Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vân Sở, ngày hôm sau, Mộc Ngân và Vân Hàn rất thuận lợi trở về bên người cô.

Bọn họ vẫn mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc ngắn của Mộc Ngân đã dài ra rất nhiều, đuôi tóc dài khá nóng nên được buộc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị vây lại ở giữa, nhìn qua rất có sức sống, không hề có dáng vẻ bị giam giữ hơn nửa tháng.

Còn gương mặt Vân Hàn vẫn lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng chỉ khi dừng lại trên người Vân Sở mới lộ ra một chút dịu dàng.

Bọn họ đồng loạt xuất hiện lúc Vân Sở ăn sáng trong phòng khách, vừa nhìn thấy Vân Sở, Mộc Ngân xúc động vọt lên, nhào vào trên người Vân Sở kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia, tôi đã trở về, có nhớ tôi không."

Vân Sở ngước mắt nhìn thấy một thấy một thân áo da màu đen, nhìn qua có thể thấy khí chất cùng với một chút giảo hoạt của Mộc Ngân, sau đó cũng ôm lấy cô cười nói: "Nhớ cô muốn chết a, nói thật đi, mấy ngày nay chết ở đâu hả? A, để tôi đoán xem, không phải là nhìn thấy soái ca rồi bị bắt cóc, hay là nhìn thấy một đống đồ ăn ngon rồi bị đồ ăn chôn luôn."

Trên thế giới này, không có người nào hiểu Mộc Ngân hơn Vân Sở. Ngoại trừ tham ăn thì thích nhất chính là nhìn soái ca, chỉ có hai thứ này mới có thể khiến cô sa đọa.

Nhưng mà, Vân Sở cũng hiểu rất rõ, nhất định mình phải khiến Mộc Ngân từ bỏ những điều này, nếu không sau này cô ấy sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của bản thân.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Mộc Ngân có chút thay đổi, ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Người hiểu ta chỉ có Sở Sở thôi."

Vân Sở dùng tay nhéo nhéo mặt cô, cắn răng, nói nhỏ chỉ để hai người bọn họ nghe thấy: "Về sau mà còn háo sắc, tham ăn như vậy tôi sẽ ném cô vào kỹ viện đó."

Mộc Ngân rụt cổ, sắc mặt trở nên có chút khó coi, còn Vân Sở thì đã cười hì hì nhìn Vân Hàn, vẫy tay với anh: "Vân Hàn, anh gầy đi, ăn sáng chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi."

Nói xong thì quay ra nói với dì Lưu quản gia đứng phía sau hắn: "Dì Lưu, đi chuẩn bị thêm một phần bữa sáng đi."

Dì Lưu gật đầu, đang định đi thì thấy Mộc Ngân đang xụ mặt xuống trừng mắt nhìn Vân Sở: "Sở Sở, tôi cũng chưa ăn............"

Vân Sở nhún nhún vai: "Gần đây cô béo lên, nên giảm béo."

Mộc Ngân không chịu liền đứng dậy làm ầm với Vân Sở, Vân Sở cũng có thiện cảm với Mộc Ngân nên cũng đứng dậy làm ầm lên với cô giống như những người bạn với nhau vậy.

Đúng lúc này, Vân Cảnh với một thân tây trang đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy hai cô gái đang làm loạn trong đại sảnh cùng với Vân Hàn đứng yên lặng bên cạnh, hơi nhíu mày.

Vân Sở vừa thấy Vân Cảnh đến liền lớn tiếng kêu lên: "Anh ơi, tiểu Ngân bắt nạt em, hu hu............."

Vân Cảnh có chút đau đầu nhìn cô em gái này, thở dài nói: "Thôi nào Sở Sở đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn ăn sáng đi."

Vân Sở không nói nữa, trong lòng biết rõ Vân Cảnh cảm thấy bản thân phiền hà, gật đầu nói với dì Lưu: "Dì Lưu, bưng bữa sáng của anh trai đi ra đi, à, thuận tiện chuẩn bị thêm một phần cho tiểu Ngân nữa."

Dì Lưu vẫn không quá yêu thích đại tiểu thư kiêu ngạo bốc đồng này, nhưng không được không nghe sai bảo của cô, ngước mắt liếc nhìn Vân Cảnh một cái, thấy Vân Cảnh gật đầu mới ngoan ngoãn đi ra.

Vân Sở nhìn thấy hết tất cả, nghĩ thầm, địa vị của vị đại tiểu thư này không biết có còn hay không nha? Ngay cả một bà dì nấu cơm nho nhỏ cũng dám không nghe lời cô, xem ra những người dưới này đều phải đổi hết.

Cặp đồng tử của Vân Sở xoay tròn, chăm chú nhìn bữa sáng trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Vân Cảnh không biết cô đang nghĩ cái gì, cho rằng cô đang nghĩ đến bản thân mới lộ ra nụ cười như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn bã. Gần đây cô em gái này có chút kì lạ, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là cô vẫn mê luyến bản thân như cũ, điều này khiến anh cảm thấy thật buồn rầu.

Vân Sở cũng không biết ý nghĩ trong lòng Vân Cảnh, nếu không chỉ sợ sẽ nhảy cẫng lên rồi hét lớn một tiếng: anh tự kỷ con mẹ nó vừa thôi, tỷ tỷ có thích ai chứ tuyệt đối không thích một tên đàn ông dối trá như anh.

Vân Cảnh đi làm, trước khi rời đi ánh mắt như có như không dừng trên người Vân Hàn và Mộc Ngân.

