Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 34

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

- Từ hôm nay trở đi — không được ăn cướp, không được lừa dối, không được trêu gái, không được trộm áo lót...

Thừa dịp được rảnh rỗi trên đường về nhà, Trần Mặc liền làm ra một tràng mấy trăm cái lệnh cấm “Không được”, chỉ còn thiếu mỗi là không được đặt chân ra đường.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thế này chúng nó còn có thể làm gì, chẳng lẽ học theo nhóm F4 của Đài Loan kia mà đi hát sao?

Nói xong, Trần Mặc để mặc chúng nó ở trước cửa nhà rồi ngồi lên Xa Xa đến tiệm cơm.

Tiểu Huân Nhi ở trước cửa chính, thấy hắn đến thì lập tức nhảy đến ôm chặt, hờn dỗi hô:

- Ba ba. . . Huân Nhi suy nghĩ thật lâu, Huân Nhi hình như làm sai rồi sao!

Gặp phải đòn công kích khả ái như thế thì cơn tức giận trong lòng Trần Mặc biến mất, từ từ lấy trong người một cây kẹo que đưa tới.

Kết quả là tiểu Huân Nhi lập tức quên áy náy, bắt đầu chuyển tập trung sang cây kẹo kia.

Chẳng qua mới cắn được vài miếng thì nàng cũng không quên giơ đôi bàn tay nhỏ bé lên:

- À quên! Lần sau Huân Nhi sẽ bán đắt hơn nữa..

- Chết tôi mất!

Mới vừa đi vào cửa tiệm, Trần Mặc thiếu chút nữa là ngã xuống, cũng may là tay hắn kịp nắm lấy cánh cửa.

Diệp Dung đang ở phía sau quầy gọi điện thoại, thấy hắn đi vào cũng không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ là bất đắc dĩ thở dài.

Thoạt nhìn thì kế hoạch câu sói lai dê béo đã không được thuận lợi. Ngẫm lại cũng đúng, đầu năm nay tuy có rất nhiều kẻ ngốc nhưng mà kẻ chịu hy sinh mấy ngàn vạn để đối lấy chút ái tình cũng không có mấy ai.

- Ngày mai là đến kỳ hạn rồi.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời dần dần xuống núi, vẻ mặt Diệp Dung có chút chua xót, lại hiếm có chủ động rót cho Trần Mặc một ly trà.

Nói thật, thấy được ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào mình thì Trần Mặc có chút không quen :

- Dung tỷ, cô có thể nhìn sang chỗ khác không, tôi biết rằng tôi rất anh tuấn…

- Có phải là tôi rất tệ không?

Đột nhiên Diệp Dung lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

Trần Mặc ngẩn ra, thầm nghĩ người gần chết cũng hay nói điều tốt, như thế nào mà đột nhiên lúc này Dung tỷ lại sám hối đây.

Bất quá nhìn thấy ánh mắt của Diệp Dung thì hắn cũng bất đắc dĩ thở dài:

- Cũng hơi hơi! Kỳ thật thì trừ tính dã man, con buôn, lòng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm chua… Ách, coi như tôi chưa nói đi!

Cứ như vậy một khắc, thoạt nhìn Diệp Dung như muốn bạo phát, nhưng nàng lại từ từ cúi đầu, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng:

- Thật xin lỗi.

Vài giây sau, khi Trần Mặc hoài nghi thính lực của mình có vấn đề thì Diệp Dung ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Tôi biết tôi rất tệ nhưng mà làm như vậy chỉ là muốn bảo vệ tốt tiệm cơm này.

- Tôi hiểu mà!

Trần Mặc khe khẽ thở dài, ôn nhu vỗ vỗ bàn tay của nàng, lại không nói thêm gì.

Hắn đương nhiên hiểu được, hiểu được Diệp Dung vì tiệm cơm Cát Tường này mà đổ biết bao tâm huyết, cũng hiểu được sở dĩ nàng có tính dã man cùng thói lừa tình là hoàn toàn bất đắc dĩ.

