Ngũ trở về, hỏi: “Chuyện gì.”

“Có thể có chuyện gì chứ, đi ăn cơm, thôi lát nữa người ta dọn sạp.”

Ảnh Tứ nhàn nhạt nói: “Còn chưa được một năm, chưa tới lúc có thể tin tưởng.”

Ảnh Ngũ nhếch miệng: “Ảnh Thất? Ta cảm thấy có thể tin được.”

Ảnh Tứ không tỏ ý kiến: “Dựa vào cái gì.”

“Trực giác.” Ảnh Ngũ nhướng mày, “Y không giống chúng ta, y thích điện hạ.”

Si mộ và trung thành, vốn dĩ không hề như nhau, đêm nay sẽ chứng minh điều đó.

Tháng mười khẽ lạnh, hoàng hôn buông xuống, tuấn mã và phi điểu phi nước đại trong đêm tối, còn có một hắc y ảnh vệ nhanh như gió.

Ảnh Thất lướt qua giữa trời chiều, xung quanh là rừng cây âm u, mũi chân chạm đất nhẹ như phong hồng lạc thụ*, không một dấu vết.

*Phong hồng lạc thụ: lá phong đỏ rơi.

Không có bất cứ thứ gì đuổi kịp y, tuấn mã, phi yến, hay là gió đi nữa. Đây là khinh thân thuật trời sinh, cầu mà không được, thế gian này được mấy cao thủ đuổi kịp Ảnh Thất, nếu y là một chú nai hoang dã trong rừng, y sẽ chạy tới chân trời góc bể, không ai có thể làm y bị thương.

Có người vốn bị nhốt ở trong lồng, còn y tự nguyện bước vào đó.

Sau eo y quải đôi bích sắc trường kiếm, thân kiếm xanh biếc uốn lượn như xà, là binh khí khi ra khỏi Ảnh Cung, nhưng mũi kiếm này đã dính không ít máu của đồng bạn, Ảnh Thất luôn có thể nghe thấy tiếng gào khóc của thanh xà kiếm lúc nửa đêm.

Kiếm này không hợp với y, Ảnh Thất người này, lạnh nhạt có thừa, lệ khí không đủ —— y như một tờ giấy trắng, không chịu nổi bị nghi ngờ, cuối cùng sẽ để lộ chỗ hổng mặc người xâu xé.

Dọc đường đi dừng chân nghỉ ngơi khoảng mười lần, vào thành Lâm Châu, Ảnh Thất uống chút nước khi đi qua khe núi, tuỳ tiện ăn mấy món đơn giản, sợ chậm trễ chuyện quan trọng của thế tử.

Ảnh Thất rút thư ra khỏi vạt áo kiểm tra lại một lần, lá thư này tương đối đơn giản, chỉ là một tờ giấy, tùy tiện gấp lại, cũng không niêm phong, mặc dù không mở ra, cách lớp giấy mỏng nhìn kỹ một chút, là có thể nhìn ra chữ bên trong.

Y cuối đầu xem lá thư trong tay, bỗng nhiên ý thức được suýt nữa thấy nội dung bên trong, cả người run lên, cất lá thư vào vạt áo, điện hạ đã dặn, đây là cơ mật liên quan đến sự tồn vong của vương phủ.

Ngõ phố Lâm Châu sáng sớm cũng mới vừa thức giấc, mùi hương gạo nếp ngó sen thơm ngát dịu ngọt bay khắp nơi, các cửa hiệu bày trà bánh ra trước cửa, Ảnh Thất nhịn đói hai ngày, sớm đã không còn cảm giác gì, dạ dày quặn lên từng cơn, y dựa vào vách tường xoa xoa bụng, khát nước rất nhiều, chạy nhanh để truyền tin, lại ngồi xuống hít thở uống một chút nước.

Cửa hiệu trà bánh bên cạnh nghe rất bận rộn, tiểu nhị xách ấm trà nóng đi qua đi lại mấy bàn thực khách, đúng lúc tiếp đón một bàn khách: “Ui, nghe giọng khách quan chắc là đến từ Lĩnh Nam đúng không? Lĩnh Nam là một địa phương tốt! Sáng sớm tinh mơ uống chút trà ấm cả người.”

Nhĩ lực Ảnh Thất tốt, nghiêng người qua liếc một cái, thấy một vài vị nam tử nghiêm chỉnh ngồi trên bàn kia, người nào cũng khoác chiếc áo lông mỏng trông có vẻ phong trần mệt mỏi, không giống như từ Lĩnh Nam tới, đúng lúc người ở Việt Châu cũng ăn mặc thế này.

Ngồi ở phía đông là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc cột đuôi ngựa, tay cầm một chiếc cung sừng hươu sơn đỏ, lưng đeo bao đựng tên, tuy ăn mặc bình dị, nhưng lại toả ra khí chất thanh quý từ trong cốt cách, cũng không giống một thợ săn.