Vân Sở cũng không để ý, khi Vân Cảnh vừa rời đi thì cô cũng gọi theo hai người này vui vẻ đi ra khỏi cửa.

Vân Thăng vẫn đi theo cô, cô không thèm để ý đến hắn, có Mộc Ngân và Vân Hàn ở đây nên cô muốn bỏ lại đám người đó càng dễ dàng hơn rồi.

Đã hơn một tuần, lần trước đi ra ngoài, đến câu lạc bộ Đào Nguyên một chuyến mà không tìm được người bản thân muốn tìm nên cô quyết định lại đến một lần nữa. Bất kể có như thế nào thì cô cần tìm thêm sự giúp đỡ từ nhiều người thì mới có thể bắt đầu hành động được.

Nhưng mà, vì thời gian ra khỏi cửa còn sớm nên cô quyết định kéo Mộc Ngân bắt đầu đi dạo phố.

Dạo phố chính là sở thích trời phú của phụ nữ, vậy mới nói hai người phụ nữ mà cùng đi dạo phố thì có thể khiến trời đất mù mịt. Rất nhanh chóng, trên tay Vân Hàn đã đầy các túi lớn túi nhỏ, còn Vân Sở thì nhân lúc mua quần áo bàn bạc đối sách với Mộc Ngân.

Mộc Ngân đã biết là Vân Sở bảo bọn họ cứ chấp thuận đi theo Vân Cảnh, mục đích cũng là để giúp bọn họ rời khỏi nhà giam đó, nhưng mà, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra, cô quen biết Vân Sở rất lâu rồi nhưng mà cũng không biết từ khi nào cô ấy lại trở nên thông minh như vậy.

Nhất là khi nghe Vân Sở nói thầm kế sách bên tai cô, cô cảm thấy quả thật dường như Vân Sở biến thành một người khác vậy. Tuy nhiên, với cách nhìn của Mộc Ngân thì Vân Sở trở nên như vậy tuyệt đối là chuyện tốt. Mục đích của Vân Cảnh bọn họ đều rất rõ ràng, nếu Vân Sở không mạnh mẽ đứng lên mà cứ tiếp tục mơ mơ màng màng đi xuống, cuối cùng chỉ có một kết cục là chết lúc nào cũng không biết.

Hai người đi dạo phố đến khoảng bốn năm giờ chiều, Vân Sở nhìn thời gian, cũng đến lúc nên bỏ lại mấy cái đuôi phía sau này, cười cười nói với Vân Hàn: "Vân Hàn, đưa quần áo cho Vân Thăng cầm, chúng ta đi ăn uống nào."

Vốn dĩ Vân Hàn và Vân Thăng không hợp nhau, Vân Thăng lớn hơn Vân Hàn hai ba tuổi, lại là trợ thủ đắc lực bên người Vân Cảnh nên từ nhỏ bọn họ là đối thủ một mất một còn với nhau. Nghe thấy lời Vân Sở nói, lập tức những món đồ Vân Hàn đang cầm được ném thẳng sang cho Vân Thăng.

Tuy rằng trong lòng Vân Thăng có bất mãn nhưng khi Vân Cảnh bảo hắn đến bảo vệ Vân Sở thì có nói cho dù Vân Sở có sai bảo hắn thế nào cũng không được phản kháng nên giờ hắn chỉ có thể nhịn.

Thấy Vân Thăng và hai người phía sau hắn đều bị lấp đầy bởi đống đồ kia, khóe miệng Vân Sở cong lên, cầm theo cái túi quần áo duy nhất còn lại trong tay rồi kéo Mộc Ngân cùng đi vào trong toilet, sau đó, ném cho Mộc Ngân đang dựa vào bên cạnh một cái nhìn xem thường rồi bắt đầu hành động.

Dưới sự kinh ngạc của Mộc Ngân, Vân Sở thay quần áo bản thân xuống, đeo kính lên, lấy đồ trang điểm trong túi ra, soi gương rồi bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.

Mộc Ngân ở bên cạnh nhìn động tác thuần thục của cô, trợn mắt há hốc mồm.

Tại sao cô không biết Vân Sở lại biết trang điểm nhỉ? Cô nhớ rằng bởi vì Vân Sở sở hữu vẻ đẹp trời sinh, dáng vẻ hồng hào, mỗi khi ra cửa rất ít khi trang điểm, hơn nữa, cô cũng ngại trang điểm vì phiền toái, cũng không chịu học, tại sao mà..............

Không đợi Mộc Ngân suy nghĩ nhiều, Vân Sở đã thu dọn đồ đạc, quay sang cười nói với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, tôi đi ra ngoài trước, cô có biết nên đi như thế nào không?"

Mộc Ngân gật đầu, nhìn lên mới phát hiện Vân Sở hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác, há hốc mồm, ngốc ngếch kêu lên: "Sở Sở, cô, cô cô. . . . . ."

Một phút trước cô vẫn là một tiểu nha đầu phấn nộn, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thiếu nữ quyến rũ thành thục, đầy khí chất tao nhã............. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Mộc Ngân cũng không tin cô gái trước mặt và Vân Sở cùng lớn lên với cô là một, cái này, cái này thật sự quá cao thủ rồi..............

Thấy Mộc Ngân sững sờ vì bản thân, Vân Sở gõ gõ đầu cô nói: "Ngẩn người cái gì thế, tôi biết hiện tại tôi rất xinh đẹp, nếu cô thích lúc về tôi dạy cô trang điểm."

Nói xong, cô tao nhã giẫm lên đôi giày cao gót 10cm, tiêu sái đi ra khỏi toilet.

HẾT CHƯƠNG 10

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...