Một nữ tử bơ vơ không nơi nương tựa từ bên ngoài đến, muốn xây dựng sự nghiệp ở trong thành phố này, muốn đối mặt với những kẻ xấu xa ham muốn nàng mà lại rất có thế lực…

Nhiều khi không phải chúng ta muốn trở thành người như thế, mà chính là cuộc sống bức bách chúng ta phải làm thế.

- Quên đi, không diễn kịch Quỳnh Dao nữa!

Cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến một chút ấm áp, hai má Diệp Dung đỏ ứng, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

(Quỳnh Dao: tác giả đại biểu những truyện, phim tình cảm sướt mướt)

Ngay sau đó, trong tay nàng lại xuất hiện một quyển sổ tiết kiệm.

- Cho tôi?

Nhìn thấy quyển sổ tiết kiệm đưa đến trước mặt mình thì Trần Mặc không khỏi ngẩn ra.

- Nằm mơ đi, tôi điên sao mà cho anh tiền?

Diệp Dung thở phì phì trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói:

- Bất quá trong sổ tiết kiệm này có 10 vạn, đều là do tôi tích cóp được. Anh xem rồi tính toán, lấy ra chia cho đám Lâm Lâm, còn lại thì giữ cho mình đi!

- Đây còn không phải tương đương cho tôi sao?

Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, lại đẩy quyển sổ tiết kiệm trở về trước mặt nàng:

- Được rồi, đừng có giống như là chuẩn bị an bài hậu sự nữa. Chẳng qua là không có mặt tiền thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác, nếu không thì có thể mở một quán ăn ven đường cũng được.

- Quán ăn ven đường?

Diệp Dung ngẩn ra.

Chỉ là vài giây sau, hai mắt nàng lại tỏa sáng, thì thầm:

- Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Có đạo lý, lấy vẻ đẹp của tôi thêm vào tài nấu nướng của anh, hai người chúng ta song kiếm hợp vách tường, tin tưởng trong vòng hai tháng là có thể nhất thống quán ăn ven đường Nam thành…

- Sặc, sao không nói nốt thiên thu vạn tái thống nhất giang hồ nữa đi!

Trần Mặc thực không nói gì, hắn trợn to mắt thầm nghĩ, mỗi ngày phải đánh du kích với cùng với đám trật tự xã hội, mười mấy người cùng nhau chạy trốn, tình cảnh ấy khẳng định là vô cùng hùng vĩ a.

Diệp Dung càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, liền đứng dậy:

- Không bằng cứ quyết định như vậy, tôi đi tăm tia trước tìm mấy đoạn đường phồn hoa đã, sau đó lại làm mấy bộ đồng phục….

"K-Í-T-T!"

Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, cắt ngang kế hoạch quán ăn ven đường của Diệp Dung.

Hai người đưa mắt nhìn sau, sau đó lại nghe tiếng bước chân vang lên, kèm theo đó còn có những tiếng mắng tục.

Trần Mặc phản ứng cực nhanh, liền chạy ra ôm lấy Huân Nhi rồi đưa nàng cùng Diệp Dung vào bếp.

Cùng lúc đó, hơn mười tên lưu manh tay cầm ống tuýp xuất hiện.

Cả người Hà Năng băng bó kín mít, chỉ vào tiệm cơm quát lớn:

- Chính là nơi này! Con mẹ nó, lại dám động tay động chân vào chiếc BMW của tao, thay tao hủy đi quán này.

- Được! Hà ca, ngài xem là được rồi!

Một tên đầu trọc quơ quơ ống tuýp, rít điếu thuốc trong tay rồi bước lên.

Không đợi hắn nói hết, mười mấy tên lưu manh đi theo liền phun một ngụm nước miếng, giống như lúc nào cũng có thể nhấn chìm tiệm cơm Cát Cường.

Diệp Dung đứng trong bếp thấy như vậy thì hận không thể cầm lấy hai con dao mổ heo xông ra, có điều Huân Nhi lại làm như không có việc gì, kéo nàng lại, gắt giọng:

- Dì, không cần lo lắng, ba ba rất lợi hại!

