Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 7

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bạch Phong Hoa ăn sáng xong, liền đi thăm nương ốm nằm trên giường. Trên giường, vị phu nhân xinh đẹp sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt kia chính là mẫu thân Tiết Nhu Nhi của Bạch Phong Hoa. Nàng vẫn đang ngủ say, lông mày hơi nhăn lại nói cho người khác biết nàng đang rất khó chịu.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở dài, lặng yên đi ra ngoài. Chẳng lẽ tình yêu cuồng nhiệt sẽ làm chỉ số thông minh giảm đi một nửa? Trước kia Bạch Phong Hoa chẳng lẽ nhìn không ra mẫu thân nàng rất lo lắng cho nàng? Trong lòng chỉ toàn mong nhớ thương thầm Nam Hoa Vương tự cao tự đại kia sao?

Bạch Phong Hoa lẳng lặng nhìn Tiết Nhu Nhi nhưng không có đánh thức nàng, lặng yên lui ra ngoài.

Tiểu Thúy trở về, vẻ mặt vui mừng. Bạch Tử Mặc thì đang chờ ở cửa.

“Tiểu thư, đều làm tốt lắm!”Tiểu Thúy sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, rất là hưng phấn.

“Được! Gọi mấy người vừa rồi đến viện của ta!” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mắt, tự nhiên mà vươn tay đến trước mặt Bạch Tử Mặc.

“Tỷ, làm gì?” Tiểu Thúy nghe lệnh đi khỏi, Bạch Tử Mặc kinh ngạc nhìn hành động của Bạch Phong Hoa

“Ta thân thể yếu đuối, đệ đệ như ngươi không muốn giúp đỡ ta sao?” Bạch Phong Hoa liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc, lạnh lùng nói, giọng điệu bình thản như đó là chuyện hợp tình hợp lý.

Bạch Tử Mặc tức muốn hộc máu, run run đưa khủy tay mình ra. Bạch Phong Hoa đương nhiên vòng tay qua, để đệ đệ giúp mình đi về sân. Tiểu Thúy đầu tiên là trợn mắt, sau thì mỉm cười chạy theo sau.

Bạch Phong Hoa đứng ở cửa, nhìn 5 người đứng ở đó, đánh giá cẩn thận bọn họ. 5 người tuổi cũng không lớn, cao lắm là 20 tuổi, nhưng thân thể có vẻ cường tráng, diện mạo đoan chính. Thừa Tướng tuyền người thật nghiêm khắc. Những người này trước kia đều là những đứa nhỏ nghèo khổ. Không có tiền cái gì cũng làm không được, làm gia nhân cho kẻ có tiền dù sao cũng có tiền đồ. Không chừng ngày nào đó chủ nhân sẽ trọng dụng, trở thành gã sai vặt bên người giống như Thường Phi . Chẳng những có thể học tập chiến khí, còn có thể được chủ nhân trọng dụng.

“Về sau các người đi theo ta! Ta nói các người đi Tây các ngươi không được đi Đông, ta bảo các ngươi đánh các ngươi phải đánh như hôm nay! Có biết không? Các người làm được chứ?”

Bạch Tử Mặc tròn mắt, này là thế nào? Bạch Phong Hoa, không, tỉ tỉ, muốn nhận những người này làm tâm phúc? Đơn giản như vậy sao? Dùng cách thức qua loa như vậy mà quyết định cũng được?

Những người kia vừa mừng vừa vui, kích động nhìn Bạch Phong Hoa, không tin đây là sự thật. Tuy nàng không đẹp nhưng ở thừa tướng phủ, thừa tướng đại nhân cùng Bạch lão gia, phu nhân đều phi thường yêu thương nàng.. Họ đi theo nàng tuyệt đối không khổ.

“Các ngươi tên gì?” Bạch Phong Hoa lại mở miệng.

“Hồ Hàn!”

“Quản Hi!”

“Thềm Lục!”

“Tần Hạo!”

“Phong Hải!”

“Tốt lắm, Tiểu Thúy ngươi dàn xếp đi!” Bạch Phong Hoa vừa lòng gật đầu. Mấy người này tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng là giữ hàng lông mày đều có thần thái bất khuất. Vừa rồi ở đại sảnh, nghe theo mệnh lệnh của nàng ra tay đánh người thì cũng không tệ lắm. Người bị đánh cũng không phải đơn giản, là sai vặt của đương kim vương gia Nam Hoa Vương. Tục ngữ có câu, “đánh chó phải xem mặt chủ nhân”, mấy người này dám đánh, coi như có đủ tư cách theo nàng.

Tiểu Thúy dẫn vài người đi trước dàn xếp , Bạch Phong Hoa hướng trong phòng đi vào, Bạch Tử Mặc giúp đỡ Bạch Phong Hoa, vừa vào phòng liền ồn ào hỏi “Tỷ, tỷ rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?”

“Ta không nghĩ cái gì cả. Ta tốt xấu gì cũng là tam tiểu thư phủ thừa tướng, có mấy người sai vặt thì có gì lạ? Dù sao cũng không bằng ngươi ăn chơi trác táng. Cả ngày ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh không phải sao?” Bạch Phong Hoa ngồi xuống, lười biếng trả lời.

