Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 128

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vân Sở đẩy cửa phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, liếc mắt liền thấy được đối diện trước cửa, bóng dáng Thượng Quan Triệt đang cúi đầu làm việc.

Anh mặc một trên người bộ quân phục màu xanh lá, mái tóc ngắn sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, hai ngón tay thon dài trắng nõn, cầm bút, viết cái gì đó trên giấy.

Anh hết sức chăm chú, cũng không phát hiện Vân Sở đi vào, chỉ là, lông mày đang nhíu chặt cùng với sự tức giận nồng đậm trên người, khiến Vân Sở có chút đau lòng.

Lặng lẽ đến gần Thượng Quan Triệt, Vân Sở muốn nhìn xem anh đang làm gì. Nhưng không ngờ đúng lúc này Thượng Quan Triệt đột nhiên dừng bút, nhìn vào cuốn sổ trong tay, tức giận phát tiết ra ngoài, ném hai quyển xuống đất. Ngẩng đầu vừa định nổi giận, thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Vân Sở.

Anh giật mình, nhíu mày, đáy mắt hiện  lên sự dịu dàng, nói: “Nhóc con, sao em lại tới đây?”

Vân Sở khom lưng nhặt hai quyển sổ bị Thượng Quan Triệt ném lên, từ từ đi đến cạnh anh, cười nói: “Chuyện gì khiến anh tức giận đến thế? Sổ tốt thế này dsao lại có thể tùy ý ném đi.”

Thượng Quan Triệt ôm cổ Vân Sở, để cho cô ngồi lên đùi anh, chôn đầu vào hõm vai cô, buồn buồn nói: “Nhóc con. Anh rất nhớ em.”

Vân Sở thấy anh không muốn nói, cũng không ép hỏi, yên lặng ngồi trên đùi anh, ôm bờ vai anh, cười nói: “Em đoán anh sẽ nhớ em, cho nên em tới.”

Thượng Quan Triệt cau mày, đột nhiên cười: "Sao nghe câu này quen quen?”

“Không phải có người trước đây luôn nói như vậy sao?” Vân Sở buồn cười nhìn Thượng Quan Triệt, thấy cuối cùng trên mặt anh đã lộ ra nụ cười thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Thượng Quan Triệt ôm chặt eo Vân Sở, gật đầu một cái: "Ôi, sao bây giờ lại đổi qua em nói rồi? Nhóc con, em cướp mất lời kịch của anh, sau này anh biết diễn kiểu gì?”

“Ở trước mắt em anh còn định diễn trò gì chứ.” Vân Sở liếc anh một cái, nói tiếp: "Mấy ngày nay anh rất bận à? Có nghỉ ngơi tốt không?”

Nói xong, nhìn đôi mắt thâm quầng của Thượng Quan Triệt, đau lòng nói: "Có phải lại bận đến khuya quên ngủ không?”

Thượng Quan Triệt uất ức tựa vào cổ Vân Sở: “Đúng vậy, nhóc con, em mau gả cho anh nhanh một chút, em không ở đây, anh bận đến nỗi không có thời gian ngủ.”

Vân Sở nghe vậy, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, cô gả cho anh, vậy thì không phải anh lại càng không muốn ngủ sao? Không phải lần trước cô đến nhà anh bị anh quấn đến nửa đêm sao? Cô nghĩ, nếu cô tới đây thêm mấy lần nữa thì có khi anh đều không làm việc, đến lúc gả thật, anh còn muốn đi làm chắc?

Cô không muốn làm yêu nữ đâu, người đàn ông của cô là người đàn ông tốt, anh cần phải tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp của bản thân mình.

Vân Sở nhẹ nhàng xoa tóc anh, cười nói: "Nếu em sang đấy ở, anh còn muốn ngủ à?”

“Không giống nhau mà, em ở đây, tâm trạng anh rất tốt.” Thượng Quan Triệt nói xong, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên cổ Vân Sở.

Cảm giác ngưa ngứa truyền đến, Vân Sở không khỏi rụt cổ một cái, lấy tay đẩy anh: “Chú à, đừng nghịch nữa.”

“Nhóc con, rất lâu rồi em chưa đến tìm anh, ngoan, đừng lộn xộn.” Anh ôm cô, giữ yên cơ thể cô, bàn tay cũng nhân cơ hội sờ vào bên trong quần áo của cô.

Giờ đang là tháng tư tháng năm, cuối xuân đầu hạ, thời tiết có hơi nóng, hôm nay Vân Sở chỉ mặc một cái áo len trắng ống tay khá rộng, bên dưới mặc váy ngắn bó sát màu đỏ sậm, bởi vì vừa đi uống cà phê nên cô buộc mái tóc dài lên, giờ phút này, cần cổ trắng nõn và bộ ngực mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mắt Thượng Quan Triệt.

