Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 49

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kẹp ở giữa nhiều nhà ngang như vậy, rạp chiếu phim này càng lộ vẻ độc lập của nó, mà người trông cửa lại càng độc lập hơn, ông thoạt nhìn không hề quan tâm đến việc kinh doanh của rạp chiếu phim, luôn bày ra dáng vẻ dữ dằn lạnh lùng.

– Cậu không có vé, không được…

Mới nói được một nửa, người trông cửa đã nhìn thấy tấm vé xem phim mà anh đưa tới.

Không phải vé xem phim bình thường, không phải vé xem phim chỉ định số chẵn, cũng không phải vé xem phim chỉ định số lẽ.

Đây là một tấm vé vô cùng đặc biệt.

Mặt trên là một con dấu đầu người, đầu người là tượng bán thân của một người đàn ông, nhìn kỹ có một cái tên: Chu Ái Quốc, một cái tên quá phổ biến mà nó không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.

Người trông cửa vừa nhìn một cái đã lập tức ngẩng phắt đầu lên:

– Từ đâu mà cậu có vé này?

– Người khác cho. – Thạch Trung Đường cười đáp.

– Người kia đâu? – Người trông cửa lẽ ra đang ngồi ở bậc thang ngay cửa, hiện tại đã đứng bật dậy rồi.

– Chạy rồi. Nhưng mà cháu đoán hắn không chạy, hẳn là đang ở gần đây rình xem.

Thạch Trung Đường vừa nói vừa quay đầu ngó nghiêng nhìn nhìn, cuối cùng chỉ về một hướng bĩu môi:

– Chú xem kia có phải hắn không?

Đằng sau một cây cột đèn bị hỏng đột nhiên vút ra một bóng áo trắng, nhìn kỹ, là người đàn ông mang mặt nạ cười kia, anh ta vừa liều mạng chạy trốn vừa quay đầu lại trừng mắt với Thạch Trung Đường, kết quả bởi vì không nhìn đường mà bị vấp phải mặt đường gồ ghề làm cho loạng choạng.

Người trông cửa cười gằn, đuổi theo anh ta.

– Này!

Thạch Trung Đường nhìn theo ông giơ vé trong tay lên:

– Không cần vé ạ?

Người trông cửa thầm mắng một tiếng, vung tay ra sau.

Vé xem phim trong tay Thạch Trung Đường bỗng nhiên bùng cháy lên, anh kêu lên, buông ngón tay ra, chiếc vé rơi dưới chân anh, bị anh dậm dậm mấy cái:

– Cẩn thận củi lửa cẩn thận củi lửa.

– Một người một vé, đi vào không còn giá trị.

Giọng của người trông cửa từ xa vọng đến, đợi khi Thạch Trung Đường ngẩng lên thì bóng dáng của ông đã biến mất rồi.

Thạch Trung Đường cười một chút.

Tuy rằng đã nhận vé của người mang mặt nạ cười, nhưng không đại diện anh sẽ làm theo những gì anh ta nói, sở dĩ anh đến rạp chiếu phim này, là muốn xem vé trong tay có thật sự đi vào rạp được hay không.

Không thể đi vào thật ra thì cũng không có vấn đề, trong tay người mang mặt nạ cười có vé nhưng lại không dám tự mình đi, chứng tỏ trong rạp chiếu phim có thứ mà anh ta muốn, cùng với thứ mà anh ta sợ – ví dụ như bảo vệ cửa đuổi anh ta như đuổi con thỏ chẳng hạn? Nhân lúc người trông cửa đi bắt người, anh thong thả đi vào trong.

– Cố lên đại ca, chống lại bọn buôn lậu vé tùy thuộc vào đại ca đó!

Thạch Trung Đường hét một tiếng không hề có thành ý chút nào về hướng người trông cửa, sau đó đi vào rạp chiếu phim, lúc chuẩn bị đi vào, anh chợt dừng lại, nhìn về phía tấm áp phích treo trên tường, huýt sáo một tiếng.