Thanh niên cởi áo ngoài, lộ ra xiêm y đỏ đậm bên trong, trên cổ đeo một cái khoá hình vòng cung bằng vàng.

Ảnh Thất đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy dây cung căng một tiếng, mũi tên đã phóng đến giữa mày, cung tiễn xé không vô thanh vô tức, ánh mắt Ảnh Thất quắc lại, bước chân khẽ dời, nương theo hướng mũi tên lùi qua trái nửa bước, thoáng chốc, mũi tên kia sượt qua cánh tay phải của Ảnh Thất ghim vào vách tường, chưa vào sâu quá ba tấc, lực tay kinh người.

Ảnh Thất không dùng khinh công trốn tránh, miễn cho người khác để ý. Xoay người đáp xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua cung tiễn trên người thanh niên.

“Công tử! Đừng nháo ở Lâm Châu!” Mấy người bên cạnh ra vẻ muốn giữ người thanh niên lại. Trong đó có một thanh niên biết lý lẽ thấp giọng nhắc nhở: “Mạt huynh, đừng gây chuyện.”

Khoé miệng Lý Mạt hơi nhếch lên, nhướng mày liếc Ảnh Thất, cầm cung sừng hươu chu vân* đi đến gần vách tường, sờ sờ vết nứt chỗ mũi tên cắm vào, kéo con thằn lằn đang bị đóng chặt trên tường xuống, lắc lắc trước mặt Ảnh Thất, giương miệng cười: “Xin lỗi, ta chỉ là muốn bắt con trùng nhỏ.”

*Chu vân: vân trên cây cung màu đỏ.

Thân thủ vị công tử này không thể coi thường, thiện xạ không đủ để khen ngợi tài bắn cung này, ếch ngồi đáy giếng, đủ thấy đăng phong tạo cực*.

*Đăng phong tạo cực: đạt tới đỉnh cao.

Lý Mạt nghiêng người dựa vào tường, giơ tay cầm lấy lọn tóc buông ở đầu vai Ảnh Thất, đôi mắt hẹp dài rũ xuống nhìn y, mỉm cười hỏi: “Công phu không tồi, xin hỏi quý danh?”

Giọng nói người này có chút quen tai. Ảnh Thất cẩn thận nghĩ lại, làm sao cũng không nhớ nổi mình đã gặp qua vị thiếu gia này khi nào.

“Tại hạ là hạng vô danh, đừng để vấy bẩn tôn nhĩ.” Làm ảnh vệ, ghét nhất là bị người khác đụng chạm, Ảnh Thất theo bản năng phẩy tay hắn, nhẹ giọng nói: “Công tử không cần phải tiễn.”

Lý Mạt nhìn hắc y nhân kia leo qua bức tường rồi biến mất, tay trái vẫn còn giữ nguyên động tác vuốt tóc y ban nãy, ngẩn người.

Hắn ném con thằn lằn chết kia đi, nhíu mày, người bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: “Công tử, người ta chỉ vừa vặn đi ngang qua, lại không phải tiểu cô nương, ngài tội gì……”

“Mắt ngươi tinh nhỉ, còn biết không phải tiểu cô nương.” Lý Mạt xách cổ áo người nọ lên, hung hăng nhét con thằn lằn chết vào miệng gã, ném qua một bên, cười hừ ngồi xuống bàn, đá eo người nọ đang lăn lộn nôn mửa dưới đất, cười mắng, “Thân thủ này tuyệt phi tục vật, ta không nên kết giao sao? Đáng tiếc che mặt, không thấy được gương mặt thật.”

Người bên cạnh chỉ đành đáp lại: “Vâng…… Công tử chưa chịu trở về sao? Chuyến đi Việt Châu này, chuyện quan trọng đều an bài xong cả rồi, sắp tới kinh thành tập hội, con cháu vương tộc đều phải tham dự, bên phía Lĩnh Nam đang chờ ngài trả lời……”

“Kinh thành tập hội còn phải hai tháng nữa, gấp cái gì.”

Lý Mạt phủ thêm áo choàng, sai người vứt một khối bạc xuống, phất tay áo rời đi.

Đợi cho đám người đi rồi, Ảnh Thất lạnh lùng phủi phủi bụi trên vai mình, vô cùng phiền chán. Phàm là gặp loại quý tộc ăn chơi trác táng không coi ai ra gì thế này, tự đáy lòng Ảnh Thất sinh ra một loại khinh thường bùn nhão không đắp nổi tường.

Đảo mắt lại nghĩ tới thế tử gia nhà mình.

Công vụ trên người, không thể chậm trễ, Ảnh Thất không kịp phân tâm nhiều, nhanh chóng rời đi.

Nhắc đến quý tộc Lĩnh Nam thật ra không nhiều lắm, chỉ có vài người, cũng không thay đổi.