Tay Thượng Quan Triệt sờ soạng sau lưng Vân Sở, đôi môi đỏ mọng dán chặt trên cổ cô, không ngừng lưu luyến, chuyển động, cảm xúc ấm áp khiến cơ thể Vân Sở mềm nhũn, nhanh chóng mất đi hơi sức dựa vào Thượng Quan Triệt.

Nhưng đúng vào lúc này, đôi mắt đang nhắm của Thượng Quan Triệt chợt mở ra, vẻ mặt vừa xong vẫn còn rất hưởng thụ bây giờ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, con ngươi sắc bén màu nâu sậm phát ra một đường sáng vô cùng lạnh lẽo, quét thẳng về phía cửa sổ trước mặt.

Vân Sở cảm nhận được sự thay đổi của Thượng Quan Triệt, cau mày, cúi đầu, phát hiện anh đang lạnh lùng nhìn cửa sổ kia, lúc này mới đề cao cảnh giác, nhìn theo ánh mắt của anh, ngay lập tức sự lạnh lẽo cũng từ từ lan tràn ở đáy mắt.

A, quả nhiên cha nào con nấy, Triệu Nhược Nghiên vừa mới bàn bạc kế đối phó mình với Kim Lan Nhược, thủ trưởng Triệu đã không chờ được muốn bắt lỗi mình và Thượng Quan Triệt rồi.

Vân Sở và Thượng Quan Triệt liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó, đáy mắt hai cười cùng hiện lên ý cười.

Không lâu sau, trong phòng làm việc của Thượng Quan Triệt phát ra một tràng âm thanh xấu hổ đỏ mặt.

Đầu tiên là tiếng thở gấp rên rỉ của cô gái, sau còn có tiếng thở dốc đè nén của đàn ông.

Người vẫn đứng ở cửa sổ nghe lén động tĩnh bên trong, sắc mặt chuyển đỏ, lập tức nhấn nút điện thoại.

Không bao lâu, ngoài cửa liền truyền vào tiếng bước chân dồn dập, nghe kĩ thì thấy dường như có rất nhiều, ít cũng phải mười người.

Người cầm đầu chính là thủ trưởng Triệu, sắc mặt u ám, song trong mắt lại có nét cười hả hê. Xem ra là thủ trưởng Triệu nhận được tin tức, định sang đây xem kịch hay, chỉ là lát nữa thấy cảnh tượng bên trong, không biết bọn họ có còn cười nổi không.

Theo tiếng bước chân đến gần, âm thanh trong phòng cũng càng lúc càng lớn.

Đầu tiếng là giọng cô gái: “A, a, ông chú, thật thoải mái…”

Tiếp theo là tiếng đáp lại có chút đè nén của đàn ông: “Nhóc con, bảo bối của anh, thoải mái thì kêu to chút nữa.”

Nghe tiếng “A ~ a ~ a ~" bị kéo dài, thậm chí có phần run rẩy truyền ra, sắc mặt những người bên ngoài đều biến đổi.

Nơi này chính là quân khu, là đơn vị bộ đội thành thố L lấy làm kiêu ngạo, đường đường là phòng làm việc của thượng tá, lại có thể truyền ra âm thanh như vậy, chuyện này được xem là gì?

Dâm loạn ở quân khu?

Nếu chuyện này bị tryền đi, cho dù người đó có là Thượng Quan Triệt đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không tránh được bị trách mắng chê cười. Nặng, có thể bị xuống chức, thậm chí khai trừ khỏi quân đội.

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, tác phong của cán bộ cao cấp trong đơn vị là đại diện cho tác phong toàn đơn vị, ảnh hưởng lớn nhỏ, gây chuyện không tốt sẽ liên lụy đến cả đơn vị.

Bình thường, Thượng Quan Triệt muốn làm gì bọn họ không xen vào, nhưng hôm nay đang ban ngày ban mặt, Thượng Quan Triệt lại ngang nhiên làm chuyện này trong phòng làm việc, đây đâu chỉ làm ô uế quân khu, còn là sỉ nhục danh hiệu quân nhân.

“Chú à, a~” tiếng rên rỉ của cô gái truyền ra, người bên ngoài nghe được mặt đỏ đến mang tai, trong lòng không ngừng mắng hai người này không biết xấu hổ.

“Nhẹ một chút, A Triệt, ừ, đúng…”

“Cưng à, có phải đến lượt em phục vụ anh rồi hay không?”

