Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 48

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ảnh Thất bị kéo vào nhã gian Diệu Kim Các ở lầu hai, Lý Mạt thuận chân đá cửa phòng, thong thả đi tới ngồi xuống cạnh bàn trà, cởi bỏ ngoại y, lộ ra một thân y sam hoa văn hình hồ điệp đỏ thẫm bên trong, ôm trường cung sừng hươu nhàn nhã nhấc chân, cằm khẽ hất lên, liếc nhìn Ảnh Thất, mũi chân điểm điểm hai nhịp trên mặt đất.

Hai ám vệ buông Ảnh Thất ra, Ảnh Thất lạnh lùng đứng trước mặt Lý Mạt.

“Lý Uyển không dạy ngươi thế nào là quy củ sao.” Lý Mạt gõ gõ mặt bàn, khoé miệng nhếch lên, “Đã là thị vệ, thì phải học lại cái thái độ hầu hạ chủ tử, Uyển nhi quá mềm lòng, vậy để ta đây thay hắn quản giáo tiểu gia hoả không biết trời cao đất dày nhà ngươi.”

Ảnh Thất vẫn cúi đầu, thần sắc lãnh đạm.

Hai ám vệ phía sau đã mơ hồ nhận ra, tính tình thiếu niên này ẩn nhẫn cố chấp, bình tĩnh một cách thờ ơ, dường như chỉ cung kính nghe theo mỗi mình chủ tử y, chỉ sợ không phải thị vệ, hẳn là một ám vệ.

Nhưng trong đội ngũ ám vệ ảnh vệ có một luật bất thành văn, nếu chỉ nhận một chủ duy nhất thì phải mặc y phục ảnh vệ, đây là tượng trưng cho quyền lực và nơi người đó thuộc về, là minh chứng cho vật sở hữu đã có chủ, bất luận có thân phận thế nào, nếu không muốn trở mặt với đối phương, thì không được tuỳ tiện động vào ảnh vệ của người đó.

Dùng thuật ngữ giang hồ mà nói, chính là đánh chó phải nhìn mặt chủ, ảnh vệ là tay sai của chủ nhân, giống như thể hiện uy quyền lãnh thổ vậy.

Nếu mặc y phục của thị vệ, có nghĩa hắn chỉ là một nô bộc bình thường, hoặc là một món đồ chơi tuỳ tâm trạng của chủ nhân, có thể tuỳ tiện vứt bỏ, hoặc mang nó tặng cho người khác.

Chỉ sai một chữ, cách nhau tựa trời với đất.

Lý Uyển không hề biết đường ranh giới vô hình này của ảnh vệ, ngược lại, Lý Mạt từng ở trong quân ngũ rất rõ chuyện đó, hắn cố ý lợi dụng quy tắc này, cho dù Lý Uyển có biết cũng không làm gì được.

Thậm chí ngay cả Ảnh Thất cũng chưa từng nghĩ nhiều, cho đến khi bị hai tên ám vệ phía sau đá vào đầu gối, bị cưỡng ép quỳ trước mặt Lý Mạt, mới đột nhiên nhớ tới lời cảnh báo của Ảnh Ngũ trước kia, khi ấy y cũng không để nó trong lòng.

Ảnh Thất không thèm giãy dụa, y không xác định được vị Lĩnh Nam Vương thế tử cùng ngồi cùng ăn với điện hạ nhà mình này là địch hay bạn, quan trọng hơn cả là lời dặn dò của điện hạ: Người gặp đêm nay thân phận cao quý, thận trọng cả lời nói và hành động, không cần nhiều lời, cũng không cần để lộ thân thủ.

Sàn đá cứng ngắc lạnh lẽo cộm đầu gối rất đau, Ảnh Thất cũng không hề chớp mắt, im lặng quỳ trước mặt Lý Mạt, chờ hắn tùy ý xử lý, dù sao cũng là Ảnh Thất đắc tội hắn, thân phận đối phương tôn quý, có bị trách phạt cũng là lẽ thường tình.

Lý Mạt thấy bộ dạng sỉ nhục vì bị cưỡng ép của Ảnh Thất, nhe răng cười rộ lên, trường cung linh hoạt xoay hai vòng giữa các ngón tay, sừng hươu ở đuôi cung đột ngột đánh vào vai Ảnh Thất, nhìn như không có tí lực nào nhưng lại khiến toàn thân Ảnh Thất run rẩy, đầu vai lập tức đau nhức lên, toàn bộ cánh tay tê nhũn cả ra.