“Ta nào có kiêu ngạo ương ngạnh?” Bạch Tử Mặc đứng bên cạnh Bạch Phong Hoa. Hắn nói quả thật không có sức thuyết phục, ở bên ngoài hắn phóng đãng không kiềm chế được, có khi còn khi dễ một số người nữa.

“Được rồi, ngươi dù sao cũng không có bôi nhọ mặt ta. Ngươi khẩn trương cái gì? Ta lại chưa nói với gia gia cái gì.” Bạch Phong Hoa khinh bỉ nhìn đệ đệ.

Hắn nửa ngày cũng không nói lên lời.

Bạch Phong Hoa dùng ngón tay gõ mặt bàn, lạnh lùng nói “Có chuyện ta muốn nói.”

“A? Tỷ nói cái gì?” Trên gương mặt tinh xảo của Bạch Tử Mặc tràn đầy nghi hoặc.

“Thân thể ta tốt lên ta sẽ đi học!” Bạch Phong Hoa ngáp một cái “Còn bao lâu đến kỳ khảo hạch?”

“Còn ba tháng. Aiii, nếu ta còn ở cấp 5 nữa gia gia sẽ đánh chết ta. Đại ca đã muốn cấp 6, cao nhất rồi.”

Chiến khí cấp 6 là cả một cánh cửa lớn, rất nhiều người cả đời không thể đột phá, vĩnh viễn dừng lại ở cấp 6. Mà Nam Hoa Vương tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới cấp 7, điều này làm cho trong lòng hoàng đế rất là vui sướng, trong kinh thành mọi người lại bắt đầu buôn tin vịt về chuyện này..

“Ta thì sao?” Nàng không hề để ý nói.

“Cho ta xin đi!” Bạch Tử Mặc khinh bỉ nhìn nàng “Tỷ tất nhiên không cần nói rồi. Tỷ nếu cứ vĩnh viễn ở cấp 2, Bạch Linh Khê không biết có mở tiệc ăn mừng không?” Bạch Tử Mặc không ưa Bạch Linh Khê.

”Sao?" Mí mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi động, nghe khẩu khí Bạch Tử Mặc, hắn tựa hồ đối với Bạch Linh Khê tương đối bất mãn.

“Cái kia, cái kia khi nào tỷ cho ta?” Bạch Tử Mặc lúc này mới nói ra cái mình muốn. (S: cái gì mà mờ ám vậy trời ==)

“Sốt ruột cái gì? Hầu hạ ta vui vẻ ta liền cho ngươi!” Bạch Phong Hoa không chút để ý nói, mí mắt cũng chưa nâng một chút.

Bạch Tử Mặc cứng họng không nói được gì.

Buổi chiều, Tiết Nhu Nhi (mẫu thân của tỷ) tỉnh lại liền đi xem Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa lúc đó đang ngủ say, Tiết Nhu Nhi ở bên giường Bạch Phong Hoa ngồi thật lâu, thấy được thần sắc nàng hồng hào thì rất yên lòng.

Buổi tối, Thừa tướng, Bạch Hận Thủy, Bạch Dịch Thủy trở về, nhìn Bạch Phong Hoa khôi phục lại thì rất vui mừng. Người một nhà quây quần ăn cơm, Tiết Nhu Nhi đã khỏe hơn nhiều. Cả nhà ăn cơm nói chuyện vui vẻ, Bạch Linh Khê thoạt nhìn thì thật vì Bạch Linh Khê cao hứng. Bạch Tử Mặc mặt lạnh nhìn hết thảy, lạnh lùng không tham gia. Bạch Phong Hoa cũng cũng không có biểu hiện quá mức dị thường, vẫn là ít nói giống như trước, thực áy náy thỉnh cầu người nhà tha thứ, cam đoan về sau sẽ không làm người nhà lo lắng nữa. Nhưng là việc nàng nói chuyện không còn cà lăm nữa lại làm cho tất cả mọi người thật cao hứng.

Bạch lão gia tử cười ha ha, uống không ít rượu. Cơm xong, Bạch lão gia tử phân phó Bạch Linh Khê giúp đỡ Tiết Nhu Nhi đi trước nghỉ ngơi. Tiết Nhu Nhi ôn nhu mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa, thế này mới cùng Bạch Linh Khê rời đi chỗ ngồi ra khỏi nhà ăn.

Tiết Nhu Nhi vừa đi, mặt Bạch lão trầm xuống, nhìn Tử Mặc đang ăn cơm quát “Tử Mặc, nói rõ ràng cho ta, hôm nay có chuyện gì xảy ra?”

“Cái gì có chuyện gì?” Tử Mặc suýt bị nghẹn cơm, gia gia sao lại mắng hắn.

“Kinh thành có lời đồn ngươi đánh gã sai vặt của Nam Hoa Vương. Chuyện này rốt cuộc làm sao?!” Bạch lão gia tử trầm giọng chất vấn nói.

“A?” Tử Mặc há miệng, hành động có phản xạ nhìn Phong Hoa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 10: Phong thái Bạch đại sư….
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...