Đối thoại của Thượng Quan Triệt và Vân Sở khiến người bên ngoài lập tức không biết có nên vào không.

Đôi nam nữ không biết xấu hổ này, chẳng lẽ lại coi nơi này thành giường nhà bọn họ? Không thể chịu được nữa?

Nghe thấy tiếng động bên trong càng lúc càng phóng đãng, không đợi thủ trưởng Triệu ra lệnh, một người hàm trung tướng đứng sau, râu ria đầy cằm, ước chừng hơn bốn mươi tuổi hiên ngang lẫm liệt kêu lên: “Thượng Quan Triệt dám ngang nhiên làm loại chuyện này trong phòng làm việc quân khu, thật sự rất quá đáng, nếu hôm nay không xử lí chuyện này cho ra lẽ, để bên trên biết được sẽ cho rằng quân khu chúng ta biến thành nơi dâm loạn đến mức này.”

"Đúng vậy, tôi còn nói mấy ngày nay thượng tá làm việc đêm ngày, cảm thấy cậu ta rất tận tụy, rất vất vả, không ngờ cậu ta lại…” Có người phụ họa, giọng nói tràn đầy đau đớn.

Cũng có người tức giận nói: "Hừ, bản thân là đội trưởng mà mặt mũi lại yêu nghiệt như đàn bà, không thể tưởng tượng được lại còn quyến rũ đến cả đây, nếu hôm nay chúng ta cứ như vậy mà cho qua thì sau này lấy gì để làm chuẩn mực quân đội cho binh sĩ đây?”

Có người bắt đầu quở trách: "Thượng tá Thượng Quan tuổi trẻ tùy tiện, khó tránh vì chuyện riêng nam nữ mà trễ nải công việc, cậu ta làm thượng tá, đảm nhiệm chức vị cực kì quan trọng ở quân khu, lại làm ra chuyện sỉ nhục quân uy đến mức này, sao có thể dẫn dắt tốt nhiều binh lính dưới quyền đây? Sao chúng ta có thể yên tâm tiếp tục giao chức vị này, công việc này cho cậu ta làm chứ?”

Các tiếng bàn bạc trách mắng vang lên, mặc dù không phải rất to nhưng đủ để người bên trong nghe thấy rõ ràng.

Lúc này, thủ trưởng Triệu cười lạnh nói: "Rốt cuộc chuyện là thế nào, chúng ta còn chưa sáng tỏ, các vị không nên đưa ra kết luận sớm như vậy thì hơn.”

“Chưa sáng tỏ? Âm thanh này, quả thực còn khó nghe hơn cả ở viện Lệ Xuân, còn cần giải thích sao?”

Có người bất mãn nói, liền đưa tay đẩy cửa phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, vừa đẩy vừa nói: “Chắc hẳn bọn họ cũng xong việc rồi chứ? Không bằng chúng ta vào nhìn một cái, chẳng phải là sẽ biết chuyện gì xảy ra sao?”

Một tiếng “Ken két”, cửa phòng làm việc của Thương Quan Triệt bị người ta đẩy mạnh mấy lần, lúc đầu còn không đẩy được, mọi người càng cảm thấy người bên trong đang làm chuyện không muốn cho ai biết, nếu không cần gì đóng cửa chặt thế?

Nghĩ đến lập tức có thể “Bắt gian tại giường” Thượng Quan Triệt, mọi người liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhất là mấy người vốn không hợp với Thượng Quan Triệt, nơi đáy mắt tràn đầy giễu cợt cùng ý cười âm trầm.

Trong giây phút cửa bị mở, cảnh tượng trong phòng lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Phòng làm việc của Thượng Quan Triệt không quá lớn, lúc này hai người đang ngồi ở bàn làm việc đối diện cửa, nhìn sự việc bên trong gần như không sót gì.

Một nhóm người khí thế rào rạt, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười hả hê, định bắt lỗi Thượng Quan Triệt, xử lí thật nghiêm khắc, nhưng mà, khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì từng người lại trợn mắt miệng há hốc, không biết làm sao.

Chuyện này, đây là có chuyện gì? Không phải Vân Sở và Thượng Quan Triệt ở trong phòng làm cái đó, cái đó sao? Làm sao lại, sao có thể như vậy?

Ngay lúc mọi người đang mờ mịt nhìn hai người trước bàn làm việc thì đột nhiên Thượng Quan Triệt nhếch miệng xinh đẹp cười một tiếng với họ, giọng nói lạnh lẽo: “Không biết thủ trưởng Triệu và các vị tiền bối vội vã chuyện gì thế?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...