Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 63

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ban đêm, từng cơn gió rét lạnh, gào thét trong đêm phát ra những tiếng u u. Trên con đường yên tĩnh, cũng không có nhiều người đi lại, mặc dù có nhưng khi nhìn thấy một đám đàn ông hung dữ thì đều bỏ trốn không dấu vết.

Vân Sở ngã xuống mặt đất, mông cũng phải nở hoa, nhưng còn chưa kịp kêu đau thì đã nhìn thấy người đó đang vung dao về phía mình.

Vân Sở cắn răng, đang định nghĩ xem làm thế nào để tránh công kích của người đàn ông này thì đột nhiên, tay cầm dao của người đàn ông bị một người bên cạnh đá một cái, người đàn ông không kịp chuẩn bị nên một đá này đá bay ra ngoài, ngã vào một cái cột điện, sau đó phát ra một loạt âm thanh rên rỉ.

Sau đó những người đàn ông còn lại đồng loạt đứng lên, nhìn thấy lão đại của bọn họ bị đá bay, nhất thời hoảng hốt, vội vội vàng vàng đến nâng lão đại dậy, sau đó kinh ngạc nhìn người đứng phía trước Vân Sở.

Vân Sở cũng ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì cũng bị giật mình, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cau mày rồi cố gắng dùng sức đứng lên khỏi mặt đất.

Lúc này, người đàn ông phía trước Vân Sở vươn một bàn tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vân Sở do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay người đó, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Cảm ơn học trưởng Âu Dương."

Đúng vậy, người đàn ông này, vậy mà lại chính là Âu Dương Tự. Vân Sở thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Lương Hạo vừa mới nói là đã điều tra xong lai lịch của Âu Dương Tự thì cô ở trên đường gặp phải mai phục của Kim Lan Nhược, cuối cùng vẫn là Âu Dương Tự cứu cô, cái này..... Kiểu gì vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm Âu Dương Tự rồi sao? Người đàn ông này vốn dĩ không phải là kẻ địch của cô sao?

Trong lòng Vân Sở có trăm ngàn suy nghĩ đang biến đổi nhưng trên mặt lại không có một biểu cảm dư thừa nào.

Âu Dương Tự kéo cô đứng lên, buông tay cô ra, xoay người nói với mấy người Kim Lan Nhược phái đến, giọng nói lạnh lùng: "Cút!"

Mấy người kia cảm nhận được khí thế từ trên người Âu Dương Tự, đâu còn dám ở lại lâu chứ? Một đám đỡ lấy lão đại của bọn họ, bỏ lại một câu: "Vân Sở, cô đừng quá đắc ý, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Sau đó thì trốn đi.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, những người này quả thật rất trung thành nha, Kim Lan Nhược đã như vậy rồi mà bọn họ còn nguyện ý đi theo cô ta, thật sự là.... ...

Nghĩ đến đây, Vân Sở nhíu mày, một suy nghĩ khác thường xẹt qua trong đầu. Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh không thấy đâu nữa.

Cô lắc lắc đầu, nhìn về phía Âu Dương Tự còn lạnh lùng hơn cả thời tiết giá rét bên ngoài, cười nói: "Học trưởng Âu Dương, tại sao anh lại ở đây vậy, anh lại cứu tôi thêm một lần nữa, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào đây."

Mái tóc dài của Âu Dương Tự vẫn rủ xuống che đi một con mắt, con mắt còn lại lộ ra, nhìn Vân Sở thật sâu. Đúng vậy, chính xác là nhìn thật sâu, không giống như lần trước là chỉ lườm một cái.

Vân Sở bị ánh mắt này của anh làm cho có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, nói tiếp: ''Học trưởng Âu Dương, trời lạnh, tôi mời anh uống một chén có được hay không?" Vân Sở nói xong, tay chỉ chỉ về phía tấm biển câu lạc bộ Đào Nguyên ở cách đó không xa.

Theo như hiểu biết của Vân Sở đối với Âu Dương Tự, người đàn ông này là loại người không nhận lời mời của người khác, cô gần như có thể khẳng định Âu Dương Tự sẽ từ chối cô.

Nhưng vào đúng lúc này, cô lại tính sai rồi, bởi vì.... .....

"Được." Âu Dương Tự gật đầu, xoay người đi về phía trước.

Vân Sở ngẩn người, khóe miệng co rút, nghĩ thầm, có phải thân thể người này không khỏe hay không mà lại tự nhiên muốn đi uống rượu với cô?