“Mở vai ra, quỳ thiếu lễ độ như vậy, là đang vả vào mặt chủ tử ngươi đấy.” Lý Mạt khẽ nâng cung lên, đặt ở hạ cằm Ảnh Thất, ép y ngẩng đầu lên nhìn mình.

Ảnh Thất bị ép ngẩng đầu, giọng khàn khàn, khẩu thị tâm phi nói: “Tiểu nhân không biết thân phận công tử, là lỗi của tiểu nhân.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên trường cung rút khỏi vị trí cằm y, đánh một vòng giữa ngón tay Lý Mạt, lại đột nhiên đập vào lưng Ảnh Thất lần nữa.

Sau lưng y còn có vết thương Diêm hình để lại rất sâu, bình thường dù không chạm vào cũng vô cùng đau đớn, huống chi là hình phạt khắc nghiệt này, đôi tay Ảnh Thất chống xuống đất, cả người co rút, cuộn người thành một khối, thống khổ mà hít hơi lạnh.

“Mỏng manh vậy à? Không nói ta còn tưởng ngươi là một tiểu cô nương, mới đánh hai cái đã chịu không nổi rồi?” Lý Mạt thu cung, bắt tréo chân, nắm lấy tóc Ảnh Thất, mạnh mẽ xách người lên, kéo tới trước mặt mình.

“Tiểu tử, chủ tử ngươi quá sủng ngươi rồi, lúc trước ta hành bốn người Ám Hỉ Ám Bi bọn họ, thủ đoạn còn lợi hại hơn nhiều.” Lý Mạt lướt qua hai ám vệ đang giữ Ảnh Thất, “Chủ tử ngươi tự mình dạy dỗ ngươi sao? Ha, ta quên mất, bách vô nhất dụng thị thư sinh, hắn căn bản còn không quất nổi sợi roi mà. Đúng rồi, nhìn gương mặt trắng nõn này của ngươi, Uyển nhi sao nỡ xuống tay.”

Vết thương cũ vừa mới bị động một chút, vết thương Diêm hình gần phế phủ, bỗng nhiên bị ảnh hưởng, khoé miệng Ảnh Thất chảy ra tơ máu, lỗ tai ong ong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Chỉ là một tên thị vệ thôi mà…… Uyển ca sẽ không keo kiệt với ta đâu.” Lý Mạt chống má trêu đùa, “Căn cơ cũng không tệ, có thể bồi dưỡng thành người tài. Lâu rồi ta chưa hành hạ ám vệ, tay có hơi ngứa, không ngờ đánh có hai cái mà đã nặng thế sao?”

Ảnh Thất giãy giụa bò dậy, chịu đựng đau đớn xuyên tâm quỳ thẳng người, ngữ khí mạnh mẽ trầm tĩnh: “Tiểu nhân là ảnh vệ bên người thế tử điện hạ.”

Lý Mạt cười lạnh: “Ta chỉ nghe qua thị vệ bên người, đã là bên người…… Còn dám xưng ảnh vệ sao……”

Ảnh Thất không thể giải thích, lòng ghi nhớ dặn dò của điện hạ, chớ đắc tội nhị vị thiên hoàng quý trụ này, không thể phản kháng, chỉ đành yên lặng chấp nhận.

Lý Mạt chậm rãi đứng dậy, thảnh thơi đi qua, nhìn mấy bức danh hoạ trên tường, cuối cùng cầm trường cung chu vân, chọn một mũi tên, nhắm ngay Ảnh Thất, dây cung căng chặt phát ra tiếng huyền cầm vang dội.

“Lần trước chạy nhanh như thế, ta vẫn chưa nhìn rõ chiêu thức của ngươi, tới đây, cho ta xem lại.” Trong lúc nói chuyện, ngón tay Lý Mạt thoáng buông lỏng, vũ tiễn không chút lưu tình lao thẳng về phía mi tâm Ảnh Thất.

Ảnh Thất cắn răng cố nhịn đau, theo bản năng ngửa người lật ra sau, thân mình tưởng như cứng cỏi lại mềm dẻo áp sát mặt đất, mũi tên nọ sượt qua mái tóc Ảnh Thất, cắm sâu vào bức tường sau lưng y.

Miệng vết thương sau lưng lại bị rách dữ dội, thậm chí đã có máu dính vào quần áo, Ảnh Thất xoay người quỳ rạp xuống đất, ra sức nhẫn nhịn.