Bộ phim: “Trò lừa bịp”.

Diễn viên chính: Chu Ái Quốc

Trên áp phích là ba người đàn ông, tay người nào cũng cầm theo cái rương đầy tiền mặt, đứng bên rìa vách đá, phía trước là vô số đầu súng chĩa vào họ.

Gương mặt bên trái ngoài cùng nhìn khá quen, thoáng giống tượng bán thân người đàn ông ở trên tấm vé xem phim kia.

Thạch Trung Đường quay đầu lại đi vào cửa.

– Hoan nghênh quý khách!

Một nhóm người đeo mặt nạ chào đón anh nhiệt tình, mặc quần áo các triều đại khác nhau, đeo nhiều mặt nạ khác nhau và nói nhiều giọng địa phương khác nhau.

– Quý khách, mời đi theo ạ.

Một cô gái nhỏ mang mặt nạ sĩ nữ triều Đường nói,

– Chỗ ngồi của ngài bên này.

Thạch Trung Đường cười tủm tỉm nhìn cô ấy, đột nhiên đưa tay ra xốc mặt nạ cô gái lên.

Nhưng lại không thể vén lên được, mặt nạ đó như mọc ở trên mặt cô gái.

– Xin đừng như vậy. – Cô gái đẩy tay anh ra, – Mặt nạ của tôi không thể tháo xuống được đâu.

Anh không hỏi cô ta vì sao không thể tháo xuống được, thay vào đó lại hỏi một cách khéo léo:

– Làm thế nào mới tháo xuống được, tôi thật là muốn nhìn mặt em gái một chút.

Cô gái nhỏ kia ngẩn người, ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt đào hoa vô tình lại tựa như có tình, không ai biết câu nói vừa rồi kia của anh là có tâm hay là vô tình, cô ấy ngập ngừng một lát, trả lời:

– Chờ phim của em chiếu…

Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị người bên cạnh kéo một chút, vì thế vội vàng ngậm miệng lại.

Thạch Trung Đường không gây khó xử cho cô gái nữa, anh không hề gấp gáp muốn ngồi xuống xem phim ngay mà ngược lại đầy hứng thú đối với nhân viên công tác, đi qua ai thì xốc mặt nạ người đó lên, nhưng lại không thể vén được bất luận một chiếc mặt nạ nào cả.

Cuối cùng một nhân viên công tác không thể nhẫn nhịn được nữa, nói với anh:

– Mời anh trở về chỗ ngồi của mình, sắp đến giờ chiếu phim rồi.

– Không vội, không vội, tôi đi dạo chút đã.

Thạch Trung Đường khoát tay với anh ta, tiếp tục đi lang thang trong rạp chiếu phim, bỗng nhiên quay đầu lại, nói với nhóm nhân viên đang nhắm mắt theo đuôi phía sau mình:

– Mấy người có thể mặc tôi được không?

Có vài nhân viên công tác đã nhẫn nại với hành vi của anh tới cực hạn rồi, đại bộ phận cũng không hài lòng, đổi lại ở nơi khác, dù là không đuổi người thì cũng phải mắng chửi một trận, nhưng họ chỉ đi theo sau lưng anh, dáng vẻ tức giận mà không dám nói gì.

Thạch Trung Đường nheo mắt lại nhìn họ một hồi, sau đó bỗng nhiên quay người lại, chạy về phía sau.

– Nơi đó không thể vào!

Nhân viên công tác tức muốn hộc máu nhào qua, đáng tiếc Thạch Trung Đường từ nhỏ chuyên bị bố mình đuổi đánh mà tránh cực tốt, hơn nữa lại là một diễn viên chuyên đóng phim võ hiệp, thân thủ cực kỳ linh hoạt, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi vòng vây của nhiều người, xông vào trong phòng chiếu phim.

