Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 169

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mạc Thanh Tuyệt thấy được trong mắt Bạch Phong Hoa một tia nghi hoặc cùng mất mát, vươn tay cầm tay nàng: “Nàng đang suy nghĩ gì? Tâm của nàng vì sao dao động?”

“Ngươi, rốt cuộc sao lại thích ta? Ngươi hoàn mỹ như vậy.” Bạch Phong Hoa không phải cái loại người ngại ngùng, nàng sẽ không đem tâm tư chôn dấu trong lòng, khiến cho chính bản thân mình rối rắm.Nàng đối diện con ngươi Mạc Thanh Tuyệt, trực tiếp hỏi ra một câu như vậy.

“Thích chính là nàng, mặc kệ bề ngoài nàng biến thành cái dạng gì, ta cũng có thể liếc mắt nhận ra nàng.” Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt biến nghiêm túc, nghiêm túc nói: “Cho dù ta và nàng mất đi trí nhớ, khi chúng ta gặp lại, cho dù ta không nhận ra nàng, nhưng mà, ta như trước sẽ lại yêu nàng.Hết thảy cũng không cần lý do.”

Bạch Phong Hoa vẫn là lần đầu tiên nghe được lời như vậy, lại lần đầu tiên nghe được Mạc Thanh Tuyệt nói ra như vậy.

“Không cần hoài nghi chính nàng, cũng không cần hoài nghi ta.” Mạc Thanh Tuyệt nắm tay Bạch Phong Hoa chặt hơn, “Nhớ kỹ những lời ta nói, được chứ?”

Bạch Phong Hoa nhìn biểu tình Mạc Thanh Tuyệt nghiêm túc, dùng sức gật gật đầu: “Hảo!”

Mạc Thanh Tuyệt thế này mới mỉm cười.

Xa xa, Nam Cung Vân nhìn một màn này, lòng trầm xuống.

“Ngươi thật là một người rối rắm.” Hoàng Phủ Trác giọng nói lạnh lẽ bỗng nhiên vang lên bên tai Nam Cung Vân, “Thích vì sao không nói ra?”

“Ngươi!” Nam Cung Vân thế này mới hoảng hốt không biết Hoàng Phủ Trác khi nào thì đến bên cạnh mình, Nam Cung Vân tức giận quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trác, chán nản không biết nói cái gì cho phải.

“Vì sao không nói? “ Hoàng Phủ Trác không chút để ý đến vẻ mặt tức giận của Nam Cung Vân, mà là thật sâu nhìn Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt ở xa xa, hỏi lại.

“Nói, có tác dụng gì? Nàng nửa năm sau sẽ Phá Toái Hư Không mà đi.Mà ta ..” Nam Cung Vân ánh mắt ảm đạm xuống dưới.

“Mà ngươi, có vướng bận của chính mình.Nghe đồn Nam Cung gia chủ mất trí nhớ, không nhớ đến chuyện trước kia.Nhưng, vì sao trong mắt ta, ngươi căn bản không có mất đi mất trí nhớ, hoặc là nói ngươi đã khôi phục trí nhớ?” Hoàng Phủ Trác quay đầu, nhìn Nam Cung Vân lạnh nhạt nói.

“Ngươi!” Nam Cung Vân ngạc nhiên.

“Ngươi rất ngạc nhiên vì sao ta biết phải không?” Trên mặt Hoàng Phủ Trác hiện lên ý cười lạnh lùng, “Hoàng Phủ gia cơ sở ngầm, trải rộng khắp đại lục.Rất nhiều chuyện phân tích ra, ngươi cho dù mất đi trí nhớ cũng sớm khôi phục lại.Ngươi có vướng bận, hơn nữa vướng bận vô cùng sâu a.”

Nam Cung Vân trong mắt hiện lên lãnh ý, cứ như vậy trầm mặc nhìn Hoàng Phủ Trác.