Hai ám vệ Ám Bi Ám Hỉ ở một bên khoanh tay đứng nhìn, trong lòng thầm đổ mồ hôi cho thiếu niên này, tính tình chủ tử nhà mình tàn nhẫn không ai không biết, bọn họ cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, vạn nhất chủ tử bắn trượt mũi tên nào còn nhanh chóng cứu hài tử kia, cho dù là thị vệ, cũng là thị vệ của Lý Uyển điện hạ, giết chết người thật, tàn cuộc này khó mà thu dọn.

Lý Mạt sách một tiếng, đặt bốn mũi tên lên dây cung một lượt, nhắm thẳng Ảnh Thất, âm thầm đánh cược, không thể không nhìn cho rõ thực lực chân chính của thiếu niên này, mới đoán được rốt cuộc Lý Uyển đã chiêu mộ cao thủ phương nào, dùng thủ đoạn gì huấn luyện ra ảnh vệ, từ lúc Tề Vương phủ sinh Lý Uyển đã che giấu tài năng, tay cầm binh quyền lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh cao, rốt cuộc là thật hay giả.

Ảnh Thất tránh khỏi mấy mũi tên, trên người bị cắt ra vài vết thương, bất luận thế nào cũng không dám dùng mê ảnh bộ.

Mê ảnh bộ không phải do sư phụ của Ảnh Thất Giang Nghê Y truyền thụ, mà là do cung chủ Ảnh Cung tự nghĩ ra, tuyệt chiêu tránh né ám tiễn lưỡi dao sắc bén, người bình thường không thể lĩnh ngộ, trừ phi thân pháp thiên phú kinh người, hơn nữa căn cơ vô cùng tốt mới học được.

Cung chủ Ảnh Cung chỉ truyền cho một mình Ảnh Thất, cũng căn dặn y, tuyệt đối không được để lộ công phu này trước mặt vương tộc hoàng thất.

Người khác không nhìn được, nhưng một khi rơi vào mắt người thạo nghề, Ảnh Cung trong bí ẩn sẽ hoàn toàn bị bại lộ trước mặt thế nhân, Ảnh Thất không thể mạo hiểm như vậy, càng sẽ không vi phạm mệnh lệnh “Không thể bại lộ thực lực”.

Vết thương trên lưng càng lúc càng nghiêm trọng, Ảnh Thất dần dần không chống đỡ được nữa, trong cơn hoảng loạn, cổ tay áo bên phải bị tên ghim vào tường, Ảnh Thất bị giữ lại không thể nhúc nhích.

Mà tài bắn cung của Lý Mạt quá mức tỉ mỉ, thế nên thời gian ngắm chuẩn quá ngắn, không hề lường trước được Ảnh Thất bị dính lên tường, thuận tay buông lỏng, mũi tên tiếp theo liền trực tiếp bay về phía ngực Ảnh Thất.

Ảnh Thất nhìn chằm chằm vào mũi tên đang xé gió lao về phía mình, nếu bây giờ y vẫn cứ không chịu dùng mê ảnh bộ, chết là điều khỏi phải bàn cãi.

Nhưng kể cả lúc cận kề cái chết Ảnh Thất vẫn không hề do dự mà lựa chọn nghe theo mệnh lệnh Lý Uyển.

Thấy y cũng không tránh né, Ám Hỉ Ám Bi biến sắc, phi thân về phía Ảnh Thất, định chặn lại mũi tên kia, bọn họ cách quá xa, lúc mũi tên chạm đến ngực Ảnh Thất, hai gã ám vệ còn cách tận một bước nữa.

Khi mũi tên rời cung Lý Mạt liền biết mình thất thủ, trong lòng run rẩy, chết một tên thị vệ thôi mà, bồi hắn một tên khác là được, chắc là Uyển ca không đến mức vì một nô tài mà trở mặt với ta đi.

Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên tai truyền đến tiến vũ tiễn xé không lao tới.

Hai gã ám vệ đứng gần nhất, tiếng mũi tên vun vút sượt qua bên mặt, lực đạo kinh người, kẻ cầm cung chắc chắn đã dày công khổ luyện không ít, chỉ tu luyện mấy năm tuyệt đối không thể nào bắn được mũi tên sắc bén như thế.

Bọn họ đều cho rằng mũi tên này là do Lý Mạt bắn ra, nhưng cách bắn cung của Lý Mạt quỷ quyệt hoa lệ, là loại loá mắt người xem, mũi tên này lại không hề dây dưa, trực tiếp xé rách không khí, tựa như một tia chớp, thoáng chốc đã lao tới trước mặt Ảnh Thất.