Anh sẽ nhìn thấy cái gì đây? Một nhân viên chiếu phim mang kính đen? Một máy chiếu phim cũ kỹ cổ xưa với cái cửa giống như đèn lồ||g? Một tấm áp phích của một nữ minh tinh dán trên tường? Mấy cái giá được xếp đủ loại băng video kiểu phim nhựa?

Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, anh nhìn thấy chính là một người đàn ông mặc áo tù.

Người đàn ông kia đưa lưng về phía anh, đôi tay đang tháo xuống cái gì đó, sau đó chuẩn bị đặt lên trên máy chiếu phim cổ xưa cũ kỹ.

Nghe thấy tiếng động phía sau, anh ta chậm rãi quay đầu.

Không chờ Thạch Trung Đường thấy rõ mặt đối phương, vô số bàn tay từ phía sau vươn ra, kéo anh trở về, thứ cuối cùng anh thấy rõ – là một chiếc mặt nạ.

Trong phòng chiếu phim này, không có cuộn phim không có băng video, từ mặt đất thẳng tới trần nhà, chất đầy mặt nạ.

– Ngồi yên đi! – Nhân viên công tác ấn Thạch Trung Đường ngồi xuống chỗ ngồi, nghiến răng hằm hằm nói, – Phim bắt đầu rồi, mời ngài thưởng thức!

– Được được được.

Thạch Trung Đường thất thần nói, trong lòng còn đang nghĩ đến chuyện ở trong phòng chiếu phim, cho đến khi khúc nhạc mở đầu phim vang lên, tay anh, chân anh, cả người anh dần dần mất đi khống chế, anh không nhịn được mở lớn hai mắt, nhìn hàng chữ hiện lên trên màn hình chiếu phim – “Bộ phim này dựa trên câu chuyện có thật”.

Ngày hôm sau, đoàn phim “Người trong bức họa”.

Ninh Ninh thấy lạ nhìn sườn mặt Thạch Trung Đường, là ảo giác của cô phải không? Cô cảm thấy sắc mặt hôm nay của anh rất tái, như là đã trải qua một trận đổ bệnh nặng trong một đêm.

– Lý lang.

Hiện tại còn đang quay phim, cô tạm thời đè nén sự nghi hoặc trong lòng xuống, diễn xuất công chúa Linh Sơn, lạnh lùng hỏi anh:

– Chàng có biết chàng làm như vậy là sẽ phải trả cái giá lớn bao nhiêu không?

Cảnh diễn hôm nay có tên gọi là “Cái giá phải trả”.

Để cho công chúa Linh Sơn từ trên họa bước ra, để làm người đã chết đi sống lại, nam chủ quyết định thu thập nguyên liệu làm thuốc hồi sinh, bao gồm đất đế lăng, tóc của công chúa Linh Sơn, mảnh vụn của ngọc tỷ vân vân, bất cứ một vật nào cũng đủ cho anh bị xử tội xét nhà diệt tộc một vạn lần.

– Ta biết.

Nhưng trước khi bị tội xét nhà diệt tộc, Thạch Trung Đường đã phải trả một cái giá lớn trước tiên, chỉ thấy anh rút thanh chủy thủ bên hông ra, dữ dằn rạch một đường ở trên mặt mình, một vết máu dài chạy dọc từ trái sang phải phá hủy khuôn mặt tuấn tú của anh, anh quay đầu lại cười với cô,

– Như vậy thì dù bị bắt, cũng không ai biết ta là ai.

Ninh Ninh nghẹn lại, dường như bị vẻ tươi cười của anh dọa sợ, một lúc sau, cô đưa cây quạt lên trước mặt, giễu cợt:

– Dù là tránh được tội xét nhà diệt tộc, bản thân chàng cũng không thoát được một chữ chết.

Anh yên lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng lặp lại câu nói của cô:

- …Không thoát được một chữ chết ư?

