Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 145

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ông cứ nghĩ Thu Thanh Duy giống với những kẻ giàu có khác, lập một đội đua xe rồi mặc sức chơi bời, cơ bản không ngờ đến cô lại xem đua xe như một nghề nghiệp thực sự, đưa nó lên một tầm cao mới. Dù sao nhà tư bản chỉ coi trọng lợi ích trước mắt, làm gì quan tâm đến mặt tình cảm?

Nhớ đến cái chết bi thảm ở kiếp trước, Thu Thanh Duy trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: Bị tư bản chèn ép? Điều đó đã không còn tồn tại nữa! Bởi vì bây giờ, cô mới chính là tư bản.

Sau khi bận rộn chuyện đăng ký đội đua xe, lúc này Thu Thanh Duy mới có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện khác, nếu đã đến thành phố thủ đô, không bằng nhân cơ hội này đi dạo xung quanh nơi này, nghĩ vậy cô liền hỏi Bạc Nguyên Triệt có muốn đi cùng cô không.

Bạc Nguyên Triệt lớn lên ở thành phố này, đối với người từ nơi khác đến đây thì những địa danh ở đây chính là thắng cảnh, còn với anh thì chẳng qua chỉ là một nơi bình thường mà anh đi qua mỗi ngày mà thôi, cho nên nếu yêu cầu anh đưa cô đi khắp thành phố thủ đô với tư cách là hướng dẫn viên du lịch, anh thực sự không nghĩ ra được nơi tham quan du lịch đặc sắc nào.

Anh liệt kê một vài địa điểm nổi tiếng trên mạng, nói sơ qua về lịch trình đi chơi, đánh giá đúng trọng tâm: "Nếu em không có hứng thú với lịch sử cổ vật thì thật ra cũng chẳng có địa điểm nào là thú vị cả..."

Thu Thanh Duy quả thật là không cảm thấy thích thú cho lắm, suy nghĩ một chút, liền định lái xe chạy vài vòng xem sao, nếu gặp được địa điểm nào thú vị thì sẽ xuống chơi.

Trên đường đi.

Không hổ danh là thủ đô, đâu đâu cũng toát lên vẻ uy nghiêm, nhiều con phố vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc cổ xưa, đứng cùng những tòa nhà cao tầng hiện đại, mang lại một cảm giác rất mới lạ.

Đi qua một con đường xanh mát, Thu Thanh Duy vô thức giảm tốc độ xe lại.

Lúc này đang là mùa thu, cây bạch quả đã chín tới, nhiều trái đã chuyển sang màu vàng cam.

Cô hạ kính xe xuống, tay phải cầm vô lăng, tay trái chống cằm, vừa ngắm nhìn cảnh đẹp vừa hỏi người đang ngồi trên ghế phụ: "Đây là chỗ nào? Nhiều cây xanh tươi tốt như vậy, có phải gần đây có công viên nào không?"

Cô hỏi xong, đợi một lúc vẫn chưa thấy ai trả lời, liền có chút hoài nghi nghiêng đầu nhìn qua người ngồi bên cạnh.

Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi anh phát hiện cô đang nhìn anh, mới bắt đầu giải thích: "Nơi này là trường trung học anh đã từng học..."

Nằm ở trung tâm thủ đô, là trường trung học tốt nhất của thành phố.

Không chỉ bởi đội ngũ giáo viên ưu tú, học sinh thông minh ngoan ngoãn mà còn bởi vì con đường đầy thơ mộng ngay trước cổng trường.

Thu Thanh Duy đầy hứng thú: "Có thể vào xem không? Dù sao cũng đã cất công đến đây rồi, nhân tiện tôi cũng muốn nhìn xem có phải anh thực sự là học sinh giỏi nhất khóa hay không."

Biết cô đang chọc ghẹo anh, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: "Là giả đó, anh thật ra là học sinh giỏi nhất đếm từ dưới lên, học không nổi nữa, cho nên tới năm 17 tuổi liền bỏ học chạy đi làm minh tinh."

Thu Thanh Duy cười rộ lên, cô tìm chỗ để đậu xe, ngón trỏ móc lấy chìa khóa xe quay vài vòng, sau đó nắm chặt lấy nó: "Thật trùng hợp, tôi cũng là học sinh đứng đầu tính từ dưới lên, không bằng hai tên học tra chúng ta cùng so tài thử một phen, xem ai trèo tường giỏi hơn?"

Không giống với những học sinh đi cửa sau nhờ vào quan hệ, mặc dù cha của anh không mấy quan tâm đến anh nhưng vẫn có thể đưa anh vào lớp chọn chỉ bằng một câu nói của ông ấy, nhưng mà Bạc Nguyên Triệt là dựa vào thực lực của mình để nhận được giấy báo trúng tuyển và học bổng.

Mẹ của anh vô cùng tự hào, thường xuyên nhắc đến anh ưu tú như thế nào, nhằm chiếm được sự quan tâm của cha.

Nhưng một đứa con rơi dù có xuất sắc như thế nào thì làm được gì? Thứ mà mẹ nhận được cùng lắm chỉ là vài đồng tiền phụ cấp được chuyển vào tài khoản.

Nhớ lại chuyện trước kia, anh bất giác đi theo Thu Thanh Duy vào cửa sau trường học.

Là một tay trốn học lão luyện, Thu Thanh Duy nhìn thấy ổ khóa rất dễ bị bẻ ra của cái cửa, cô tìm đại một vật sắc nhọn, mở nó ra một cách nhẹ nhàng.

Cửa sắt cọt kẹt bị đẩy ra.

Thu Thanh Duy đứng trên một con đường hẻo lánh dẫn vào trường học, thả tay xuống: "Xem ra không cần phải trèo tường rồi."

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Sao anh lại có cảm giác cô đang tiếc nuối?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 145
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...