- Lợi hại? Chỉ bằng vào hắn sao?

Diệp Dung trợn tròn mắt không nói gì, thầm nghĩ người ta có mấy chục người, trừ phi Trần Mặc là cái kẻ mặc quần lót ra ngoài kia (siêu nhân ấy) thì mới có thể chống lại được.

Nhưng mà lời còn chưa dứt thì đột nhiên Trần Mặc lại vung một quyền lên bức tượng đá đặt ở trước quán.

Bị một tiếng vang thật lớn sau đó làm cho hoảng sợ, mười mấy tên lưu manh không khỏi ngẩn ra, dừng bước lại.

Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, lại không hiểu phía đối diện tên tiểu bạch kiểm kia muốn làm gì, lấy nắm tay đấm lên trên bức tượng một cái kêu to như thế, chẳng lẽ hắn thích tự ngược sao?

"Tách!"

Cứ như vậy một khắc, bức tượng đá kia vốn hoàn hảo bắt đầu xuất hiện một khe nứt nhỏ.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, vết nứt lan dần ra, cả bức tượng bắt đầu từ từ vỡ toác.

Quá khó tin, bởi vì cho dù có người cầm lấy búa muốn đập nát bức tượng kia thì cũng cần phải tốn không ít thời gian.

- Sao… làm sao có thể?

Tên đầu trọc cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mắt thiếu chút nữa lòi cả ra.

Hà Năng cũng không khá hơn chút nào, chỉ thấy bộ dạng béo ú của hắn run lên, dường như muốn bước lên kiểm tra, xem thử cái này có phải làm bằng thạch cao không.

Mà trong bếp, Diệp Dung cũng rùng mình, thầm nghĩ thì ra Mặc Mặc lại thâm tàng bất lộ như vậy.

- Không sợ chết thì cứ đến.

Nhìn thấy biến hóa của bọn lưu manh, Trần Mặc làm như không có chuyện gì, rất có phong phạm của một vị võ lâm cao thủ. Chẳng qua là đợi mọi người không có chú ý tới thì khuôn mặt của vị võ lâm cao thủ này lại run lên, thoạt nhìn là đang đau đến chết…

- Con bà nó, giả bộ ngưu bức chẳng dễ tí nào a.

Nhìn nắm tay đã sưng đỏ lên, Trần Mặc ý thức được bản thân lại gặp xui xẻo thêm một lần. Vừa rồi hắn diễn trò rất nhập tâm, bắn ra điện năng đánh nát bức tượng kia, sau đó dùng sức đấm một phát cuối, chỉ là hơi quá tay…

Đương nhiên đau đớn thì đau đớn nhưng tinh thần chuyên nghiệp vẫn còn, cho nên Trần Mặc vẫn duy trì phong thái của một cao thủ võ lâm, hơn nữa còn học theo Lý Tiểu Long mà ngoắc ngón tay.

Thật đáng tiếc, dường như là “mị lực” của hắn không đủ, mười mấy tên côn đồ chẳng những không có đi lên mà ngược lại lui về sau vài bước.

Thằng ngu mới đi lên, cho dù bản thân có Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam thì có thể so sánh với tượng đá cứng rắn như thế sao?

- Rút lui, rút lui!

Vài giây sau, tên đầu trọc đột nhiên hét lên một tiếng, ném ống tuýp rồi chạy, mà mười mấy tên lưu manh kia cũng tan đàn xẻ nghé.

Hà Năng thấy vậy thì nóng nảy, nhịn không được dậm chân mắng :

- Đám khốn khiếp, bọn mày trốn cái gì mà trốn, hắn chỉ có mốt người mà thôi, quần ẩu cũng có thể xử lý hắn!

- Quần ẩu cái con c**, mạng của lão tử không phải là để lấy ra chơi mấy cái trò nguy hiểm này!

Tên đầu trọc liền quay lại, giơ ngón giữa lên rồi chạy tiếp.

Nói rất có đạo lý, quần ẩu cũng có khả năng đánh bại một người nhưng mà vấn đề là tôi dựa vào cái gì để mạo hiểm tính mạng thay ông quần ẩu, bởi vì mấy ngàn tiền trà nước ông đưa sao?