“Thời điểm ngươi ba tuổi, ngươi cùng nương ngươi đi chùa miếu dâng hương, lại bỗng nhiên xuất hiện thích khách.Nương nương vì cứu ngươi, đỡ một kiếm của thích khách, từ nay về sau không có cách nào sinh con.Nói cách khác nàng cả đời này chỉ có ngươi một đứa con trai.” Hoàng Phủ Trác ánh mắt lạnh hơn.

“Ngươi so với nữ nhân lưỡi còn dài hơn.” Nam Cung Vân cắn môi oán hận nói, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ.Hoàng Phủ Trác nói, đều là sự thật.Bây giờ nghĩ lại, thích khách năm đó chắc chắn là nương Nam Cung Kỳ phái đi.Hoàng Phủ Trác điều tra vô cùng chính xác, Phượng Tử Tô quả thật không thể lại sinh con.

“Cho nên, ngươi tính bỏ quên Bạch Phong Hoa? Ngươi chuẩn bị lưu lại cái đại lục này? Làm gia chủ Nam Cung gia? Làm nhi tử hiếu thuận?” Hoàng Phủ Trác trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên.Nam Cung Vân đang tức giận muốn khiển trách, Hoàng Phủ Trác giọng điệu lại chuyển, “Nếu ta là ngươi, ta cũng vậy.”

Nam Cung Vân sửng sốt, Hoàng Phủ Trác vẻ mặt lúc này cùng vừa nãy hoàn toàn bất đồng, nghiêm túc mà trịnh trọng.

“Ngươi không có nghe nhầm, ta nói nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ vậy.Ngươi thiếu mẫu thân ngươi một mạng, không phải là lấy mạng liền còn phải báo đáp.Mẫu thân ngươi cho ngươi ấm áp, bao nhiêu người hâm mộ không được.” Hoàng Phủ Trác khẩu khí không giống như vừa rồi tràn ngập mỉm mai, mà là dị thương nghiêm túc.”Ta hâm mộ ngươi.Bởi vì ta cùng ngươi bất đồng, ta sinh ra, vốn không có cảm thụ qua cái gọi là tình thương của cha mẹ.Người của Hoàng Phủ gia cho tới bây giờ đều đem ta trở thành công cụ dẫn dắt, để cho ta quên, ta còn là cái người sống.”

Nam Cung Vân kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Trác, không rõ Hoàng Phủ Trác những lời này nói với hắn có ý gì.Nhưng càng nói cũng khiến trong lòng hắn dâng lên từng đợt đau thương, vì Hoàng Phủ Trác đau thương.Hắn cho là mình cũng đã đủ khổ, lúc còn nhỏ liền xa xứ, cho dù mình không cha không mẹ. Nhưng mà, ít nhất chính mình sau khi gặp Nhị trưởng lão Chu Tước thánh điện, chính mình sư phó, còn có sư muội Bạch Phong Hoa.Hiện tại lại tìm về mẫu thân của mình.Thế nhưng, Hoàng Phủ Trác, hắn dường như cái gì cũng không có, cái gì cũng không ….

“Đúng vậy, như ngươi nói, ta cái gì đều không có.” Hoàng Phủ Trác nhìn vẻ mặt Nam Cung Vân, như đoán được Nam Cung Vân đang suy nghĩ cái gì, chợt mỉm cười nói, “Trước kia, ta luôn hoài nghi người sinh ra chính mình.Cảm thấy đời người cuối cùng có ý nghĩa gì.Ta vẫn đều mê man.”

“Vậy, hiện tại?” Nam Cung Vân dường như đoán được phía sau Hoàng Phủ Trác còn có chuyện.

“Hiện tại, ta có mục tiêu của chính mình.” Hoàng Phủ Trác nói xong lời này, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa phương xa, giọng điệu kiên định, “Ta thích Bạch Phong Hoa! Cho nên, ta quyết định, tại đây trong thời gian nửa năm chính mình tăng thực lực, Phá Toái Hư Không, cùng nàng đi đến một cái Vị Diện.Cho dù nàng về sau không thích ta, ta đều đã tận sức.Bởi vì như vậy ta ít nhất có mục tiêu trong chính cuộc đời mình.”