Vân Sở ngây ngốc ngẩn người, cho đến khi Âu Dương Tự đi một đoạn xa phát hiện ra cô không kịp, quay đầu nhìn cô một cái thì cô mới phục hồi lại tinh thần, cười hì hì bước về phía trướ. Có thể nói là nụ cười trên mặt cô đẹp bao nhiêu thì trong lòng cô buồn bực bấy nhiêu. Bởi vì, hiện tại cô muốn đi gặp Lương Hạo nha, gặp Lương Hạo để làm cái gì? Chẳng phải là để nghe Lương Hạo bẩm báo về chuyện của Âu Dượng Tự hay sao.....

Vân sở cúi đầu, vẻ mặt đau khổ đi vào Đào Nguyên với Âu Dương Tự. Lúc trước mỗi khi Vân Sở đến nơi này hoặc là đến tìm người, hoặc là đến tìm hiểu tin tức, cho nên đều chỉ ngồi ở đại sảnh, nhưng lúc này là đến bàn chuyện quan trọng, cho nên cô bảo Lương Hạo thuê một căn phòng.

Vừa đi vào Đào Nguyên, người phục vụ đã nhiệt tình nói với Vân Sở: "Vân tiểu thư, Lương đại ca đã ở trong phòng riêng đợi cô rồi."

Vân Sở gật đầu, cười nói với Âu Dương Tự: "Học trưởng Âu Dương, tôi còn có hẹn với một người bạn, hay là tôi uống hai chén với anh ở đây đi."

Âu Dương Tự liếc mắt nhìn Vân Sở một cái, gật đầu, ngồi xuống bên quầy bar, bảo phục vụ cho hai chén Kê Vĩ Tửu. Còn Vân Sở thì nhân cơ hội này nói với phục vụ, bảo Lương Hạo đi trước, tối nay cô sẽ đến gặp. Đến khi cô trở lại quầy bar thì Âu Dương Tự đã chuẩn bị xong cả rượu cho cô.

Vân Sở cũng không khách khí, ngồi xuống, không nói chuyện với Âu Dương Tự. Trong lòng thì đang tự hỏi mục đích Âu Dương Tự đột nhiên xuất hiện.

Nếu anh ta thật sự đúng lúc như vậy, đúng lúc xuất hiện khi cô đang bị người khác bao vậy, sau đó thì cứu cô, cô thật sự không tin. Nhưng mà, nếu không phải là sự trùng hợp thì là cái gì?

Chẳng lẽ.... Âu Dương Tự muốn ngăn cản cô và Lương Hạo gặp mặt? Nói như vậy thì Âu Dương Tự này thật sự có vấn đề rồi.

Vân Sở nheo mắt lại, mím môi, cúi đầu trầm tư.

Lúc này, người phục vụ vừa đúng đưa rượu đến, nhìn Vân Sở có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

Vân Sở nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, cười nói với Âu Dương Tự: "Học trưởng, tôi kính anh."

Khóe miệng Âu Dương Tự khẽ giật giật, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bưng ly rượu trên mặt bàn lên chạm nhẹ vào ly rượu của Vân Sở, sau đó ngửa đầu ngấp một ngụm.

Vân Sở dùng môi chạm nhẹ vào chén Kê Vĩ Tửu, nhưng không uống, thấy Âu Dương Tự ngồi đó không lên tiếng, cô cảm thấy hơi buồn bực, liếc mắt ra hiệu với phục vụ, sau đó cười cười xin lỗi Âu Dương Tự: "Học trưởng Âu Dương, tôi vào toilet một chút."

Âu Dương Tự nhìn cô một cô một cái rồi gật đầu, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Ừ."

Vân Sở vội vàng chạy về phía toilet, trốn vào đó một lúc thì nhìn thấy phục vụ với vẻ mặt kích động chạy vào, nhìn bốn phía xung quanh một lúc, rồi bất chấp đây là toilet nữ, vội vàng nói với Vân Sở: "Vân tiểu thư, trên đường đến đây Lương đại ca bị thương, anh ấy vẫn kiên trì ngồi chờ cô ở trong phòng riêng, cô mau đi nhìn anh ấy một chút đi, nếu không đến bệnh viện, tôi sợ.... ....."

Vân Sở mở to hai mắt ra, còn chưa kịp nghe người phục vụ nói hết câu thì đã đẩy anh chạy ra khỏi toilet, sau đó chạy về phía phòng riêng mà họ đã hẹn trước.

Chỉ tiếc là Vân Sở vừa mới chạy ra khỏi toilet thì đã thấy Âu Dương Tự đứng trước cửa thang máy, dường như đã biết cô sẽ dùng thang máy để đi lên trên vậy, nhìn về hướng cô đi bằng ánh mắt lạnh như băng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 63
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...