Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 57

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trước khi đi, Minh Toa Toa còn hằn học nói: "Hôm nay, tôi sẽ cho cô mặt mũi vì Hạ Minh, nhưng tôi khuyên cô đừng quá vui mừng, đừng quên sau này vẫn sẽ có một trò chơi đấy!"

Thu Thanh Duy đeo kính râm lần nữa, chậm rãi nói: "Tôi không cần cô nhắc, tôi chỉ mong cô Minh khi thua cuộc sẽ không mắc nợ nữa."

“Cô!” Minh Toa Toa dậm chân, vò đầu và tức giận lao đi.

Sau khi người đó rời đi, Thu Thanh Duy chỉ nhìn Tô Ngạn lần nữa, nhớ lại và hỏi: "Hình như trước đây anh có nói gì đó với tôi … Anh xin lỗi?"

“Cô … cô nghe lầm rồi!” Tai Tô Ngạn đỏ bừng, lắp bắp phủ nhận, sau đó cầm gậy bóng chày bỏ chạy.

Khuôn mặt của Thu Thanh Duy chính là không thể giải thích được.

Cậu ấy còn nói tính khí của Bạc Nguyên Triệt không tốt, đây là cậu ấy đang nói về bản thân mình sao?

Bên kia, Bạc Nguyên Triệt, người đã đợi ở nhà rất lâu, cuối cùng cũng đợi được đến khi Tô Ngạn trở lại.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, anh như một con chó nghe thấy chủ nhân về nhà, "vù vù-" vội vàng chạy tới.

"Mọi chuyện thế nào? Lần thi đấu này là như thế nào? Họ có làm cho Tiểu Duy xấu hổ không? Họ thắng hay thua?"

Tô Ngạn cau mày nói với anh: "Bị bắn, cô gái đó..." Nói được nửa lời, cậu ấy ho khan, đổi lời một cách mất tự nhiên: "Chị Duy thắng rồi."

Nghe tin bên mình thắng, Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm, anh ta mặc kệ "Chị Duy" dị thường của Tô Ngạn mà không ngớt lời khen ngợi: "Không ngờ Tiểu Duy có thể bắn thắng, trên đời này chắc không có thứ gì có thể ngăn cản được cô ấy …”

Nói chuyện với chính mình một lát, anh mới nhớ ra điều gì đó, mím môi, ngập ngừng hỏi: "Cô ấy... có nhắc đến tôi không?"

Tô Ngạn thành thật trả lời: "Khi chúng tôi đang gặp nhau, cô ấy đã hỏi tại sao cậu không đến."

Bạc Nguyên Triệt thúc giục: "Sau đó thì sao?"

"Và không còn sau đó nữa..."

“Không có?” Bạc Nguyên Triệt sững sờ, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ ngậm xuân của anh, Tô Ngạn khó chịu, ném cây gậy bóng chày sang một bên, tức giận nói: "Được rồi! Bỏ cái lòng tự ái của cậu xuống đi! Cô ấy không phải là người phụ nữ mà cậu xứng đáng có được đâu."

Bạc Nguyên Triệt bị bỏ lại ở cửa vào vừa kinh hãi vừa ngơ ngác:??? Ê không đúng nha, trước kia cậu không phải nói như vậy a!

Trước khi diễn ra cuộc thi thứ ba, Cố Trì lại đến thành phố Lạc một lần nữa.

Trong quán cà phê của du thuyền, Thu Thanh Duy và anh ấy ngồi tựa vào chiếc ghế chân cao cạnh cửa sổ. Cô nhìn ra bên ngoài còn Cố Trì nhìn cô nói rõ những việc xảy ra liên quan đến hôn lễ.

“Nghê San và người khai gian làm giả chứng cứ lúc trước đã bị giam trong trại giam chờ xét xử, Lục Cảnh Thâm vẫn luôn hỏi anh nơi ở của em, anh không nói. Niệm Niệm, người từng làm tổn thương em, anh nhất định sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất.”

Thu Thanh Duy gật gật đầu.

Khiến Nghê San và đồng bọn nhận được sự trừng trị của pháp luật, khiến sự áy náy và cảm giác tội lỗi của Lục Cảnh Thâm cả đời này cũng không thể biến mất —— Kết cục như thế này cũng coi như là đưa cho nguyên chủ một lời giải thích rõ ràng.

Mà Cố Trì một người nam phụ thâm tình cũng đã cho cô ấy một lời giải thích rồi.

“Anh có còn nhớ trước khi anh quay lại thành phố Phái em đã nói với anh những gì không?” Thu Thanh Duy lắc lắc những viên đá trong ly, âm thanh tuy nhỏ nhưng rõ ràng, cô nhẹ nhàng mở miệng.

Cố Trì: “Giúp em giải quyết việc xong thì sẽ nói cho anh một bí mật?”

“Đúng.” Thu Thanh Duy dừng lại động tác, ánh mắt hướng ra rất xa nơi mặt biển trước mặt: “Thật ra mà nói thì là một chân tướng.”

Có lẽ lúc có nói những lời này ngữ khí quá mức nghiêm túc, Cố Trì không tự chủ mà trở nên căng thẳng, cổ họng rõ ràng vừa uống nước xong lại trở nên cực kì khô khốc.

Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, hỏi: “Chân tướng gì?”

Sau đó là một khoảng thời gian trầm mặc, âm nhạc trong quán cà phê vẫn vang lên nhẹ nhàng, là một bản tình ca lãng mạn do Thủ Thiển hát, chiếc nhẫn cầu hôn Cố Trì giấu trong túi áo cũng dần dần nóng lên mấy phần.

Sau khi xử lý xong chuyện, trước khi đến thành phố Lạc, anh ấy đã suy nghĩ rất kĩ, cho dù Thu Niệm còn bao nhiêu ngày có thể sống anh ấy đều muốn nắm chặt lấy cơ hội này, vì tình cảm lặng lẽ suốt bao năm vừa qua, và cũng vì sự hối hận khi lúc trước đã thành toàn cho cô hủy bỏ hôn ước.

Đáng tiếc, những lời mà Thu Thanh Duy chuẩn bị muốn nói với anh đã trực tiếp đốt tất cả những ý niệm trong đầu anh thành tro bụi: “Cố Trì, thật ra tôi không phải Thu Niệm.”

“Cái gì?” Câu nói này khiến Cố Trì không hiểu.

“Tôi nói … tôi không phải Thu Niệm.” Thu Thanh Duy vừa nói vừa quay đầu nhìn anh ấy, trong đôi mắt nhìn thẳng ấy tuyệt nhiên không nhìn thấy một ý cười nào: “Tôi thật ra là một người ở thế giới khác, sau khi chết không biết tại sao lại đến được đây, biến thành Thu Niệm. Tôi biết mới nghe anh sẽ cảm thấy tôi đang kể chuyện trên trời viển vông nhưng sự tình đã xảy ra rồi, vào ngày thứ hai trong lễ kỉ niệm ngày cưới của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm thì tôi và cô ấy đã hoán đổi cho nhau rồi.”

Cố Trì không tin, mà cũng không muốn tin.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 57
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...