Đôi môi đỏ sau cây quạt nhếch lên, cho rằng bắt được nhược điểm của anh, đang muốn mượn thắng mà truy kích, thì lại nghe anh bật cười kích động, xoay người lại đi về phía cô.

Lại một trận sương trắng sôi trào mà qua.

Ninh Ninh đứng ở án thư lại lần nữa biến mất, chỉ để lại bức họa công chúa Linh Sơn ở trên bàn.

Thạch Trung Đường chọn một cây bút ở giá bút, chấm mực từ nghiên mực Sơn Hải, sau đó ngòi bút dừng ở trong hình, bình minh ngoài cửa sổ biến thành mặt trời lặn, anh mới gác xuống bút, cười nói:

– Xong rồi.

Chỉ thấy trong bức họa ban đầu chỉ có công chúa Linh Sơn nay thêm một người nữa.

Người nọ đứng ở đầu cầu, gió đầy ống tay áo, đôi mắt đào hoa cười nhìn Linh Sơn công chúa —— anh vẽ chính là bản thân anh.

– Nếu ta còn sống, nàng cũng sẽ tồn tại, hai ta vĩnh viễn ở bên nhau.

Thạch Trung Đường cười nói với người trong bức họa.

– Nếu ta bỏ mình, sẽ vào trong bức họa ở bên nàng, đôi ta vĩnh viễn không chia lìa.

Nói xong, anh thổi khô mực trên giấy, vừa định cầm bức họa cuộn tròn mang đi, bước lên hành trình tìm thuốc của mình, bỗng nhiên mày nhăn lại, một bàn tay chống lên bàn, một bàn tay che miệng, ho lên dữ dội.

Khi anh ngã về phía trước, ngã vào trên bàn, toàn bộ đoàn phim đều rối loạn.

– Con trai, con không sao chứ!

– Không được, mau đưa đi bệnh viện!

– Gọi xe cứu thương đi!

– Con không sao!

Thạch Trung Đường kêu lên, bám vào cánh tay đạo diễn Thạch đứng lên, cười yếu ớt với mọi người.

– Hơi bị choáng đầu chút thôi, có thể là bị cảm nắng, con qua bên nghỉ một chút, mọi người tiếp tục đi.

Lúc đi ngang qua Ninh Ninh, anh lại bắt lấy tay cô, sau đó cả người rất tự nhiên dựa vào trên vai cô.

Đạo diễn Thạch bị anh vứt bỏ vô tình: -….

Ninh Ninh không biết làm sao: -…

– Ừm hừ. – Cuối cùng Đạo diễn Thạch ho khan, – Vưu Linh, cháu đưa nó về nghỉ hộ chú nhé.

– Dạ…dạ.. vâng ạ. – Ninh Ninh lãnh chỉ.

Khách sạn cách nơi này không xa, Thạch Trung Đường cũng không bệnh đến mức không thể đi lại được, nhưng mà phóng viên giải trí loạn chụp theo ở phía sau có chút phiền phức, không biết ngày mai bọn họ sẽ viết gì trên báo. Ninh Ninh vất vả đưa người trở về khách sạn, đang muốn đi, lại bị anh kéo tay lại.

– Anh buông tay ra.- Ninh Ninh luôn luôn đối xử với anh lạt nhạt, ít nói ít cười dành cho anh, giống công chúa Linh Sơn đối xử rất lạnh nhạt với nam chính ở trong phim.

Anh thì luôn dành nụ cười cho cô, như là ngay cả dáng vẻ tức giận của cô cũng đều rất yêu thích.

– Hãy nói cho anh biết.- Anh nằm ở trên giường, ngẩng gương mặt tái nhợt như tờ giấy lên nhìn cô, nụ cười cực kỳ cô độc, – Đối với em, cuộc đời của anh, có phải chỉ là một bộ phim hai giờ thôi đúng không?

Hết chương 49

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 49
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...