Lĩnh Nam Vương Lý Văn Yến, Lĩnh Nam Vương thế tử, Lý Mạt.

Tuỳ tùng phía sau đuổi theo Lý Mạt hỏi: “Công tử, ngài đi đâu thế?”

“Lão tử có hẹn.” Lý Mạt cười ha ha, xé mặt nạ dịch dung xuống, gảy gảy dây cung, cười nói, “Đi chơi với người phương bắc, ở Lĩnh Nam đã nghe Lâm Châu bên này rất giỏi đánh bạc, ta sớm đã thèm đỏ cả mắt, đi.”

Bên phía Tề Vương phủ, Ảnh Tứ đến thư phòng thế tử điện hạ hồi bẩm.

Lý Uyển thấy Ảnh Tứ đến, không đợi cho hắn nói chuyện, trước tiên lấy một chồng thư tình đẩy đến cho hắn: “Cái này.”

Ảnh Tứ nheo mắt lại, trông thấy câu “vô cùng say đắm” ở dòng đầu tiên, liền biết chắc chắn không phải thứ có ích gì, hít vào một hơi định bẩm báo chính sự.

Lý Uyển chống cằm nói: “Ngươi đọc giúp ta.”

Ảnh Tứ đặt một phong thư tay lên chồng thư tình trước mặt Lý Uyển, mạnh mẽ cáo lui.

Lý Uyển bị người ta lạnh nhạt, có hơi sa sút, tiện tay cầm lấy lá thư Ảnh Tứ đưa đến nhìn thoáng qua ——

Là phong thư tay hắn muốn Ảnh Thất đưa tới Lâm Châu.

Lưu Ngọc bưng trà bánh đang định vào thư phòng, bỗng nhiên cửa mở, Lý Uyển khoác một chiếc áo lông xanh đen, vội vã đi ra.

Lưu Ngọc vội vàng đuổi theo: “Điện hạ! Điện hạ đi đâu?”

Lý Uyển có vẻ vô cùng nóng nảy, hỏi: “Ảnh Sơ về rồi phải không?”

“Vâng, vâng, Ảnh Sơ đại nhân mới vừa hồi phủ, hẳn bây giờ sắp tới phục mệnh.” Lưu Ngọc vội vàng đuổi theo Lý Uyển giải thích.

Lý Uyển vẫy vẫy tay: “Ta ra ngoài đi dạo, Ảnh Sơ đi theo ta, không có chuyện gì đâu. Dọn mấy thứ trong phòng ta, đừng kinh động phụ vương, mấy ngày nữa ta về.”

“Vâng……” Lưu Ngọc chỉ đành gật gật đầu, nhìn theo thế tử điện hạ đi chuồng ngựa hậu viện dắt ngựa, đảo mắt nhớ tới lời điện hạ dặn dò, vội vàng trở về thư phòng thế tử.

Trên mặt đất rơi mấy bức vẽ, Lưu Ngọc nhặt lên gom lại, nàng chưa từng đọc sách, chữ xem không hiểu, nhưng mà tranh nhìn thì biết ngay.

Mặt Lưu Ngọc đỏ lên: “Điện hạ vẽ Ảnh Thất đại nhân nhiều như vậy làm gì……”

Vừa quay đầu lại lại thấy lệnh bài điện hạ còn để trên bàn, Lưu Ngọc sợ hãi kêu lên, cầm lấy chạy ra ngoài: “Điện hạ! Điện hạ! Người chưa mang theo lệnh bài!”

Lý Uyển sớm đã dẫn theo Ảnh Sơ rời khỏi phủ.

Vừa chạy vừa tức muốn hộc máu mà mắng: “Khảo nghiệm con mẹ nó!! Ảnh Tứ đây là chê ta sống quá thoải mái đúng không?!”

Ảnh Thất lượn vài vòng thành Lâm Châu, trước tiên chưa đi hạnh đường, mà lẳng lặng chờ hai ngày, cảnh giác cái đuôi gần đó, tìm một cái đình nhỏ tránh gió nghỉ ngơi, an tĩnh dựa vào cột đình, trong tay cầm miếng ngọc bội mỡ dê đổi với Ảnh Ngũ.

Cảm xúc chạm vào ngọc bội rất ấm áp, trơn bóng trắng tinh, phảng phất một mùi trầm hương nhàn nhạt, giống như mùi trên người thế tử điện hạ.

Kỳ thật Ảnh Thất không có cách qua tay để bán miếng ngọc này ở chợ đen, y chỉ là rất muốn thứ này, giữ chặt độ ấm trong lòng bàn tay, tựa như được thế tử điện hạ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay.

Y đã không còn muốn mấy điều này, chỉ là nhịn không được, đành mặc chính mình rơi vào trầm luân, chỉ cần không tới gần thế tử điện hạ là được.

———— Hoàn quyển 1 ————

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...