Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 176

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giấc ngủ này cô ngủ rất ngon giấc, cô ngủ thẳng đến 4 giờ chiều mới tỉnh.

Bác sĩ riêng đến kiểm tra vết thương của cô một lần nữa và kê đơn thuốc.

Bạc Nguyên Triệt rót một cốc nước ấm, cho Thu Thanh Duy uống thuốc, bước ra khỏi phòng và hỏi bác sĩ: "Buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn, tôi có cần chú ý đến gì không?"

"Không đυ.ng đến rượu và thuốc lá. "Bác sĩ liếc anh và nói thêm: "Tốt nhất bây giờ không nên tập thể dục quá mạnh."

"Hả?" Bạc Nguyên Triệt nghe không hiểu: "Chỉ đi ăn cơm thôi..."

Sau đó anh thấy bác sĩ đang nhìn lên trời vẻ mặt xấu hổ, sau đó anh liền hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Đ*! Tai anh đột nhiên đỏ bừng, vết thương của Tiểu Duy còn chưa lành, lúc này mà dám nghĩ đến loại chuyện đó? Anh cũng không phải cầm thú.

Anh không thể không trừng mắt với bác sĩ quay trở lại phòng với khuôn mặt đứng đắn.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ vì vừa mới ngủ dậy của Thu Thanh Duy, chiếc cổ và xương quai xanh trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp quần áo, một số hình ảnh đầy màu sắc vẫn không ngừng hiện lên trong đầu anh …

… Đm

Lười biếng ngáp một cái, Thu Thanh Duy ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hơi đỏ ửng, sững sờ: "Sao vậy? Sao mặt anh đỏ như vậy?"

"Không có gì" Sợ bị cô nhìn thấy dấu vết gì, Bạc Nguyên Triệt cúi đầu ho khan, lương tâm cắn rứt đổi chủ đề: "Muốn ra ngoài đi dạo không? Cứ ở trong nhà suốt ngày rất dễ chán."

Thu Thanh Duy liếc nhìn cánh tay trái bị bó thạch cao rườm rà: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói..." Nghĩ đến câu, bây giờ đừng tập thể dục quá mạnh, Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nghẹn lời.

Thu Thanh Duy nghi ngờ nhìn anh: "Anh rất lạ, anh đang nghĩ gì vậy?"

Bị cô hỏi như vậy, thật giống như anh đang nghĩ về một việc nào đó không thể nói Bạc Nguyên Triệt thốt lên mà không để ý: "Anh không nghĩ đến điều đó! Em vẫn còn bị thương, sao anh dám nghĩ đến việc đó được!"

Căn phòng im lặng ngay lập tức.

Sau vài giây nhìn nhau, Bạc Nguyên Triệt khó chịu nói "Ừm ", tiếp theo là vô số câu "Không, ý anh không phải thế..." đến cả nói chuyện cũng không nói được rõ ràng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông, Thu Thanh Duy nhướng mày thích thú trêu chọc: "Vậy nên, anh luôn hối hận vì đêm đó đã không ngủ với em?"

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Anh không thể cùng cô giải thích rõ ràng chuyện đó!

Nhìn thấy anh hận không thể dùng cả thân thể để giải thích, Thu Thanh Duy ngừng trêu chọc anh, vén chăn bông lên, chuẩn bị thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Tuy nhiên, kết hợp với cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi, động thái này cho thấy một loại ý nghĩa mơ hồ khác.

Bạc Nguyên Triệt mở to mắt, sợ hãi lùi lại một bước, yết hầu của anh lo lắng lăn tròn hai vòng, tỏ ra hoảng sợ can ngăn: "Đừng cố ép bản thân vì anh... việc đó... đợi em hồi phục vết thương lại nói cũng không muộn... Chà, nói về chuyện đó cũng không muộn... Anh cũng không phải cầm thú."

Nghe đến đây, Thu Thanh Duy dừng xỏ giày vào, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của anh, trực tiếp cười ra tiếng.

Còn nghĩ lợi dụng cô đang suy yếu mà suy nghĩ bậy bạ?

Cô nắm lấy đôi dép dưới chân và đập thẳng vào anh.

"Anh muốn ăn rắm* sao!"

*Ăn rắm: chế giễu những người có suy nghĩ mơ mộng viển vông có ý đùa giỡn.

Sau đó, giữa hai người tồn tại một khoảng lặng khó xử và ái muội.

Bạc Nguyên Triệt lái xe đến bến cảng thì dừng lại, xuống xe đi vòng sang bên phải mở cửa cho Thu Thanh Duy.

Cửa xe mở ra, một bàn tay ân cần đưa ra, cuối cùng phá vỡ tình thế khó xử: "Tiểu Duy, chúng ta tới rồi."

Thu Thanh Duy đưa tay cho anh, bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn con tàu du lịch sang trọng đang đậu ở bến tàu.

Mùa đông nên trời nhanh tối, còn chưa đến bảy giờ mà màn đêm đã buông xuống, toàn thành phố được bao trùm bởi ánh trăng dịu dàng. Các cabin của tàu du lịch được thắp sáng bằng cửa sổ trên đó, nhìn từ xa trông giống như những mảnh sao vỡ, đẹp đến loá mắt.

"Đúng vậy, em thấy sao?"

Nhận thấy cằm của anh trở nên căng cứng, Thu Thanh Duy biết rằng anh dự định tạo cho cô một điều bất ngờ, một chuyến du ngoạn xa xỉ? Hmm … cũng lãng mạn đó chứ.

"Không tệ." Cô gật đầu.

Bạc Nguyên Triệt liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô đi về phía trước, vui vẻ nói: "Đây là lần đầu tiên Nữ hoàng tiếp đón các vị khách, lát nữa sẽ diễn ra nghi lễ khánh thành, xem trước thì rất thú vị. Anh nghĩ em sẽ thích nó."

Hai người cùng đi lên con tàu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 176
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...