Hoàng Phủ Trác lời này, giống như ‘tình thiên phích lịch’ (sấm sét giữa trời quang) đánh vào lòng Nam Cung Vân, làm cho Nam Cung Vân thiếu chút nữa hít thở không thông.

“Ngươi, nói cái gì?” Nam Cung Vân khó khăn hỏi.

“Ta nói, ta không phải ngươi, ta không có vướng bận cùng rằng buộc.Ta là một người, mà ta thích Bạch Phong Hoa, muốn ở cạnh nàng, chính là mục tiêu sống của ta.” Hoàng Phủ Trác quay đầu nhìn Nam Cung Vân gằn từng tiếng rõ ràng nói.

Nam Cung Vân mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại một âm tiết cũng không phát được.Hắn kinh ngạc nhìn mặt Hoàng Phủ Trác, giờ phút này chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, lòng không ngừng trầm xuống, trầm xuống …

“Ngươi cũng đừng khổ sở, ta nói rồi, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ lựa chọn giống như ngươi.” Hoàng Phủ Trác vỗ nhẹ bả vai Nam Cung Vân, “Hơn nữa, ta không phải là ngươi.Cho nên, ta có quyết định của chính mình.”

Dứt lời, Hoàng Phủ Trác tiêu sái xoay người rời đi, lưu lại Nam Cung Vân một người kinh ngạc đứng ở tại chỗ.

Dần dần, Nam Cung Vân nắm chặt tay.Móng tay thật sâu đâm vào da thịt, máu tươi không ngừng từ đầu móng tay hắn chảy ra, nhưng hắn lại hồn nhiên chưa từng phát giác.Lòng giờ khắc này, chìm đến đáy cốc.Hận chính mình, thật hận, thật hận! Vì sao mình không giống Hoàng Phủ Trác tiêu sái thoải mái như vậy? Vì sao chính mình không thể làm ra lựa chọn như vậy? Vì sao? Hoàng Phủ Trác biết được suy nghĩ của mình, có thể làm ra quyết định thẳng thắn như vậy.Thật hâm mộ, thật hâm mộ…

Muốn nghĩ, cũng vĩnh viễn muốn ở bên cạnh nàng.Cho dù trong lòng nàng người kia không phải mình, nhưng có thể thời thời khắc khắc nhìn nàng, cảm nhận hỉ nộ ái ố của nàng, vậy là đủ rồi.Thế nhưng, chính mình ngay cả điểm ấy đều làm không được, làm không được …

Nam Cung Vân đứng tại chỗ, thật lâu không có di chuyển bước chân.

“Vân ca ca …” Bỗng nhiên, Mộ Dung Âm Sinh giọng nói bỗng vang lên.

Nam Cung Vân hoảng hốt, phục hồi tình thần lại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộ Dung Âm Sinh: “Ngươi, đến đây?”

“Ừ!” Mộ Dung Âm Sinh gật đầu, “Vừa rồi các huynh nói chuyện, ta cũng nghe được.”

Nam Cung Vân nhíu mày, biến sắc.

“Huynh vì sao không hỏi ý kiến Phượng di? Nếu nàng biết ngươi thống khổ rối rắm như vậy, nếu cả đời huynh đều sống trong tưởng niệm cùng thống khổ, muội tin tưởng Phượng di tuyệt đối không muốn nhìn đến huynh như vậy!” Mộ Dung Âm Sinh vội vàng nói.

Nam Cung Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt Mộ Dung Âm Sinh sốt ruột, vì sao cảm thấy Mộ Dung Âm Sinh so với chính mình còn sốt ruột hơn.