Nếu như bị một quyền của tên tiểu bạch kiểm kia đánh trúng ngực thì chỉ sợ phải nằm bệnh viện mấy tháng, tiền thuốc men cũng không biết bao nhiêu a.

Trong phút chốc, trước cửa tiệm cơm chỉ còn ống tuýp đầy đất cùng với tên mập băng kín người đứng cô đơn ở đó.

Gió đêm thổi qua làm hắn không tự chủ mà rùng mình một cái.

Nhìn thấy gã thanh niên đứng đối diện nở nụ cười thong thả đi đến thì sắc mặt Hà Năng tái nhợt, lui ra phía sau, miễn cường bày ra một tư thế công kích:

- Đừng, đừng tới đây! Đừng nhìn tao béo mà khinh thường, tao chính là truyền nhân chính tông đời thứ 65 của Đường Lang quyền đấy!

- Ặc…

Trần Mặc không nói gì, nhìn thấy tên béo kia giống như đầu heo, nhịn không được mà oán thầm vị đại chưởng môn đời 65 của Đường Lang quyền kia.

Thu môn đồ làm gì mà thu một tên mập như thế, chẳng lẽ Đường Lang quyền lại có một chi là Phì Đường Lang sao?

(Đường Lang: bọ ngựa, Phì Đường Lang: con bọ ngựa mập)

- Sợ rồi hả?

Thấy Trần Mặc thoáng dừng bước thì Hà Năng thở dài một hơi.

Nhưng mà không đợi hắn cảm thấy may mắn thì Trần Mặc đã bước tới vài bước, khẽ cười nói:

- Đường Lang quyền à? Tốt! Vậy thì ông hãy cho tôi xem đi… Hừm, đừng nói ông là Đường Lang, có tin hôm nay tôi đánh ông thành bộ dạng bọ ngựa, bọ hung cùng gián, ba con hợp thành một không?

- K-i-aaaa!

Giống như là bị vũ nhục thật lớn, rốt cuộc Hà Năng cũng quát lên một tiếng lớn, nâng tay đá chân bày ra một tư thế tiến công.

Trần Mặc ngẩn ra, không thể tưởng tượng được đối phương lại có dũng khí chiến đấu, hắn không tự chủ mà làm ra động tác đề phòng.

Nhưng mà không đợi hắn lấy lại tinh thần thì đột nhiên Hà Năng đang giơ chân múa tay kia lại quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin:

- Lão đại, em sai rồi, em nhận thua mà, xin lão đại tha cho em một mạng!

- Ta ngất!

Mặc cho Trần Mặc đã nghĩ tới đủ loại tình huống, đột nhiên thấy được Hà Năng quỳ xuống thì cũng thiếu chút nữa là ngã theo hắn.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên còn Hà Hăng cung kính móc toàn bộ tiền ra, lệ rơi đầy mặt nói:

- Lão đại, anh cầm đi, em có chừng này thôi… Đúng rồi, trong túi em còn hai đồng tiền xu, nếu anh muốn lấy thì cứ lấy luôn.

- Cái @*^%%, chẳng lẽ nhìn qua mình giống cướp lắm sao ?

Trần Mặc muốn điên tiết rồi, thầm nghĩ mấy ngày nay làm sao vậy, hết bị người nhận làm ba ba, giờ lại bị coi như ăn cướp.

Có điều hắn vừa mới nghĩ như thế thì đột nhiên thấy tiểu Huân Nhi từ bên trong chạy ra, không nói hai lời vọt tới trước Hà Năng, mở mắt to nhìn vào hắn.

- Hở…

Hà Năng không kìm được mà xoa mặt, thậm chí hoài nghi trên mặt mình có phải mà mọc hoa rồi hay không?

Mà ngay sau đó, tiểu Huân Nhi đột nhiên nhíu mày, cắn ngón cái, mê hoặc nói:

- Chú à, trên người chú có yêu khí… Chẳng lẽ chú đã gặp yêu quái sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 34
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...