Lý Uyển đứng ở cửa, cầm cung sừng hươu đoạt từ tay Lý Mạt, ngón tay kẹp một vũ tiễn, đôi mắt híp lại, mu bàn tay kéo cung cuồn cuộn gân xanh, dây cung căng cứng, trong phút chốc mũi tên rời cung, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.

Ảnh Thất chỉ cảm thấy một hàng tia lửa tuôn ra trước mắt mình, hai mũi tên va chạm, keng một tiếng, vô số tia lửa xẹt ra, mũi tên ngang trời xuất thế kia cắt đường tên chí mạng của Lý Mạt, trượt qua mang tai Ảnh Thất đinh lên vách tường, tiện thể gọt đi một lọn tóc hỗn loạn của Ảnh Thất.

Đôi mày nhíu chặt của Lý Uyển dần dần dãn ra, ném trường cung lên người Lý Mạt.

Lý Mạt nhìn trân trối, kinh ngạc liếc nhìn vị đường huynh vẫn luôn tự xưng là thư sinh nhàn rỗi. Nhanh chuẩn như thế, lực đạo mạnh mẽ, tài bắn cung chỉ sợ cũng không hề thua kém mình.

Ảnh Thất cũng ngây ra như phỗng. Y vẫn luôn cho rằng điện hạ chỉ là một vị công tử ôn hoà yếu ớt.

Một lúc lâu sau mới sực nhớ kéo cổ tay áo khỏi vách tường, vội vàng quỳ dưới chân Lý Uyển, không dám nhiều lời.

Xong rồi.

Cho dù nhặt về một cái mệnh, sắc mặt Ảnh Thất trắng bệch, đầu ngón tay hơi run, mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc mái.

“Thuộc hạ có tội.” Ảnh Thất không hề quan tâm thương tích của mình, hoảng loạn thỉnh tội, y biết lần này gây ra chuyện lớn rồi.

Thế tử điện hạ luôn lấy diện mạo nhàn rỗi lười biếng gặp người, Lý Uyển cố ý tàng phong lộ chuyết*, hôm nay lại vì cứu mạng Ảnh Thất mà làm nên một màn ấn tượng, chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức.

*Tàng phong lộ chuyết: giả ngu giấu tài.

Lý Uyển đè vai Lý Mạt: “Mạt nhi, ngươi cũng có lúc thất thủ. Đây là kẻ bầu bạn gần đây nhất của ta, thương lắm, ngươi đùa chết y sẽ khiến ta đau lòng lắm đấy.”

Ngữ điệu ôn hòa, nhưng nghe ra được có chút không vui.

Lý Uyển vô cùng hoà đồng, nếu người khác nhìn ra được điểm khó chịu trên mặt hắn, đó là cực kỳ không thoải mái.

“Khụ, ta còn tưởng rằng chỉ là một thị vệ.” Lý Mạt giả bộ ho khan, che dấu thần sắc lúng túng. “Tiểu tâm can này của ngươi trêu chọc ta, ta giáo huấn y một phen. Loại này là khẩu vị của Uyển ca à? Rõ ràng lúc trước toàn chỉ ăn thỏ con non mềm thôi.”

“Trêu chọc ngươi…… Lại có chuyện này?” Lý Uyển nhướng mày, cũng không hỏi nguyên do, vươn tay nâng gương mặt tái nhợt của Ảnh Thất lên nhìn nhìn, khoé miệng Ảnh Thất dính máu, trên má có một vết xước rất nhỏ.

Ảnh Thất căng thẳng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, có lẽ vì sợ mà hơi run, đỡ cánh tay bị tên cắt ra mấy vết thương mà quỳ dưới chân Lý Uyển.

Lý Uyển ngồi xổm xuống quan sát khắp người y, xác định trên người không bị thương gì nghiêm trọng, trái tim đang treo trên cổ họng mới chịu thả xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai Ảnh Thất: “Đừng sợ, trở về nhã gian trước chờ ta.”

Ảnh Thất giống như con nai con bị chấn kinh, giương đôi mắt kinh hoàng nhìn Lý Uyển, lông mi dính mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy, khàn giọng đáp “Vâng”, quỳ gối lui lại vài bước, cố chịu đau đớn toàn thân đi ra ngoài.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lý Mạt máu S, Lý Uyển thì dê ????

Tuần này lên 2 chương 47, 48 trong tuần luôn do cuối tuần mình bận. Tuần sau lên chương mới nha.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 48
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...