“Ta, không nghĩ …” Nam Cung Vân chậm rãi nói xong, nhưng mà nói còn chưa xong đã bị Mộ Dung Âm Sinh đánh gãy.

“Vân ca ca! Người còn sống, không phải ủy khuất sống như vậy.Huynh có lý tưởng của chính mình, vì sao không truy đuổi? Huynh muốn như vậy ủy khuất cả đời chính mình sao?” Mộ Dung Âm Sinh nhìn đến ánh mắt Nam Cung Vân bối rối.

Nam Cung Vân rũ mắt xuống, trong lòng phức tạp.

“Hơn nữa vấn đề lớn nhất, huynh như vậy ủy khuất chính mình, huynh xác định Phượng di là hy vọng thế sao? Huynh ủy khuất như vậy đồng thời chính là tra tấn Phượng di.” Mộ Dung Âm Sinh mắt sáng như đuốc, nói như đinh chém sắt.

“Ta …” Nam Cung Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, chống lại con ngươi Mộ Dung Âm Sinh.Chỉ nhìn đến con ngươi Mộ Dung Âm Sinh lóe sáng, trong ánh mắt cũng bắn ra kiên nghị cùng cổ vũ.

“Vân ca ca, nếu huynh quyết định theo nàng mà cố gắng, cuối cùng không có kết quả, không thể Phá Toái Hư Không.Kết cục như vậy, ngươi ít nhất không hối hận, không có tiếc nuối.Nhưng nếu huynh ở trong này bỏ đi, huynh sẽ thống khổ cả đời, tiếc nuối cả đời!” Mộ Dung Âm Sinh cắn môi nói.Huynh thống khổ như vậy, tiếc nuối như vậy, muội không muốn nhìn đến.Muội nghĩ nhìn huynh cười, cười dịu dàng.Cho dù không phải vì muội.Cho dù không nhìn đến được, muội biết huynh đang cười, cũng đủ rồi. Vân ca ca, huynh sẽ không hiểu được huynh đối với muội mà nói rốt cuộc có bao nhiên quan trọng, mà hiện tại cũng không muốn huynh hiểu được… Huynh cứ như vậy, tốt lắm, thật sự là tốt lắm.

Nam Cung Vân nhìn Mộ Dung Âm Sinh, cứ như vậy kinh ngạc nhìn.Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra một nụ cười tươi sáng lạn tuyệt luân, tiến lên vài bước một tay tóm lấy Mộ Dung Âm Sinh dùng sức ôm vào lòng.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Âm Sinh, cám ơn ngươi! Ta nghĩ ta biết nên làm thế nào.” Nam Cung Vân giờ phút này trong lòng khai thông, mây đen vẫn bao phủ lòng hắn giờ phút này tan thành mây khói, toàn bộ đều là vì Mộ Dung Âm Sinh.

“Vân ca ca …” Mộ Dung Âm Sinh kinh ngạc cảm thụ được Nam Cung Vân vui vẻ, còn có cảm thụ được hoài bão ấm áp của Nam Cung Vân.Ôm này, chỉ thuộc loại ca ca đối với muội muội, chỉ là cảm kích, không có quan hệ khác.Thế nhưng, thật ấm áp, thật ấm áp …

“Đợi phong ấn đại môn Ma giới xong, ta trở lại nhà Nam Cung, cùng mẫu thân nói rõ toàn bộ.Sau đó giống như ngươi nói, ta ít nhất cố gắng qua, ta không có tiếc nuối.” Nam Cung Vân nắm bả vai Mộ Dung Âm Sinh, nhìn chằm chằm Mộ Dung Âm Sinh kích động nói.

“Y theo thiên phú trời cho, Vân ca ca, huynh nhất định Phá Toái Hư Không.Sớm hay muộn.” Mộ Dung Âm Sinh trên mặt mỉm cười, nhưng chỉ nàng biết, kỳ thật trong lòng vẫn rất đau.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 10: Phong thái Bạch đại sư….
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 169
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...